Hoàng Hậu Tô Đình

Chương 37



Sau khi rời khỏi Phượng Từ Cung, Tô phu nhân liền nhanh chóng đi ra ngoài cổng cung, bà sợ một khi đi chậm thì bà sẽ bị bắt lại để uy hiếp nữ nhi của mình.

Bên ngoài cửa cung Tô Mạnh nhìn thấy thê tử của mình đang gấp gáp chạy ra liền sốt ruột mà đi vào đón.

"Phu nhân." Tô Mạnh kêu một tiếng nhưng thấy ánh mắt bất an của bà liền nhanh chóng không nhiều lời mà dìu bà ra ngồi cổng, sau đó hai người cùng lên xe ngựa mà chạy về nhà.

Xe ngựa lộc cộc nhanh chóng chạy ra ngoài, trên xe hai phu thê nhìn nhau, Tô Mạnh liền không nhịn được mà hỏi.

"Phu nhân, nữ nhi của chúng ta thế nào rồi."

Tô phu nhân nhìn chồng mình rồi bụm mặt khóc, bà đã cố gắng chịu đựng khi ra gặp phu quân mình, nhưng thật sự lòng bà đau như cắt, rốt cuộc thì nữ nhi của bọn họ tại sao phải chịu khổ như vậy.

"Phu nhân." Thấy phu nhân như vậy Tô Mạnh càng thêm sốt ruột, chẳng lẽ nữ nhi của bọn họ gặp phải chuyện gì rồi.

Tô phu nhân nức nở sau đó nghẹn ngào nói "Nó không nói gì cả, nhưng ta là mẫu thân nó làm sao nó dấu được ta, thái độ của hoàng thượng cũng đã thay đổi, khi nãy ta có thể cảm nhận được hoàng thượng lấy ta ra uy hiếp nó."

"Nữ nhi của ta, nữ nhi số khổ của ta, sao lại như vậy, rõ ràng nó có thể vui vẻ sống, vậy mà tại sao nó phải chịu biết bao nhiêu chuyện như vậy."

"Là do ta... Là ta có lỗi với nữ nhi." Tô Mạnh nghe phu nhân nói liền tự trách, là chính ông đã đẩy nữ nhi vào hố lửa như thế này, là do ông cả.

"Nếu như không phải chúng ta đẩy nó cho tên khốn kiếp kia có lẽ mọi chuyện đã không như vậy rồi." Tô phu nhân nghẹn ngào nói.

Hai phu thê nhìn nhau sau đó liền lâm vào ký ức đau thương.

________________________________________

Bảy năm về trước.

Năm Hoàng Kha thứ tám.

Kinh thành hôm nay cực kỳ náo nhiệt.

Ngày hôm nay chính là ngày lành của Hiên vương gia Hoàng Tiêu Hiên cùng nữ nhi duy nhất của Tô Thượng tướng quân Tô Đình.

Trời vừa tờ mờ sáng dân chúng trong thành đã tụ tập khắp nơi trên đường từ phủ Thượng tướng quân đến phủ Hiên Vương chỉ để được nhìn thấy kiệu hoa của công chúa Tô Đình.

Nàng chính là một huyền thoại kể mãi không hết ở trong kinh thành này, dân chúng đối với nàng vừa yêu vừa hận, nhưng sau khi nàng ở ngoài biên quang vài năm thì mọi người lại cực kỳ nhớ nàng, không ngờ sau khi nàng cập quan liền nhanh chóng gả cho Hiên vương gia làm vương phi.

Sau khi tân nương tử được đưa vào kiệu hoa, đoàn đưa dâu liền nổi nhạt một đường đến vương phủ.

Bên trong vương phủ, hoàng thượng, thái tử, hoàng tử cùng vài vị bá quan văn võ đang đứng trong lễ đường khuôn mặt tươi cười nhìn ra cửa.

Tuy bọn họ không mấy hài lòng về hôn sự này nhưng được nhìn tiểu cô nương của bọn trong bộ trang phục tân nương cũng rất tốt.

Tất cả những người có mặt ở đây đều là những người nhìn nàng lớn lên, đến bây giờ đã đến tuổi cưới gả khiến ai nấy đều bùi ngùi không thôi.

Sau khi tân lang cùng tân nương bước vào trong, bà hỷ đứng bên cạnh bắt đầu hô.

"Nhất bái thiên địa."

Hai người ở giữa phòng liền hướng ra trời quỳ xuống rồi cúi đầu.

"Nhị bái cao đường."

Hai người liền xoay người hướng cúi đầu về phía hoàng thượng đang ngồi ở ghế.

"Tốt... Tốt... Tốt." Hoàng thượng không nhịn được liền nói liền ba chữ tốt

"Phu thê giao bái."

Hai người liền xoay đối diện nhau sau đó cúi đầu.

"Lễ hành, đưa tân nương vào tân phòng." Hỷ bà vui vẻ nói, sau đó tiểu Thúy cùng một cung nữ khác nhanh chóng đỡ Tô Đình về phòng.

Hoàng Tiêu Hiên thì ở bên ngoài đối phó với quan khách.

Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, bên trong tân phòng sau khi Tô Đình vào trong liền đuổi hết người ra ngoài chỉ để lại tiểu Thúy ở trong phòng, nàng tức giận kéo xuống khăn trùm rồi ném sang một bên.

"Tiểu thư, như vậy không hợp lễ nghi." Tiểu Thúy thấy vậy liền hoảng hốt chạy lại muốn cầm lấy khăn voan đội lại cho nàng.

Tô Đình ngăn cản, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó "Cái gì mà không hợp với chả hợp, ta không cần biết."

"Bọn họ gả ta đi có hỏi ý kiến của ta không, tức chết ta mà."

"Tiểu thư, mọi người đều muốn tốt cho ngài mà." Tiểu Thúy nhẹ nhàng khuyên nhủ "Ngài nghĩ xem một tiểu thư khuê các như ngài cứ ở bên ngoài sao mà được, hiện tại đã đến tuổi nếu như còn ở cùng với một đám nam nhi vậy không phải sẽ có rất nhiều tai tiếng hay sao."

"Với lại tam hoàng tử cũng là hoàng tử, ngài gả cho ngài ấy cũng không thiệt thòi chút nào, nô tì nghe nói chính ngài ấy đã xin hoàng thượng tứ hôn cho mình."

"Hừ, thì ra là hắn." Tô Đình cắn răng nói, nàng không ngờ lại do hắn nên nàng mới phải ở đây.

"Không phải, không phải." Tiểu Thúy thấy tiểu thư hiểu lầm liền nhanh chóng giải thích "Hoàng thượng cùng các vị quan gia đại nhân cùng lão gia đã bàn bạc tuyển rể cho tiểu thư, nhưng cuối cùng tam hoàng tử đã lấy hết can đảm mà cầu xin được lấy tiểu thư đó."

"Không phải quá lãng mạn sao, thanh mai trúc mã gì gì đó thật tốt."

"Xì." Tô Đình khinh thường xì một tiếng rồi ghét bỏ nói "Ta không có tâm hồn thiếu nữ như muội đâu."

"Nếu không phải sẽ khiến bọn họ khó xử cùng mất mặt thì từ lúc trong phủ ta đã tháo khăn rồi bỏ chạy, dù sao ở biên quan còn tốt hơn phải gả đi."

"Tiểu thư sao có thể nói như vậy." Tiểu Thúy không đồng ý sau đó lãi nhãi "Nữ nhi thì phải lấy chồng, ngài không thể ở biên quan được, là thân nữ nhi thì phải sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường như vậy mới đúng."

"Phu nhân lúc nào cũng muốn tiểu thư phải hiền lương thục đức, nhẹ nhàng hiền dịu, chứ tối ngày chém chém giết giết thì ra thể thống gì."

Tô Đình nghe nàng nói mà dở khóc dở cười "Sao muội nói giống mẫu thân của ta vậy."

"Thì cái đó là do phu nhân nói mà." Tiểu Thúy nhanh nhẹn nói "Phu nhân nói nô tì phải nhìn chằm chằm tiểu thư không thể để tiểu thư chạy được."

Tô Đình bất lực ôm trán rồi thở dài, rốt cuộc nàng đã tạo nghiệp gì.