Hoàn Thành Chấp Niệm Của Nguyên Chủ

Chương 20: Vợ chồng ba tuổi (4)



Editor: Senhh

Chương trình tạp kỹ mà Nhan Hoa chọn mang tính công ích, có khách mời cố định quay trong suốt một mùa, nhưng mỗi tập cũng sẽ mời từ một đến ba khách mời tạm thời. Nội dung của chương trình là một nhóm người về nông thôn giúp đỡ những người già yếu, bệnh tật hoặc tàn tật trong thôn làm một ít việc. Một số thì giúp ngư dân đánh bắt cá, có người thì giúp nông dân làm việc nhà nông, cũng có nhiều người đi dạy học cho trẻ em nông thôn. Quay trong hai ngày một đêm, chủ yếu là quay nét đẹp văn hóa ở địa phương, phong cảnh đồng quê và những người già trẻ nhỏ bị bỏ lại ở nông thôn.

Thời điểm quay chương trình tạp kĩ, vết thương ở chân Nhan Hoa đã hoàn toàn lành lặn. Đêm trước khi đi, người đại diện và trợ lý giúp cô chuẩn bị tất cả mọi thứ từ lớn đến nhỏ, sau đó cất vào trong tủ, dặn dò cô ngày mai trong khi quay chương trình thì xếp vào vali, tạo hình tượng xinh đẹp và hiền huệ.

Nhan Hoa cạn lời, chẳng trách nguyên chủ càng ngày càng tùy hứng giống một cô công chúa nhỏ thật sự, chỉ cần người đại diện và trợ lý thôi là có thể 'dưỡng' cô ấy thành người vô dụng.

Sáng sớm hôm sau, Nhan Hoa mới chạy bộ buổi sáng từ bên ngoài về liền thấy một đám người vây quanh trước cửa nhà cô

"Mọi người là..." Nhìn thấy máy quay cô mới chợt nhận ra: "À, mọi người là tổ tiết mục nhỉ? Rất xin lỗi, tôi không ngờ mọi người lại tới sớm như vậy nên mới ra ngoài chạy bộ."

"Chào buổi sáng, tiểu thư Mặc Mặc, tôi là PD* phụ trách quay cô, tôi họ Lý." PD bước ra, giới thiệu bản thân và những nhân viên sắp tới sẽ quay phim cùng cô: "Cô chạy bộ buổi sáng về à?"

*PD là tên viết tắt của Program Director hoặc Producer, phụ trách mọi việc từ lập kế hoạch, sản xuất, đạo diễn và phát sóng các chương trình trên TV.

PD là người lên kế hoạch cho chương trình với những ý tưởng mới mẻ theo thị yếu của người xem, đặt ngân sách phù hợp, tuyển chọn diễn viên, chỉ đạo phim trường và sản xuất. Bạn có thể coi PD là người có quyền quyết định cả những việc nhỏ nhặt nhất liên quan đến chương trình. (Nguồn: Creatrip)

Nhan Hoa mỉm cười chào bọn họ: "Đúng vậy, cũng không phải là ngày nào cũng chạy đâu, chẳng qua là dạo gần đây được ngủ đủ nên tôi mới dậy sớm tập thể dục."

Nhan Hoa không biết camera vẫn đang quay, tất cả những chuyện cô nói đều đã quay lại, đến ngày phát sóng nhận được cơn bão bình luận trêu chọc như "Yêu tinh ngay thẳng", "Giám đốc nói muốn thêm lịch trình" hay "Cho nên đối với nghệ sĩ, ngủ mới là thứ quan trọng nhất sao".

Quả nhiên tổ tiết mục quay lại quá trình cô thu dọn hành lý, người đại diện và trợ lý đều đã chuẩn bị đầy đủ, Nhan Hoa không cần lo lắng, dù sao cũng sẽ không có thiếu sót thứ gì, cứ như vậy bỏ từng món đồ vào vali thôi.

Lúc cô lên xe đi đến địa điểm quay chương trình, PD nói với cô trong tập này cũng có hai nghệ sĩ nam là khách mời giống cô, bảo cô đoán xem hai người đó là ai.

Trong đầu Nhan Hoa hiện lên cái tên Hoàng Thái Cảnh, nhưng cô lập tức gạt bỏ, nghĩ rằng anh mắc bệnh sạch sẽ nên chắc chắn sẽ không tham gia đâu. Hơn nữa, nếu là hai người, không phải là anh. Nhưng cô cũng không dám nói bừa tên nghệ sĩ nam, cuối cùng chọn một vài tiền bối có quan hệ tương đối tốt với cô, nhưng tất cả đều không phải.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ
2. Chiều Hư
3. Tuyết Phủ Cánh Dơi
4. Đường Đua Xanh Hẹn Ước
=====================================

Đường đến nông thôn rất xa, PD quay đủ phân cảnh liền để người quay phim tắt máy quay, mọi người ở trên xe nghỉ ngơi một lát.

Lúc xe của Nhan Hoa đến địa điểm quay chương trình, những người khác đều đã tới rồi. Có ba vị khách mời cố định, hai nam một nữ: Nam thần Trịnh Dũng Hách, diễn viên hài Trương Chính Xán và nữ hán tử Liễu Huệ Ân, bên cạnh còn có là hai người một cao một thấp. Nhan Hoa đến gần mới nhận ra: Hoàng Thái Cảnh! Lý Mễ!

Lý Mễ nhìn thấy Nhan Hoa lập tức vui mừng chạy tới ôm chầm lấy cô: "A-- Mặc Mặc~ Lại gặp nhau rồi~"

Nhan Hoa còn chưa kịp phản ứng lại thì liền thấy cái đầu vàng chóe trên vai cô bị Hoàng Thái Cảnh đen mặt kéo ra, đối phương còn lạnh lùng giải thích: "Thật xin lỗi, Lý Mễ lớn lên ở nước ngoài, không quá quen thuộc với quy tắc xã giao trong nước."

Nhan Hoa bật cười nhìn Lý Mễ đang giãy giụa vì bị Hoàng Thái Cảnh lôi ra.

Bên kia, người dẫn chương trình cũng cười phá lên, cộng thêm vụ lùm xùm thời gian trước của hai người, liền nhất trí cho rằng Hoàng Thái Cảnh đang ghen. Liễu Tuệ Ân giận dữ giậm chân: "Tại sao lúc nhìn thấy tôi lại không phải thái độ như này?"

Trương Chính Xán đứng bên cạnh cười nhạo: "Tại vì người ta là con gái đấy, lại còn là một cô gái xinh đẹp!" Liễu Tuệ Ân tức giận, dấm anh ta một phát.

Sau khi sáu người giới thiệu và làm quen với nhau, bọn họ liền vừa trò chuyện vui vẻ vừa đi đến địa điểm được chỉ định.

Nhan Hoa bị kẹp ở giữa Hoàng Thái Cảnh và Lý Mễ, tò mò hỏi bọn họ: "Không phải hai người đang phải chuẩn bị cho album mới à? Tại sao lại tham gia chương trình tạp kỹ này vậy?"

Giọng điệu của Lý Mễ rất khoa trương: "Vì Mặc Mặc đó, vậy nên tôi đã mãnh liệt yêu cầu quản lý đẩy phần việc của tôi lên trước, nhanh chóng hoàn thành để chúng tôi có thể tham gia chương trình!"

Hoàng Thái Cảnh bĩu môi ghét bỏ.

Nhan Hoa cúi đầu ngại ngùng cười, nhìn thấy vẻ mặt của Hoàng Thái Cảnh, cô quay đầu cố ý hỏi: "Vậy còn anh Thái Cảnh thì sao? Sức khỏe của anh..."

Hoàng Thái Cảnh mở miệng muốn nói, nhưng lại bị Lý Mễ giành trả lời trước: "Vì Mặc Mặc đó, anh Thái Cảnh cũng rất muốn đến!" Nói xong liền quay sang nháy mắt ra hiệu cho Hoàng Thái Cảnh.

Nhan Hoa kinh ngạc, vẻ mặt nghi ngờ nhìn bọn họ, nghĩ xem hai người họ có âm mưu gì.

Hoàng Thái Cảnh vốn muốn phủ nhận, thật ra thì anh đúng là bị Lý Mễ và quản lý ép phải đến đây, cũng không biết tại sao cả hai người này lại cho rằng anh có ý với Mặc Mặc.

Nhưng còn chưa kịp nói lời nào, Hoàng Thái Cảnh nhìn thấy vẻ mặt như gặp phải quỷ của Nhan Hoa anh liền không vui. Lần trước từ biệt còn nói hai người là bạn bè, bây giờ lại trở mặt không nhận người, quả nhiên là yêu tinh dối trá.

Nhan Hoa biểu cảm khó hiểu nhìn đối phương đen mặt rời đi. Thấy cái đầu vàng chóe bên cạnh cười ngốc nghếch, thôi bỏ đi, Hoàng đầu to khó đối phó, có bạn nhỏ này cũng không tồi.

Trong tập này của chương trình, một vài vị khách mời đến nhà của người già ở dưới chân núi. Nhà ông lão nuôi lợn nhưng mái chuồng đã bị sập từ lâu rồi, nhưng vì tuổi cao, người trẻ tuổi thì đều lên thành phố làm việc nên chuồng heo này vẫn chưa được sửa lại. Vì vậy, hôm nay nhiệm vụ đầu tiên của Nhan Hoa và mọi người là sửa lại mái của chuồng lợn.

Mọi người sống ở thành phố nên đều không biết làm thế nào để xây cái chuồng lợn này, đại ca Trịnh Dũng Hách cầm lấy hòn đá trên mặt đất vẽ một sơ đồ phác thảo mà ai xem cũng không hiểu, mọi người vẻ mặt mê man nghe anh ấy nói suốt nửa ngày trời, khi được hỏi "Có hiểu không?", tất cả mọi người đều đồng loạt lắc đầu.

Vẫn là đầu óc Trương Chính Xán linh hoạt, kéo mọi người đi xem chuồng lợn của những nhà khác gần đó, xác định mô hình xây dựng cuối cùng.

Toàn bộ phần mái của chuồng lợn chủ yếu được làm bằng gỗ, còn hàng rào là dùng tre hoặc trúc, sáu người chia làm hai tổ, mỗi tổ gồm hai nam một nữ, một tổ đi đốn gỗ, tổ còn lại thì chặt cây tre.

Trương Chính Xán đang hưng phấn chạy về phía Nhan Hoa liền bị Liễu Tuệ Ân kéo đến bên cạnh cô ấy, sự tàn bạo của đại lực sĩ làm cho Trương Chính Xán khóc không ra nước mắt. Đang lúc anh ủ rũ cụp đuôi bị mọi người cười nhạo liền thấy Lý Mễ vui sướng đi đến chỗ Nhan Hoa, lập tức kêu: "Lý Mễ--- cậu vào tổ anh!"

Lý Mễ lớn tiếng từ chối: "Không cần! Em muốn chung tổ với Mặc Mặc!" Nhưng mà phản đối không có giá trị, nữ hán tử Tuệ Ân mỗi tay một người, mặc kệ hai người đàn ông cự tuyệt, trực tiếp kéo hai người rời đi.

Nhan Hoa và Hoàng Thái Cảnh sửng sốt: "..."

Hai người đương nhiên cũng biết thực ra chuyện này đều là tổ tiết mục dàn xếp để tăng rating, nhưng "sức lực mạnh mẽ" của Liễu Tuệ Ân vẫn khiến bọn họ kinh ngạc.

Trịnh Dũng Hách làm mãi thành quen, vỗ vỗ vai hai người: "Nhìn nhiều chút rồi sẽ quen thôi."

Tổ của Nhan Hoa lên núi chặt gỗ, tổ tiết mục để mỗi người tự chuẩn bị công cụ. Cũng may Nhan Hoa đã chuẩn bị từ trước, ngày hôm qua mạnh mẽ yêu cầu người đại diện đổi tất cả váy áo thành quần áo dài, bằng không nếu mặc váy ngắn hoặc quần đùi vào núi nhất định sẽ bị mắng làm ra vẻ, cô cũng không muốn bản thân bị chửi đâu.

Phong cảnh trên núi quả nhiên không tệ, bao gồm cả Hoàng Thái Cảnh_ người lúc nào cũng mang vẻ mặt như bị người khác thiếu nợ mấy trăm vạn, tâm trạng của ba người đều rất tốt, vừa nói vừa cười theo chân người dân bản địa đi vào trong rừng.

Sau khi xem người dân địa phương làm mẫu, ba người họ tự tìm một thân cây bắt đầu vung đao. Sức lực của Trịnh Dũng Hách vô cùng mạnh, trừ việc chưa biết kỹ thuật nên bị mệt một chút, những mặt khác cũng không quá tệ. Hoàng Thái Cảnh mắc bệnh nghiện sạch sẽ nghiêm trọng, trong rừng luôn có cỏ dại mọc thành bụi còn có các loại sâu bọ, từ khi vào rừng, anh đã cố gắng hết sức chịu đựng. Sau khi cẩn thận thu gọn xung quanh gốc cây, vẻ mặt như là đang nghiên cứu bản nhạc, anh nghiêm túc hạ xuống nhát dao đầu tiên...

Tất cả nhân viên nhìn Hoàng Thái Cảnh chặt cây đều phải nhịn cười.

Khó khăn nhất là Nhan Hoa, người luôn mang hình tượng mảnh mai. Mặc dù cô được giao cho cây nhỏ nhất, nhưng đối với người "tay trói gà không chặt", đến dao phay còn chưa từng cầm qua mà nay lại phải đi chặt cây, quả thực là một thách thức rất lớn.

Trong kí ức ở kiếp trước lẫn kiếp này, đây vẫn là lần đầu tiên. Ngàn vạn lần không nghĩ tới chương trình tạp kỹ ở nông thôn lại còn có thể 'chơi' như vậy.

Có điều, Nhan Hoa cũng không phải người dễ dàng chịu thua, hơn nữa nếu đã đến rồi, cô cũng không thể yếu ớt. Mặc dù cô là con gái, nhưng cô cũng không thể ỷ vào giới tính mà đi tìm đường tắt. Cắn răng, giữ chặt dao, cô liên tục chém hơn chục nhát dao vào gốc cây, tuy rằng bàn tay vừa nóng rát lại đau nhức nhưng may là vẫn có tác dụng.

Ngoài trời nhiệt độ cao, chỉ trong chốc lát cả ba nghệ sĩ ai nấy đều đổ mồ hôi như mưa mùa hạ. Đặc biệt là Hoàng Thái Cảnh, anh cảm thấy toàn thân không chỗ nào thoải mái, nhất là trên cổ, ngứa ngáy đến mức chỉ muốn lấy tay gãi mạnh.

Hoàng Thái Cảnh ngẩng đầu nhìn về phía hai người kia, Trịnh Dũng Hách cách anh rất xa, khí thế uy phong, mỗi một dao hạ xuống đều hung tàn như là đang chém giết kẻ địch, Hoàng Thái Cảnh run rẩy. Anh quay đầu nhìn về phía Nhan Hoa cách anh khá gần, phát hiện thế mà yêu tinh lại hoàn toàn không thèm giữ hình tượng, không có một chút dáng vẻ yếu ớt khi xuất hiện trước công chúng.

Sau khi đốn một lúc lâu, nghe thấy Trịnh Dũng Hách hét "A---", cái cây chậm rãi bị anh ấy đẩy xuống. Nhan Hoa và Hoàng Thái Cảnh hai mắt nhìn nhau, phát hiện dường như tâm tình của cả hai cũng không khác biệt lắm: Hâm mộ... Ghen tị... Thất vọng...

Đơn giản đặt con dao trên tay xuống và nghỉ ngơi một lúc, nhìn Trịnh Dũng Hách thu dọn "thành quả thắng lợi" của mình.

Khi hai người đến chỗ để uống nước, Nhan Hoa thấy phần cổ của Hoàng Thái Cảnh đỏ bừng cả lên: "Cổ của anh bị làm sao vậy? Sao lại đỏ đỏ như này?"

Hoàng Thái Cảnh gãi gãi cổ: "Đỏ hả? Tôi rất ngứa."

Nhan Hoa nhanh chóng bắt lấy bàn tay anh vẫn đang gãi: "Đừng gãi nữa, sắp bị rách da luôn rồi! Anh có bị dị ứng với thứ gì ở đây không? Có phải là bị dị ứng không nhỉ?"

Hoàng Thái Cảnh nhìn bàn tay đang được Nhan Hoa nắm, có chút sững sờ, ngơ ngác trả lời chậm nửa nhịp: "Chất gây dị ứng... Chắc là không có đâu... Trước kia tôi đã từng vào núi rồi mà..."

Nhan Hoa kiễng chân cao lên một chút, bảo anh cúi đầu: "Anh cúi đầu xuống thấp một chút để tôi nhìn xem."

Hoàng Thái Cảnh ngoan ngoãn cúi đầu.

Nhan Hoa vén mái tóc dài của anh lên, không nhịn được phàn nàn: "Hoàng đầu to, anh đắc tội với stylist rồi sao? Sao lại để cái kiểu tóc xâu như vậy chứ?"

Hoàng Thái Cảnh xoay người lại: "Này! Người ta gọi là thời trang! Cô có biết chút nào về thời trang không đấy! Yêu tinh quê mùa!"

Nhan Hoa mạnh mẽ xoay anh lại: "Đúng đúng đúng, tôi quê mùa, xin Hoàng tiên sinh thời thượng đừng động đậy! Để tôi nhìn xem cái cổ đáng thương dưới kiểu tóc thời trang của anh!"

Hoàng Thái Cảnh không hài lòng, vẫn muốn giãy giụa, thà rằng không cho cô xem còn hơn là để cô xúc phạm kiểu tóc của anh!

Nhan Hoa giữ lại đầu anh: "Đừng tùy hứng! Cổ của anh nổi đầy mẩn đỏ rồi này!" Nói xong, cô xuống sườn núi mang nước thuốc mà người đại diện đã sắp xếp cho cô lại.