Hoàng Hậu Tô Đình

Chương 15



Sau khi sắp xếp xong xuôi nàng liền đưa tiền cho một binh sĩ, bảo họ lát sẽ có người đến đưa lương thật chỉ cần đưa hết số tiền này là được, đến khi phát thức ăn thì cứ bảo là hoàng thượng cùng những thương nhân bên trong thành góp lương thực để cứu đói.

Nhìn thấy mọi chuyện đâu vào đó nàng liền chạy trở về phủ nhà, lúc này vừa vặn Hàn Chánh cũng viết xong thư đưa cho người tức tốc chạy về kinh.

"Tư không đại nhân." Tiểu Tô Đình chào hỏi.

"Xong rồi sao." Hàn Chánh nhìn nàng vui vẻ hỏi.

"Vâng ạ." Tiểu Tô Đình gật đầu nói sau đó dặn dò "Con chuẩn bị đi xem tình trạng hạn hán, ngài ở lại đây nhớ để đại phu xem xét những thi thể được gom lại, nếu như những thi thể đó không có bệnh truyền nhiễm gì thì có thể để bọn họ đem người thân về rồi an tán, nhưng nếu thi thể có nguy cơ truyền nhiễm lập tức đốt cháy sau đó phong tỏa thành lại."

"Con đi một mình không an toàn." Hàn Chánh cau mày phản đối.

Tiểu Tô Đình vểnh môi định phản bác thì nhóm binh sĩ được sai đi soát nhà đã khinh vài rương đồ lục đục đi vào.

"Bẩm đại nhân, đây là tất cả những gì lục soát được trong nhà bọn họ, còn gia quyến con cái thì đã nhốt vào trong đại lao." Thị vệ dẫn đầu bẩm báo.

"Tốt." Hàn Chánh đi lại kiểm tra các gương đồ thì cười lạnh "Không nghĩ đến lại nhiều như vậy, đúng là tội đáng chết."

Tiểu Tô Đình thở dài đóng nắp rương lại "Được rồi, ngài bớt giận đi, hạng người như họ không đáng để ngài tức giận."

"Còn con nữa, cũng không khiến người khác bớt lo." Hàn Chánh trừng mắt liếc nhìn nàng sau đó ra lệnh "Con phải dẫn theo mười binh sĩ cùng nhau đi, nếu không ta đích thân đi cùng con."

Tiểu Tô Đình thở dài thường thượt rồi gật đầu "Đã rõ, con sẽ dẫn theo người."

"Vậy mới ngoan, đi đi ta ở đây chờ con." Hàn Chánh vẻ mặt hiền từ nhìn nàng, đứa nhỏ này luôn khiến mọi người không bớt lo, không biết sau khi ra quân doanh sẽ thế nào đây, đúng là rầu thúi ruột.

"Được, con đi đây." Tiểu Tô Đình gật đầu rồi xoay người rời đi.

Thị vệ dẫn đầu xoay người chuẩn bị đuổi theo thì nghe thấy tư không đại nhân ra lệnh "Bảo vệ công chúa an toàn."

"Rõ thưa đại nhân." Thị vệ dẫn đầu nhận lệnh rồi chạy theo.

Sau khi tập hợp đủ mười binh sĩ thì Tiểu Tô Đình nhanh chóng nhảy lên ngựa phóng nhanh ra khỏi thành, bên người còn mang theo vài bao lương thực.

Nơi bị hạn hán là một huyện thành nằm cách thành Tứ Tri một ngày đi đường, nhưng bởi vì bọn họ phi ngựa khá nhanh nên khi trời vừa tối bọn họ đã nhanh chóng chạy vào cổng huyện thành.

Ngoài cổng huyện có hai quan binh đứng canh gác, mặc dù sắc mặt của họ tiều tụy, cả người gầy gò, nhưng tinh thần vẫn khá tốt, cũng kiểm tra người vào huyện rất nghiêm ngặt.

Đây đúng là sự đối lập trên trời cùng dưới đất.

Sau khi vào trong, Tiểu Tô Đình không vội vàng đến huyện nha, mà nàng cùng mười binh sĩ đi tham quan một vòng huyện thành.

Bởi vì hạn hán đã kéo dài khá lâu nên huyện thành khá ảm đạm, người dân chỉ còn thưa thớt vài người, bởi vì ăn không đủ no mà ai nấy đều không còn nhìn ra dáng người, bước đi khập khiễng, bên trong thành chẳng còn ai buôn bán gì nữa.

Tuy nhiên những người nông dân lại không tốt như vậy, tuy bọn họ vào được trong huyện nhưng bởi vì lương thực không đủ mà người đói chết vẫn nằm rải rác bên đường.

Dù có người lạ vào thành thì không còn ai có hứng thú quan sát bọn họ, ánh mắt của người dân dường như chết lặng, bọn họ đang lặng lẽ đón chờ tử vong.

"Đại nhân." Thị vệ dẫn đầu lên tiếng gọi.

"Đi huyện nha." Tiểu Tô Đình thu lại tầm mắt rồi gật đầu.

Mười một con ngựa chạy thẳng đến huyện nha.

Cánh cửa huyện nha mở toang, bên ngoài cổng không có lấy một người, Tiểu Tô Đình nhảy xuống ngựa rồi đi vào trong.

Bên trong phủ nha cũng ảm đạm như ở bên ngoài, nha sai đang quét sân cả người cũng gầy gò xanh sao, nghe thấy tiếng bước chân, nha sau liền xoay người sau đó hỏi.

"Không biết ngươi đến đây để kiện cáo, hay xin cơm, nếu là xin cơm thì mời đi ra đằng sau."

"Ta đến đây để gặp huyện lệnh đại nhân." Tiểu Tô Đình đưa lệnh bài ra rồi nói.

Nha sai nhìn lệnh bài mà không hiểu gì, nhưng dù không hiểu vẫn rất cung kính nói "Để tiểu nhân đi mời huyện lệnh, xin mời đại nhân vào trong dùng trà."

"Cảm tạ." Tiểu Tô Đình gật đầu sau đó đi vào trong.

Vừa ngồi vào ghế liền có một nha sai khác bưng trà lên, rồi nhanh chóng lui xuống.

Nàng quan sát xung quanh căn phòng sau đó nhấp một ngụm trà, hai chân mày nàng nhíu lại vì cái đắng của trà, nhưng nàng không nhả ra mà uống hết nó vào bụng.

Huyện lệnh được hạ nhân thông tri liền nhanh chóng chạy lại vừa hay nhìn thấy cảnh này, ông ta nhìn người trẻ tuổi bên trong bằng ánh mắt tán thưởng sau đó đi vào.

"Xin hỏi ngài muốn gặp bản quan là có việc gì."

Nghe thấy tiếng hỏi Tiểu Tô Đình liền buông chén trà xuống rồi nhìn sang, người đàn ông vừa bước vào có khuôn mặt rắn rỏi, sáng ngời nhưng bởi vì ăn không ngon ngủ không yên mà trở nên xanh sao, hai bên má hóp vào trong, nhìn rất tiều tụy, cả người cũng gầy gò không khác gì những dân chúng bên ngoài.

Nàng đứng dậy làm một cái đại lễ dành cho người đàn ông này, đây mới là vị quan mà triều đình cần trọng dụng, một vị quan tốt thương dân như con.

"Ngài." Huyện lệnh thấy nàng như vậy liền giật mình vội né sang một bên.

Tiểu Tô Đình đưa lệnh bài cho ông ta nhìn sau đó nói "Ta phụng mệnh hoàng thượng đến xem tình hình hạn hán ở nơi này, bên ngoài binh sĩ có mang theo lương thật, đại nhân hãy lấy một nữa sau đó mở một lều trại cứu trợ cho dân chúng."

"Hạ quan thay mặt cho dân chúng cảm tạ hoàng thượng vạn tuế." Huyện lệnh hai mắt ngấn lệ sau đó gọi nha sai vào phân phó lại những gì nàng vừa nói.

"Còn thi thể trong huyện thành, đại nhân hãy mời đại phu xem xem có bệnh truyền nhiễm hay không, nếu có thì nhất định phải đốt hết, còn không thì hãy để gia đình họ mang họ về an tán." Tiểu Tô Đình căn dặn rồi xoay người rời đi "Việc ở đây xem như xong ta sẽ vào trong các thị trấn cùng thôn làng nhìn thử."

"Đại nhân đi thông thả, hạ quan nhất định sẽ làm tốt những chuyện ngài căn dặn." Huyện lệnh khẽ khom người chào nàng, đúng là người tài không phân biệt tuổi tác, nếu đã được hoàng thượng trọng dụng thì nhất định không phải người bình thường.

Tiểu Tô Đình rời đi không hề thay biết suy nghĩ của huyện lệnh đại nhân nếu không nàng liền chóng hai tay lên hông sau đó ngửa mặt lên trời cười dài vài tiếng rồi hét lớn, nàng chính là nữ nhi đầu đội trời chân đạp đất, nhưng thật đáng tiếc đó là nàng không biết.

Sau khi rời khỏi huyện nha nàng cùng mười binh sĩ tiếp tục lên đường.