Hoang Đường

Chương 43: Coi như chúng ta có duyên vô phận



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.









…………………

Tiếp theo Thẩm Lương Thần trực tiếp lái xe đến trụ sở của anh ở Thủy Thành, lúc hai người đi vào trong, mở cửa lại gặp Tuệ Tỷ. Đàm Dĩnh vạn nhất không nghĩ tới việc gặp người quen ở đây, đứng sững ở cửa trợn tròn mắt

Tuệ Tỷ vào lúc tối khuya này lại gặp cô, tự nhiên bị dọa giật mình, sắc mặt trắng như tờ giấy, cầm tay Thẩm Lương Thần, run rẩy hỏi: “Khoan, tiên sinh, đây là?”

Thẩm Lương Thần liếc mắt nhìn Đàm Dĩnh, “Chú không biết cô ấy à, như giả bao hoán, còn sống.”

(như giả bao hoán: nếu giả thì đổi lại)

Nói xong câu này người nọ liền đi vào phòng, hoàn toàn không có ý quản thúc Đàm Dĩnh, chỉ còn cô và Tuệ Tỷ đứng ở kia hai mặt nhìn nhau. Tuệ Tỷ cẩn thận đưa tay sờ hai gò má của Đàm Dĩnh, cảm thấy nhiệt độ cơ thể ấm áp, rồi mới dài dài thở ra một hơi, “Còn sống thật a.”

Đàm Dĩnh xấu hổ cười, “Ngại quá, Tuệ Tỷ, dọa chú rồi.”

“Thiệt là bị doạ rồi.” Tuệ Tỷ thấp giọng lẩm bẩm một câu, trấn an vỗ nhẹ ngực, “Chú còn tưởng rằng tiên sinh cố ý làm những việc đó chẳng có nghĩa gì nữa kìa”

“Sao ạ?” Đàm Dĩnh nghe không rõ lời của đối phương, nhíu nhíu mày.

Tuệ Tỷ liên tục vẫy tay, mặt mày hớn hở nói: “Không có việc gì không có việc gì, cháu trở về là tốt rồi, trở về là được a.”

Đàm Dĩnh bị ông kéo vào trong, vừa qua khỏi cửa thì cô lại giật mình lần nữa. Rõ ràng đã trôi qua 5 năm, hơn nữa là ở một thành phố khác, mà hiện ra trước mắt, lại là bóng dáng khi xưa của ngôi biệt thự trước kia cô sống chung với Thẩm Lương Thần, những căn phòng lớn với những bức rèm lớn và đồ nội thật, đến mỗi một chi tiết nhỏ, những thứ lặt vặt cô thích trước kia đều đặt đúng tại vị trí của nó.

“Tiên sinh đã phân phó, tất cả phải được sắp xếp giống khi xưa, công ty dọn nhà lúc ấy đã thay đổi một vài đồ dùng do sợ không được an toàn, đem mấy thứ đó vứt đi …” Tuệ Tỷ vừa lúc nói xong, lại nhịn không được thở dài, “Những đồ dùng cũ thì giữ lại là có nghĩa gì? Cháu đã không ở đây nữa. Tiên sinh bình thường cứ ngồi lì trong phòng, nếu không phải ở trong phòng thì thôi, ra ngoài là mười ngày nửa tháng không quay về, thì lúc về sẽ uống say đến mức không biết trời đất gì.”

Đàm Dĩnh vốn không muốn đem mấy thứ này nghe lọt vào trong tai, mà cũng không hoàn toàn kháng cự, hoặc là đơn giản sợ mình mềm lòng. Nhưng bây giờ bất ngờ nghe không kịp chuẩn bị gì cả, nghĩ muốn chống lại thì dễ mà làm thì khó

Bàn tay của Tuệ Tỷ vỗ vỗ lưng của cô, “May mắn tiểu thư ngươi cuối cùng trở lại, ngươi lại không trở lại, ta đều cảm thấy tiên sinh sắp không chịu nổi.”

Đàm Dĩnh liếc mắt nhìn ông, Tuệ Tỷ ngữ trọng tâm trường khuyên nhủ: “Mặc kệ trước kia có chuyện gì, cậu ấy cũng đã nhận sự trừng phạt rồi, nghĩ đến những ngày cháu không có ở đây, tiên sinh thảm lắm.”

Lời này giống như hồi sáng Diệp Tử nói, khi trước Đàm Dĩnh lại không muốn nghe, nay cũng muốn hiểu đầu đuôi, chần chờ một lát vẫn hỏi, “Anh ấy đến tột cùng —— ”

“Tuệ Tỷ.” Thẩm Lương Thần đứng ở lầu hai hô một tiếng, không vui từ chỗ thang cuốn lộ nửa người ra, “Cô ấy bị trật chân, chú gọi cho bác sĩ Hoàng đi.”

Đàm Dĩnh liếc nhìn Thẩm Lương Thần, ánh mắt của anh dừng ở trên chân cô vài giây rồi nhanh chóng dời đây, nhanh chóng kéo caravat đi lên lầu.

…………………

Chỉ là đau chân bình thường thôi, huống chi khi nãy đã sơ cứu rồi, Đàm Dĩnh đương nhiên không phiền Tuệ Tỷ gọi bác sĩ giùm cô nữa, khi được ông đỡ đi lên lầu, cô đã mệt đến mức mồ hôi đầy người

“Đêm nay cháu hãy ở trong phòng cũ của cháu đi.” Tuệ Tỷ vui vẻ nói, đỡ cô về phòng ngủ, “Ra giường mỗi ngày đều đổi, trong phòng cũng đã quét tước, rất sạch sẽ.”

“Tuệ Tỷ, cháu ở phòng khách được rồi.” Đàm Dĩnh dừng bước không đi lên trước nữa, cô và Thẩm Lương Thần bây giờ như vậy, đương nhiên không thể nào ở trong căn phòng đó nữa, vạn nhất lỡ như lại cho anh một hy vọng sai lầm nào đó sẽ không tốt

Tuệ Tỷ sửng sốt một chút, quay đầu lại vẻ mặt không hiểu, “Vì sao cháu lại muốn ở  trong phòng khách?”

Đàm Dĩnh cúi đầu, nghĩ nghĩ nói: “Cháu cùng anh ấy có chút vấn đề với nhau, tách ra ở riêng tốt hơn.”

Ông lo lắng nhìn cô, như là còn lời muốn nói, không biết từ đâu lại bảo, “Tiểu thư, có phải cháu còn e ngại tiên sinh hay không, tuy rằng chú cũng cảm thấy khi xưa tính tình cậu ấy không tốt, nhưng tiểu thư và tiên sinh đã phí hoài nhiều năm như vậy, bây giờ đừng giận nhau nữa.”

Mỗi người ai cũng khuyên cô, Đàm Dĩnh không biết nên giải thích thế nào, may mắn thay chủ phòng ngủ vừa mở cửa phòng ra, Thẩm Lương Thần đã thay bộ quần áo khác, bước nhanh ra ngoài.

Anh dừng lại trước mặt cô, ánh mắt phức tạp, dừng một chút mới nói: “Ngươi thay đổi giường hội ngủ không ngon, tuy rằng quá 5 năm, nhưng đối gian phòng đó cùng chiếc giường kia, hẳn là còn có chút quen thuộc đi.”

Đàm Dĩnh trầm mặc không nói. Anh cúi đầu vuốt ve khuy áo, âm điệu vẫn như cũ có chút trầm thấp, “Anh phải về công ty, buổi tối có thể không về, em nên nghỉ ngơi sớm một chút. Nếu như không yên lòng có thể khoá cửa.”

Đoạn đối thoại như vậy đúng là làm cho người ta uể oải, Tuệ Tỷ đứng bên cạnh nghe được thì lắc đầu

Thẩm Lương Thần nói xong thì thật thâm sâu nhìn cô một cái, rồi mới nhấc chân rời đi, thân ảnh cao ngất rất nhanh liền biến mất ở hành lang, chỉ còn tiếng bước chân mơ hồ nặng nề truyền đi xa

Tuệ Tỷ thở dài, “Đi thôi, tiên sinh đã nói như vậy, tiểu thư đừng từ chối nữa, cậu ấy sẽ mất hứng đấy.”

………………………

Phòng ngủ đương nhiên cũng giống như khi xưa, chiếc rèm sọc do cô tự tay chọn, ttrước kia hay bị Thẩm Lương Thần ghét bỏ lên án, nhưng hôm nay vẫn hoàn hảo treo ở đó, nhẹ nhàng chập chờn trong gió đêm. Đàm Dĩnh đứng bên cửa sổ nhìn tài xế chạy đi mở cửa xe cho Thẩm Lương Thần, xe chậm rãi rời khỏi khuôn viên, đèn sau đuôi xe hoà tan vào trong bóng đêm.

Cô nhẹ nhàng thở ra, lại đứng một lát mới xoay người lại, vừa lúc nhìn thấy Tuệ Tỷ từ tủ quần áo trên cao cầm thảm đi ra. Cánh cửa được khép mở như vậy, dễ dàng thấy được tủ quần áo trong, những bộ quần áo của cô từ trước vẫn y nguyên được mắc ở bên trong không đổi

Dựa theo tập tục ở quê nhà, một người sau khi qua đời thì đồ vật của họ phải được chôn cùng hoặc đem đi thiêu huỷ, giữ ở bên người là một điềm xấu, đối với người sống sẽ không tốt. Dù sẽ khiến cho cô lưu hữu niệm tưởng ( lưu giữ,nhớ nhung), nhưng cô vẫn bất chấp tất cả rời đi…

Đương nhiên đây chỉ là cách nói mê tín, nhưng đời đời đều được truyền nhau như vậy, các đại gia cũng nhất quán nghe theo.Mà Đàm Dĩnh không nghĩ tới Thẩm Lương Thần thế mà lại giữ nhiều đồ của cô như vậy, còn xem như trân bảo cất giữ cẩn thận

Cô đi qua một lần nữa mở cửa tủ quần áo ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên, mỗi kiện đồ đều được sửa sang lại cẩn thận tỉ mỉ, tựa như cô trước giờ vẫn chưa hề rời đi. Nay những điều này chính cô lại cảm thấy khó hiểu, không biết ngay lúc đó tâm tình của Thẩm Lương Thần như thế nào?

Đây là lần đầu tiên Đàm Dĩnh tự hỏi vấn đề này, sau khi cô rời đi, tâm tình của Thẩm Lương Thần như thế nào?

Tuệ Tỷ trải ra giường cho cô, đứng ở sau lưng cô u u thở dài nói: “Tất cả những thứ này là bảo bối của tiên sinh, ai cũng không thể chạm vào. Cậu ấy bảo tiểu thư thích nhất là trang điểm, để lại những thứ đồ này cháu sớm muộn gì cũng sẽ quay về lấy, đại khái cậu ấy nghĩ vẫn còn cơ hội gặp lại cháu…”

Ông nói nói xong bỗng nhiên bắt đầu nghẹn ngào, vụng trộm gạt nước mắt, “Cậu ấy nói cậu ấy có rất nhiều lời chưa kịp nói cho cháu biết, để lai những thứ này, cháu sẽ không thể đi được, cậu ấy không nghĩ trong lòng cháu hận cậu ấy mới kết thúc cuộc đời này. Một người buồn bả như vậy, bình thường căn bản sẽ không cùng người khác nói gì đâu, nếu không phải lần đó cậu ấy uống say, chú cũng nghĩ rằng cậu ấy sẽ giữ ở trong lòng cả đời.”

Đàm Dĩnh cúi đầu, nhịn lại nhịn, mà nước mắt lại không có tiền đồ chảy ra.

Sau khi cô bỏ Thẩm Lương Thần đi chỉ cảm thấy mình như được sống lại cuộc đời mới, lại cố ý ép mình không được nhớ về quá khứ, vì thế trước nay không dám nghĩ lại những thứ liên quan đến anh, càng không muốn biết tất cả những thứ mình  “không biết” về sau, anh rốt cuộc làm sao có thể vượt qua được

Cô cứ tưởng, anh có lẽ cũng sẽ khổ sở? Nhưng rất nhanh sẽ quên được cô. Chung quy anh có nhiều thứ phải quan tâm, còn có nhiều việc phải làm như vậy, cô trong sinh mạng của anh có cũng được mà không có cũng không sao, luôn bị buông bỏ, luôn là thứ bị hy sinh đầu tiên… Trên thế giới này, có mấy ai lại vì ai rời đi mà thay đổi đâu?

Không có, Trái Đất vẫn quay, sự sống vẫn luôn tiếp diễn, 5 năm quá dài, đủ để thay đổi rất nhiều chuyện.

Nhưng bây giờ nhìn những thứ này, cô phát hiện mình lầm rồi,cô giống như chưa từng hiểu Thẩm Lương Thần. Giống như có một vài thứ, không hề giống trong tưởng tượng của cô tí nào?

Tuệ Tỷ thấy cô đứng trước tủ quần áo hồi lâu không nói gì, bả vai khẽ run, tâm niệm vừa dao động, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, “Được, chú sẽ cho cháu xem. Tiểu thư, tiên sinh cậu ấy đối với cháu là thật tâm!”

Đàm Dĩnh cố gắng điều chỉnh cảm xúc, quay người thấy Tuệ tỷ chạy tới tủ đầu giường tìm thứ gì đó, cũng không biết đang tìm cái gì?

Một hồi liền tìm được ngay, lập tức để cái hộp gấm mày đen trước mặt cô, chiếc hộp rất nhỏ, bề ngoài đặc biệt tinh xảo, nhìn ra được bên trong là một thứ mà Thẩm Lương Thần rất quý trọng. Đàm Dĩnh chần chờ chưa nhận chiếc hộp, ánh mắt thẳng trân trân nhìn chằm chằm cái hộp kia, sợ rằng có cái gì đó bên trong mà cô không thể đối mặt

Tỷ như… Những thứ trước đây cô không biết, về tâm tư của anh…

Tuệ Tỷ thấy ánh mắt cô đăm đăm, sững sờ đứng đó không động đẩy, lại đưa chiếc hộp về phía cô, “Tiểu thư mở ra nhìn xem đi a, nếu cháu định cả đời này sẽ không thèm để ý đến cậu ấy nữa, cũng nên biết rõ ràng mọi chuyện, triệt để cởi bỏ mọi khúc mắc mới được a.”

Đàm Dĩnh nghe vậy liếc nhìn Tuệ Tỷ, Hứa Niệm cũng đã nói như vậy, mọi khúc mắc không được mở ra, vĩnh viễn không thể bắt đầu một tình yêu mới được, như vậy mặc kệ là đối với chính cô, hay là đối với Thẩm Lương Thần, hoặc là Trình Quý Thanh mà nói, sẽ không công bằng

Cô run tay tiếp nhận cái hộp kia, chậm rãi ôm vào trong ngực.

“Cháu từ từ xem đi.” Tuệ Tỷ liền đóng cửa đi ra ngoài, để cô một mình ở trong phòng, như là cho cô một không gian để đối mặt với mọi chuyện kế tiếp