Hoàng Hậu Tô Đình

Chương 3



"Con có biết bây giờ là giờ nào rồi không." Tô phu nhân giả vờ tức giận hỏi.

Tiểu Tô Đình mở to hai mắt, sau đó dùng sức chớp chớp mắt, không tiếng động làm nũng.

Tô phu nhân bất đắc dĩ ôm nữ nhi mới vừa năm tuổi vào lòng "Con đó, bắt đầu từ ngày mai dậy sớm cho mẫu thân."

"Nhưng, nhưng mà..." Tiểu Tô Đình đầy mặt không đồng ý.

"Không có nhưng nhị gì cả." Tô phu nhân không thèm nghe mà ra lệnh "Phụ thân ngươi đã đồng ý để ngươi cùng học võ công với các ca ca rồi."

"Thật ạ." Tiểu Tô Đình khuôn mặt u ám bỗng nhiên sáng rực.

"Thật, ngày mai giờ sửu ngươi phải thức dậy tập quyền với phụ thân ngươi." Tô phu nhân khẽ cười nhéo lấy lỗ mũi của nữ nhi.

Tiểu Tô Đình nghe phải dậy sớm như vậy không hề có chút ý kiến mà còn vui vẻ lắc lư thân mình, miệng thì chu chu nói "Cảm tạ mẫu thân đại nhân, thơm thơm một cái nà."

Tô phu nhân bị nữ nhi chọc cho cười đến vui vẻ.

Tiểu Tô Đình cũng không thực sự hôn lên mặt mẫu thân nhà mình, nàng vỗ vỗ nhẹ tay mẫu thân ý bảo để mình xuống đất.

"Mẫu thân đợi bảo bối nhi một chút, sau đó chúng ta cùng đi kiếm phụ thân."

"Được, con mau vào rửa mặt đi." Tô phu nhân vẻ mặt đầy cưng chiều nhìn nữ nhi nhà mình.

Sau khi lấy phu quân, Tô phu nhân đã sinh được bốn quý tử, gia đình phu quân rất tốt, thấy tình cảm phu thê gắn bó nên cũng chẳng ép nạp thêm thê thiếp, nhưng tiếc nuối duy nhất của bà là không có được một nữ nhi.

Chẳng ngờ rằng năm năm trước trong khi đang nói chuyện cùng một quý phu nhân bà liền ngất xỉu, sau khi được chẩn đoán là đã mang hai bốn tháng rồi.

Kỳ lạ là bà chẳng có chút cảm giác gì cả, bụng cũng chẳng to lên một chút nào, phu quân bà cứ lo đây là một thai chết, chạy khắp nơi tìm lương y, nhưng mỗi người đều mỉm cười chúc mừng họ.

Cứ lo lắng như vậy cho đến khi sinh hạ ra nàng, một tiểu cô nương ốm ốm, gày gò.

Bà cứ nghĩ do bà không kịp phát hiện nên nữ nhi mới nhỏ xíu như thế, sau khi sinh nàng ra bà liền thương yêu nàng hết mực.

Đến khi nàng ba tuổi cuối cùng cũng giống như những đứa trẻ bình thường, lúc này phu thê bà mới yên tâm.

Cuối cùng bà cũng không còn tiếc nuối gì nữa, gia đình bà cuối cùng nam nữ đều đủ cả.

Sau khi nữ nhi ra đời, không chỉ bà mà cả nhà từ già đến trẻ đều rất thương yêu nàng, cứ như vậy tiểu cô nương vừa tròn ba tuổi tính tình trở nên tùy hứng, nhưng lại không làm phiền lòng bất kỳ ai.

Nhưng có lẽ bà đã sinh nhầm giới tính cho nữ nhi của mình rồi, nàng không giống những nữ nhi yên tĩnh văn nhã như những nhà quai lại khác, đến cả nữ nhi nhà bình thường còn yên tĩnh hơn nàng.

Hai năm trước nàng chỉ vừa ba tuổi sau khi nhìn thấy ca ca cùng phụ thân tập võ liền nằng nặc đòi theo, nhưng phu quân bà lại không đồng ý, đến nay cuối cùng cũng đồng ý.

Tô phu nhân vừa suy nghĩ vừa cảm thán, thời gian đúng là trôi qua thật nhanh, trong chớp mắt mà hài nhi của bà đều đã lớn cả rồi.

Trong khi mẫu thân cảm thán nhân sinh thì tiểu Tô Đình đã nhanh chóng súc miệng, rửa mặt, sau đó để hai thị nữ tỷ tỷ bới hai lọn tóc nhỏ cho mình rồi nhanh chóng dùng hai chân ngắn ngủn của mình chạy ra cửa.

"Mẫu thân." Tiểu Tô Đình thấy mẫu thân đang ngẩn người liền khẽ gọi.

Tô phu nhân lấy lại tinh thần rồi cúi xuống nhìn nữ nhi yêu thương của mình liền cười nói "Đi thôi, giờ này chắc phụ thân con đang kiểm tra bài cho các ca ca."

"Vâng ạ." Tiểu Tô Đình nắm lấy bàn tay to của mẫu thân sau đó vui vẻ gật đầu.

Hai người đi ra khỏi Nhã Trúc, sau lưng có bốn thị nữ theo sau.

Trời trưa nắng, cực kỳ nóng nực, hai thị nữ biết ý liền bung dù ra che cho hai mẫu tử, bọn họ đi qua vườn tiểu cúc rồi quẹo vào Tư Viện.

Đây là nơi khảo bài trong phủ, sau khi học tập từ hoàng cung trở về, các hài tử trong phủ đều sẽ tập trung ở đây để nhận khảo vấn bài học.

Khi Tô phu nhân cùng tiểu Tô Đình đi vào thì nghe thấy tiếng quát lớn đầy tức giận của phụ thân.

"Nhị ca ca lại làm phụ thân giận rồi." Tiểu Tô Đình lắc đầu thở dài.

Tô phu nhân buồn cười nhìn nữ nhi, trong nhà này chắc không ai làm phụ thân tức giận nhiều như nữ nhi nhà bà đâu, vậy mà mỗi lần nghe phụ thân trách phạt ca ca lại làm như một tiểu đại nhân lắc đầu thở dài cảm thán.

Hai mẫu tử bước vào phòng liền nhìn thấy một tiểu tử vừa tròn mười lăm tuổi, khuôn mặt nhăn nhó ánh mắt đầy vẻ không phục nhìn người đàn ông to cao trước mặt.

Người đàn ông to cao này chính là Tô Mạnh Thượng tướng quân, là phu quân của Tô phu nhân, cũng là phụ thân của tiểu Tô Đình.

Năm nay ông đã bốn mươi, tuy khuôn mặt đầy hung dữ, thân hình to con nhưng ông là một người thương yêu thê tử cùng hài tử.

Sinh ra trong gia đình võ tướng từ nhỏ ông đã cầm binh đánh giặc bảo vệ đất nước, phò tá quân vương, sau khi lập được nhiều chiến công được hoàng đế trọng dụng phong cho chức quan nhất đẳng, tay cầm trọng binh.

Sau khi đánh tan nhiều mối lo ngại cho xã tắc, ông liền đưa binh về lại tay vua sau đó về nhà an tâm nghĩ dưỡng, bởi vì sự buông tay dứt khoát này của ông mà hoàng đế đã cho ông một tấm kim bài miễn tử cũng như giữ lại chức quan Thượng thừa tướng này.

Cuộc sống của ông sau khi về nhà cực kỳ mỹ mãn, thê tử ông sinh bốn nhi tử cùng một nhi nữ, đích trưởng tử là Tô Quan năm nay mười chín tuổi, bởi vì theo chí hướng của ông nên đã gia nhập quân danh, đến hiện tại đã trở thành phó tướng phò tá cho Đại tướng quân Lý Kính.

Nhi tử thứ hai của ông là Tô Phong năm nay mười lăm tuổi, tuy đã đến tuổi trưởng thành nhưng lại không làm việc gì ra hồn, gia đình ông là gia đình võ tướng, nhưng người nhi tử này lại muốn làm thương gia, ngày ngày ta lừa người gạt, mỗi lần nói đến đều khiến ông tức giận muốn trực tiếp mang gia pháp ra xử lý.

Nhi tử thứ ba là Tô Khai, năm nay vừa mới mười hai, là thư đồng của tam hoàng tử Hoàng Tiêu Hiên, tuy không quá rành về võ thuật nhưng văn chương lại không thua kém những lão già văn chương trong triều, điều này khiến ông rất tự hào.

Nhi tử thứ tư là Tô Ninh, năm nay mười tuổi, tuy cũng được vào hoàng cung học tập, nhưng đầu óc tương đối chậm chạp, bài vở không theo kịp những người cùng tuổi thường bị mọi người chê cười, nhưng tính tình lương thiện chất phát khiến ông không thể nặng lời chỉ đành thở dài cho qua, dù sao ông cũng nuôi nổi đứa nhỏ này.

Cuối cùng chính là nữ nhi nhỏ tuổi nhất của ông, đây chính là tiểu công chúa mà hai phu thê ông cầu mong nên chẳng dám quở trách nặng nề vì vậy ông càng thêm không thể làm gì với nàng, nhưng trong tất cả các hài tử của ông đứa nhỏ này lại là người thông minh giỏi giang nhất.

Nhưng rất tiếc nàng mang phận nữ nhi sau này vẫn phải gả cho người, không thể mang công danh.