Hoàng Hậu Tô Đình

Chương 24



Những thái y đang nghiên cứu cách trị tận gốc hoàn toàn bệnh dịch đã nhốt mình trong một phòng suốt mấy ngày liền nên không biết chuyện gì đã xảy ra trong vài ngày nay.

Tuy nhiên bọn họ cũng nghe được vài thứ từ tỳ nữ hoặc thái giám đi cùng các hoàng tử cùng công chúa.

Nhưng sau khi bọn họ ra khỏi phòng thì khung cảnh xung quanh thật yên tĩnh, những thái y cùng đại phu bên đây nên làm gì thì làm đó, binh sĩ xung quanh khuôn mặt đều là bình tĩnh an nhàn, đến cả những nô tỳ hạ nhân xung quanh cũng mang một sự nhẹ nhàng, thoải mái.

"Chuyện gì đã xảy ra." Lư thái y không nhịn được liền nhỏ giọng nói.

Những thái y khác cũng lắc đầu không hiểu, cuối cùng bọn họ liền kêu một binh sĩ sang rồi hỏi.

"Sao hôm nay yên tĩnh vậy, những đại nhân nhỏ ấy không quậy phá nữa sao." Lư thái y hỏi.

Binh sĩ kia nghe vậy liền nhìn ngang nhìn dọc rồi nhỏ giọng nói "Ngày hôm qua sau khi công chúa Tô Đình ra ngoài đi dạo thì liền như vậy."

"Công chúa Tô Đình." Lý thái y kinh ngạc, hài nhi của hoàng thượng làm sao lại họ Tô.

"Do ngài hay nhốt mình trong phòng dược nên chưa biết chuyện này." Lư thái y thấu hiểu rồi nói "Hai năm trước hoàng thượng sắc phong cho nữ nhi duy nhất của Tô thượng tướng quân làm công chúa, tuy mang danh công chúa nhưng lại không có tước hiệu."

"Sao lại không có tước hiệu, dù là ban cho nữ nhi của đại thần thì vẫn phải có tước hiệu chứ." Lý thái y kinh ngạc.

"Do Tô thượng tướng quân không đồng ý, ngài ấy sợ khi ban tước hiệu thì nữ nhi sẽ phải vào cung sinh sống đến khi trưởng thành." Nghĩ đến khi đó Lư thái y cũng cảm thấy buồn cười "Tuy tước hiệu không được ban nhưng không ai dám vô lễ với nàng, dù cho hoàng tử hay công chúa đều phải nể mặt nàng."

Lý thái y nghe vậy liền cau mày"Đây chẳng phải điều ngoa, tùy hứng sao."

"Không, không phải." Lư thái y lắc đầu, có thể nói tuy công chúa này rất tùy hứng nhưng lại không khiến người khác chán ghét, hơn nữa những vị quan lớn tuổi chỉ cần gặp nàng đều không nhịn được mà yêu thương cưng chiều "Ta cũng không biết phải nói thế nào, chỉ có thể gặp mới có thể phán định được."

Lý thái y nghe vậy liền khó hiểu, không phải những hài nhi được cưng chiều như vậy ai mà không giống ai, danh tiếng của nhị công chúa cùng tam công chúa bên trong cung ai mà không biết, vậy một công chúa còn được chính hoàng thượng sủng ái thì tính tình làm sao tốt đẹp được.

Lúc này ông cũng không quá để ý đến tiểu công chúa này.

Còn người mà bọn họ đang nhắc tới lúc này đang cùng một nhóm người chơi đùa ở gần bức tường chắn ngang hai khu cách ly.

"Tô muội muội, chúng ta chơi gì bây giờ." Nhị tiểu thư Tả Như nữ nhi của Tả thừa tướng hỏi.

"Đúng đó, chơi gì bây giờ." Một tiểu thư khác cũng lên tiếng.

"Hay là trốn tìm đi, dù sao cũng không thể thả diều được." Tiểu Tô Đình đưa tay xoa cằm rồi quyết định "Những tiểu thư như chúng ta cũng không thể chơi đá cầu."

"Được đó, được đó." Chung Yến vỗ tay tán thành.

Tiểu Tô Đình nhìn sang bên nhóm ca ca của mình, sau khi nhận được những cái gật đầu liền vui vẻ nói "Vậy úp mở chọn người bị đi."

Lúc này bọn họ mới quay xung quanh thành một vòng tròn, bên phía nữ nhi gồm năm người cùng tiểu Tô Đình, bên phía nam nhi ngoại trừ hai huynh đệ Tô gia thì có thêm chín người.

Tất cả cùng giơ tay lên sau đó tiểu Tô Đình bắt đầu đọc "Lòng bàn tay, mu bàn tay ít ra nhiều ở lại."

Nàng vừa đọc hết câu mọi người đồng loạt để tay xuống, ba người để lòng bàn tay, còn lại đều là mù bàn tay.

Thế là ba người thu tay, mười bốn người tiếp tục đấu với nhau.

Hai người thua cuối cùng vì không biết phải làm sao liền là người đi tìm.

Bọn họ bắt đầu tản nhau ra tìm chỗ trốn, tiểu Tô Đình vui vẻ chạy xung quanh xem nơi nào trốn được, nhưng nàng không ngờ phía sau nàng lại có thêm bốn cái đuôi.

Đến khi phát hiện thì nơi nàng đang đứng chỉ có mỗi bức tường chắn ngang mà không có bất kỳ chỗ trốn nào.

"Chúng ta đang chơi trốn tìm đó, đi theo ta làm gì." Tiểu Tô Đình phòng má đầy tức giận.

Bốn người kia xấu hổ nhìn nhau không biết phải nói gì.

"Hai ca ca đi theo ta còn hiểu, Hiên ca ca cùng mập mạp tại sao lại theo ta." Tiểu Tô Đình trừng mắt hai tay chống nạnh.

"Ta... Ta..." Hoàng Tiêu Hiên lắp bấp nói.

Nhưng hắn chưa kịp giải thích thì phía bên kia vách tường vang lên tiếng mắng chửi cùng tiếng goi đáng vào da thịt.

Tiếng khóc tê tâm liệt phế gào lên rồi từ từ chỉ còn những tiếng hút hít.

Năm người nghe xong liền cau mày, tiểu Tô Đình nhìn chăm chăm bức tường rồi nhìn ngó xung quanh.

"Mập mạp, nhanh chóng gọi người qua bên kia, Hiên ca ca nhanh chóng kêu thái y, Nhị ca, tam ca chúng ta leo tường."

"Muội ở lại, ta lên." Tô Khai không đồng ý.

Nhưng tiểu Tô Đình không để ý mà nhanh chóng trèo lên một cái cây sát bên tường, nàng trèo lên một cách đầy linh hoạt, rồi từ cành cây nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường.

Tô Khai bất lực nhìn muội muội rồi gật đầu với Hoàng Tiêu Hiên cùng Hoàng Lư Lê, sau đó cùng tam đệ theo chân tam muội leo lên cây rồi nhảy sang lên tường.

Hai người bên dưới không chừng chờ mà đi gọi người cùng thái y sanh tường bên kia, sẵn tiện sai người nói với những người vẫn đang chơi trốn tìm một tiếng.