Hoàng Hậu Tô Đình

Chương 30



Sáng hôm sau, Tô Đình tỉnh dậy trong tiếng ồn ào ở bên ngoài, nàng mệt mỏi mở mắt ra, khàn giọng hô "Người đâu."

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, tiểu Thúy cùng hai cung nữ khác bước vào.

Sau khi được Lý thái y nói nàng đã không còn gì đáng ngại chỉ cần nghĩ ngơi nữa là được, tiểu Thúy liền thở phào sau đó cho những người hầu khác vào viện làm việc.

Bởi vì lúc trước hoàng thượng có lệnh nên những cung nữ thái giám trong viện liền bị đuổi ra ngoài, hiện tại nếu đã không sao liền tiếp tục vào trong làm việc.

"Hoàng hậu cát tường." Ba người quỳ xuống hô.

Tô Đình vươn tay ra khỏi màn che "Đứng lên hết đi."

"Tạ ơn hoàng hậu." Tiểu Thúy cùng hai cung nữ hô, sau đó nhanh chóng chạy đến giường nằm lấy tay nàng.

"Bên ngoài có chuyện gì mà ồn ào quá vậy." Tô Đình nương theo lực đạo của tiểu Thúy rồi ngồi dậy.

Hai cung nữ bên cạnh đang kéo màn cột sang hai bên, tiểu Thúy thì cầm chén nước xúc miệng đưa cho nàng.

"Nghe nói sáng nay sau khi Mi phi tỉnh dậy liền phát hiện mặt của mình bị nổi những đốm đỏ nhỏ nhỏ, mà ngày hôm qua hoàng thượng vừa đến thị tẩm nàng, lúc này trên dưới triều đình đều đang xào xáo, ai nấy đều lo sợ hoàng thượng bị Mi phi lây bệnh, trong lúc thượng triều liền triệu tập thái y, may mắn long thể bệ hạ vẫn an khan." Tiểu Thúy nhanh chóng thuật lại những gì mình vừa nghe được.

Tô Đình nghe xong chỉ gật đầu không một chút ý kiến, đối với nàng hiện tại đã không còn gì quan trọng nữa rồi.

Sau khi lâu mặt xong nàng liền cảm thấy mệt mỏi, đang muốn bảo bọn họ lui ra để nàng nghĩ ngơi thì bên ngoài một thái giám bước đến cung kính nói.

"Khởi bẩm hoàng hậu, các phi tần trong hậu cung cầu kiến."

"Không phải ta nói không tiếp khách à." Tô Đình thản nhiên nhìn thái giám xa lạ trước mặt.

"Khởi bẩm hoàng hậu, việc này là do hoàng thượng ra lệnh." Thái giám cúi đầu tiếp tục nói "Nguyên văn của hoàng thượng là, nói lại với hoàng hậu nàng đã đã mẫu nghi của một nước chuyện trong hậu cung chính nàng tự quản, ta sẽ để Phúc công công bên cạnh nàng, đừng khiến trẫm phải thất vọng."

Tô Đình nghe xong liền nhướn mắt, khuôn mặt u ám "Ngươi là Phúc công công đi."

"Chính là nô tài." Phúc công công dập đầu nói.

Tô Đình gật đầu sau đó nhìn ra ngoài cửa mệt mỏi than thở "Đúng là biết giày vò người khác, nhưng mà ta trả hắn phượng ấn được không nhỉ, như vậy hậu cung này đâu đến phiên ta quản."

Phúc công công nghe vậy liền hoảng sợ khuyên ngăn "Hoàng hậu không thể, ngàn vạn không thể."

Tiểu Thúy đau lòng nhìn tiểu thư nhà mình vết thương còn chưa khỏi đã bị bắt đi gặp những thê thiếp khác của phu quân mình, đây đúng là rất quá đáng mà.

"Thôi, ta đi." Tô Đình thở dài sau đó từ từ đứng dậy đi đến bàn trang điểm "Chuẩn bị đi, ta ra gặp các nàng ta."

"Vâng thưa hoàng hậu." Tiểu Thúy nhanh nhẹn chải tóc cho nàng, sau đó bới lên, rồi chọn một bộ y phục màu đỏ, kiểu dáng cầu kỳ chuẩn bị khoát lên người nàng.

Dù sao vết thương chưa khỏi không cần phải ăn mặc quá chỉnh chu, chỉ cần khoát lên bên ngoài một lớp y phục màu đỏ là được.

"Sai người bâng nội bưng ghế quý phi theo, ta không ngồi nổi để tiếp chuyện với các nàng đâu." Tô Đình đứng dậy sau đó căn dặn, cả người nàng thật sự rất không tốt, rất mệt mỏi, rất muốn ngủ, nếu ngồi lâu chắc chắn không chịu nổi.

Thay vì hành hạ mình, không bằng cứ thưởng thụ đi, các nàng ta ngồi, nàng thì nằm dù có ngủ quên cũng chẳng sao.

Tiểu Thúy hiểu ý liền ra lệnh cho cung nữ bên cạnh đi kêu người.

Phúc công công đau đầu nghe mệnh lệnh, ông ở trong cung hơn bốn mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên nghe thấy hoàng hậu nằm ghế để gặp phi tần.

Nhưng cho dù không hiểu cở nào ông cũng không dám phản bác, chủ tử làm gì hạ nhân như ông làm sao có quyền lên tiếng.

Tô Đình híp mắt nhìn ông sau đó hài lòng ra khỏi phòng, nếu đã kêu nàng quản, thì nàng làm thế nào là chuyện của nàng, nếu nhìn không được thì xin mời tự đi mà quản.

"Hoàng hậu nương nương, ghế quý phi đã được khinh ra." Cung nữ lúc nãy quay lại cung kính bẩm báo.

"Tốt, đi thôi." Tô Đình gật đầu sau đó nắm lấy tay đưa ra của tiểu Thúy.

Một đường này nàng mượn sức mạnh của tiểu Thúy mà chầm chậm đi ra khỏi điện.

Phượng Hoà Điện, nơi hoàng hậu tiếp đãi những phi tần trong hoàng cung.

Bên trong điện đã ngồi đầy người, sau khi không gặp được hoàng hậu trong mấy ngày qua, cuối cùng hôm nay các nàng cũng đã được gặp.

Trong lúc ngồi chờ đợi, vài vệ binh bỗng nhiên khinh một cái ghế quý phi đi vào để ở phía trên nơi chủ vị, sau đó họ lạnh mặt khiên ghế phượng của hoàng hậu rời đi.

Cả quá trình các phi tần quý nhân đều ngơ ngác nhìn theo, không biết chuyện gì đang diễn ra.

"Chẳng lẽ hoàng hậu đã bệnh đến nỗi không thể ngồi rồi sao." Một phi tần khẽ nói.

Lúc này những người khác mới bừng tỉnh, chẳng lẽ thật sự như vậy sao, hoàng hậu nương nương mới nhận chức vài ngày sắp không xong rồi.

"Đừng nói bậy." Lương quý nhân khẽ nói, nhưng phẩm cấp của nàng nhỏ hơn quý phi nên khi vừa lên tiếng liền bị những người khác trừng mắt cười nhạo.

"Lương quý nhân nói ai nói bậy vậy."

"Đúng rồi chúng ta có nói gì đâu."

"Hoàng hậu bệnh nặng, khắp kinh thành này aià không biết."

"Đúng rồi, chúng ta nhìn thấy ghế quý phi thì cảm thấy hoàng hậu thật sự là không khỏe trong người rồi."

Nói xong những người khác đều cười rộ lên, bọn họ nhìn những quý nhân đi theo hoàng hậu vào cung mà khinh thường.

"Nói bậy, câm miệng." Tú quý phi tức giận quát lớn, gia gia của nàng cùng hoàng hậu rất thân thiết, sau khi nàng ra đời, hoàng hậu thường xuyên chạy đến vui đùa cùng nàng, dần dần tình cảm cũng thân thiết.

Năm nay nàng vừa tròn mười lăm tuổi, đáng lẽ đã gả cho một chàng trai yêu thương nàng, nhưng không ngờ thánh chỉ đến hoàng thượng muốn nạp nàng làm phi, gia gia đã đứng lên khuyên ngăn nhưng hoàng thượng chẳng một chút để ý.

Sau khi vào cung nàng liền muốn chạy đến gặp hoàng hậu nhưng đều bị từ chối, lúc đầu nàng cứ nghĩ hoàng hậu không muốn gặp mặt mình, nhưng không phải, hoàng hậu bệnh nặng không thể gặp mặt người khác.

"Tú quý phi làm gì mà kích động giữ vậy, bọn ta cũng chỉ là lo lắng cho hoàng hậu mà thôi." An quý phi che miệng cười nói.

Những phi tần khác nghe vậy liền mỉm cười theo, nhưng không ai dám lên tiếng, dù sao Tú quý phi cũng là cháu gái của thừa tướng đương triều, không ai dám chọc vào cả.

Nhưng An quý phi chẳng thèm quan tâm, ả cảm thấy hiện tại phụ thân mình mới là người được trọng dụng, liền không chút kiêng nể tiếp tục chế nhạo.

"Ai ui, sao ta lại quên Tú quý phi cùng hoàng hậu là cô cháu thắm thiết được nhỉ, nhưng mà không tốt rồi, bây giờ chẳng phải chúng ta đều là tỷ muội sao."

"Tú quý phi ngươi nói xem." An quý phi nói xong liền bật cười.

Những phi tần khác cũng không kìm được mà bật cười theo.

Cả căn phòng trở nên tràn ngập tiếng cười nhạo, chỉ có vài người cắn răng cúi gầm mặt nhìn xuống tay đang nắm chặt của mình.