Hoàng Hậu Vi Thượng, Khuynh Phi Niệm

Chương 2



Sử quan ghi lại: Huệ đế năm thứ ba, Tố Hoà Thanh Dao được phong Hậu, chấp chưởng phượng ấn, quản lý hậu cung, khiến cho cả hậu cung một lòng hoà thuận. Hoàng hậu Tố Hoà mẫu nghi thiên hạ, đức huệ nhân ái, đoan trang thanh lịch, nhìn chung lịch sử về các đời Hoàng hậu, không ai sánh bằng.

Dã sử lại ghi: Hoàng hậu Tố Hoà là cháu họ mà Thái Hoàng thái hậu rất vừa ý, nhận được sủng ái yêu thương thâm hậu. Lúc Hoàng hậu Tố Hoà sinh ra, liền có thầy tướng số kỳ nhân tính ra mệnh nàng phi thường, lớn lên lại có sức ảnh hưởng đến giang sơn xã tắc. Sau khi Tố Hoà được phong Hậu, dân chúng an khang, mưa thuận gió hoà, lại càng không bị ngoại ban xâm lấn. Hoàng đế vừa tôn trọng vừa yêu thương có thừa, dân chúng cũng biết ơn sâu sắc.

- --

Bên trong Ngự hoa viên thơm ngát, hoa tươi tranh nhau khoe sắc, tắm mình trong ánh nắng mặt trời, ngẫu nhiên lay động theo gió. Mấy con bướm vây quanh bụi hoa thoắt bay lên thoắt bay xuống, ngẫu nhiên phát hiện có người lui tới, bươm bướm sẽ vội vàng giấu mình vào bên trong, vờ như bị che lấp. Cá chép bơi qua bơi lại trong hồ sen rực rỡ, khi thì bướng bỉnh nhô đầu lên nhìn tiểu mỹ nhân bên lan can, khi thì cắn lá sen, trộm kéo xuống đáy hồ.

Một con cá nhỏ thực nhẹ nhàng bơi làm càn tiến vào hồ sen, bị đàn cá chép tranh nhau cùng thưởng thức. Gió nhẹ nhẹ phẩy, bất giác bên trong đình có một nữ nhân đơn độc ngắm cảnh, nhìn con cá con cuối cùng trở thành bữa ăn, mắt nhìn gợn sóng nổi lên bốn phía trên mặt nước, hơi hơi thở dài. Nữ nhân mặc phượng bào màu đỏ, cạnh vạt áo dùng tơ vàng tỉ mỉ may, chưa từng có chút tỳ vết nào. Nàng sinh ra cực mỹ, phong hoa tuyệt đại, đẹp đến không thực, như nữ thần bừng tỉnh trên chín tầng trời, không thể khinh nhờn. Rõ ràng mặt lộ vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng giữa mi tâm lại có một nốt chu sa làm tăng thêm sự xinh đẹp lộng lẫy. Nữ nhân có một đôi mắt đẹp làm cho người ta như lạc vào trong mộng, đôi mắt sáng lạnh nhạt, giống như suy nghĩ người và vật bất quá cũng đều như mây khói mà thôi.

Vài tên cung nữ, thái giám đứng ngoài đình, bất giác cũng cung kính cúi đầu bên ngoài, không dám quấy rầy lên tiếng. Qua một lát, một cung nữ lớn tuổi bước nhanh đi đến. Cung nữ đứng phía đầu lập tức ngăn hướng cung nữ lớn tuổi kia đi đến. Lão mama cách nàng hai ba bước ngừng lại, hạ thấp người hành lễ: "Lão nô tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương cát tường."

"Đứng lên đi." Tố Hoà Thanh Dao xoay người lại, không có biểu tình gì. Giọng của nàng lộ ra đạm mạc, tinh tế lắng nghe cũng khó có thể tìm ra chút cảm xúc trong đó. "Hoàng thượng hồi cung chưa?" Nàng hỏi, ngôn ngữ trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước.

"Hồi bẩm nương nương, Hoàng thượng vừa mới hồi cung." Lão mama rất nhanh nâng mắt liếc nhìn biểu tình trên mặt Tố Hoà Thanh Dao, sau đó cúi đầu đi đến, do dự mà mở miệng: "Nương nương, nghe nói Hoàng thượng hồi cung, bên người còn dẫn theo một nữ nhân. Không phải từ trong cung mà là từ ngoài cung mang về, không rõ lai lịch, càng không biết bối cảnh."

Hoàng đế tự tiện dẫn nữ tử hồi cung, lại còn là loại nữ tử không rõ lai lịch, chuyện này chỉ sợ là lần đầu phát sinh. Vẻ mặt lão mama lộ vẻ sợ hãi, Hoàng hậu Tố Hoà Thanh Dao trước mặt, đối với thái độ của nàng, thật sự không đoán ra được. Nhóm nô tài trong cung đều biết nói, Hoàng thượng đối với Hoàng hậu nương nương luôn luôn là vừa yêu vừa kính. Dù là tuyển tú hay là nạp phi, đừng nói người trong hậu cung, ngay cả triều chính, Hoàng thượng đều hướng nương nương thỉnh giáo. Lúc này đây, Hoàng thượng lại vô thanh vô thức mang nữ tử hồi cung, không biết nương nương sẽ xử lý thế nào? Có thể xử lý thế nào? Nương nương lợi hại bất quá cũng chỉ là Hoàng hậu, giang sơn xã tắc, rốt cuộc vẫn là Hoàng thượng làm chủ.

Lão mama suy nghĩ rất nhiều, kết quả cũng chỉ là phí công. Trong lòng nàng tự mắng cái miệng mình, trách cứ bản thân quá mức nhiều chuyện. Đây là chuyện của Hoàng thượng cùng nương nương, nàng là một nô tài, trộn lẫn lung tung, chỉ có rơi đầu!

Trên mặt Tố Hoà Thanh Dao thoạt nhìn không có chút vẻ giận hờn, giống như chuyện lão mama vừa nói đều không phải là Hoàng thượng, lại càng không phải trượng phu của nàng. "Hoàng Thái hậu có biết chuyện này chưa?" Nàng hỏi ngược lại, mủi chân theo bản năng vòng vo phương hướng, tựa hồ tính toán khởi giá hồi cung.

"Hồi bẩm nương nương, Hoàng Thái hậu bên kia đã biết, cũng chưa có biện pháp nào!" Lão mama bất giác cùng Tố Hoà Thanh Dao đi ra khỏi đình, cũng cẩn thận đi phía sau nàng, miệng dong dài không ngừng: "Hoàng Thái hậu tuổi tác đã cao, chuyện trong cung đâu thể chỗ nào cũng quản? Nương nương, đừng trách lão nô lắm lời, lão nô chỉ một lòng hướng về nương nương! Hoàng thương mang về nữ tử không rõ lai lịch, chuyện này phi tần hậu cung đều ngóng trông nương nương xem xét, các nàng đang nhìn người sẽ xử trí thế nào đấy! Nương nương, những năm gần đây hậu cung do ngài quản, luôn tường an vô sự, cũng không thể vì một nữ nhân không thân phận không bối cảnh làm rối loạn! Nương nương..."

Lão mama vẫn tiếp tục lải nhải, tình cảm bộc lộ trong lời nói mà trong lòng thì nóng ruột. Tố Hoà Thanh Dao xoay người lại, con ngươi trong trẻo lạnh nhạt nhìn lão mama không tự giác thật sâu. Nhất thời, lão mama im miệng, kinh sợ cúi đầu đi chậm lại phía sau Tố Hoà Thanh Dao, nô tài đi theo hộ tống cũng không chậm không vội, không ai dám nhiều lời lên tiếng.

Dọc theo đá cuội thành con đường phía trước, Tố Hoà Thanh Dao chậm rãi đi, chưa bao giờ nhìn phong cảnh hai bên. Thời điểm đi đến giao lộ, có tiếng nói từ sau núi giả vọng tới. "Nương nương, thân mình ngài không khoẻ, thái y dặn ngài phải ở trong cung nghỉ ngơi nhiều đấy! Người sao lại chạy tới đây?" Nói chuyện là một cung nữ trẻ tuổi, nàng tựa hồ thực quan tâm vị nương nương kia, trong lời nói chen lẫn ý tứ quan tâm.

Nương nương có ở cung của mình nghỉ ngơi hay không, đi nơi nào, vốn không phải là chuyện cung nữ có thể quản. Cố tình vị kia ở phía sau núi giả lại không hề giận, âm thanh lộ vẻ suy yếu nhưng vẫn nghe ra mấy phần ôn hoà: "Thiển Thư, không sao đâu. Ở trong cung ngốc lâu, đi ra phơi nắng một chút, tinh thần cũng khá hơn không ít. Ngươi chớ để chuyện bé xé ra to, thân thể ta bất quá không khoẻ, làm người khác nghe thấy, còn tưởng rằng ta trời sinh là ma ốm."

Trong cung, các nương nương cơ hồ không tự xưng "ta" trước mặt nô tài, nếu là bị phi tần khác nghe thấy, không biết sẽ bị chê cười như thế nào. Quả nhiên, nghĩ như vậy không có một mình Tố Hoà Thanh Dao, người cung nữ gọi là Thiển Thư cũng khẩn trương lên. "Nương nương, ngài không thể tự xưng ta như vậy, nên nói là bản cung mới đúng. Coi ngài, có phải có chút khó chịu hay không? Thiển Thư đưa ngài hồi cung!"

"Cũng tốt. Đi ra cũng một lúc rồi, trở về đi."

Giọng nói suy yếu lại bay đến tai Tố Hoà Thanh Dao, nàng đã đoán ra vị nương nương sau núi giả là ai, lúc này nghe các nàng chuẩn bị trở về, Tố Hoà Thanh Dao bất động thanh sắc lại vòng vo phương hướng, không muốn chạm mặt người kia. Mới vừa đi không xa, tiểu nô tài đầu đầy mồ hôi từ phía trước chạy tới, thở hổn hển quỳ xuống hành lễ: "Hoàng hậu nương nương, khởi bẩm Hoàng hậu nương nương. Hoàng thượng đã trở lại, không tìm thấy ngài. Lúc này Hoàng thượng đang ở trong tẩm cung, sai nô tài đi tìm ngài qua đó!"

"Trừ bỏ Hoàng thượng, còn có người khác không?" Tố Hoà Thanh Dao hỏi.

"Chỉ có mình Hoàng thượng, không có người khác." Tiểu thái giám ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa mới chạm đến gương mặt tuyệt mỹ kia lập tức thu lại tầm mắt. Sau cùng, tiểu thái giám lại muốn tìm đường chết lắm mồm một câu: "Vị nương nương kia được mang về, đã được an bài ở Chiêu Hoa cung, nói là... Nói là ngày mai gặp các phi tần khác cùng hướng đến nương nương thỉnh an."

Theo lời nói của tiểu thái giám, ánh mắt Tố Hoà Thanh Dao nhanh chóng nheo lại khôi phục như bình thường. Nàng nhìn tiểu thái giám quỳ trên mặt đấy, tay áo dài nửa che tay hơi hơi nâng lên, "Đứng lên trước đi." Sắc mặt của nàng lạnh lùng, đáy mắt lần lượt thay đổi sự bất đắc dĩ cùng lạnh nhạt: "Bản cung hỏi ngươi, Hoàng thượng mang nữ nhân từ ngoài về cung, có lẽ đã sắc phong rồi?"

"Hồi bẩm nương nương, đã phong." Thân mình tiểu thái giám run lên lẩy bẩy, cúi đầu không dám nâng lên: "Hoàng thượng đối với vị nương nương vừa mang về cực kỳ yêu thích, nạp thành... Nạp thành Quý phi."

Nữ nhân không rõ lai lịch lên làm phi, tin tức như vậy lọt vào hậu cung, ai nghe được cũng cảm thấy đây là một thiên đại kỳ văn. Mà nạp phi lại là đương kim Thánh thượng, cửu ngũ chí tôn, những người khác có phản đối như thế nào hay không vui thì cũng không làm nên chuyện gì. "Thôi." Tố Hoà Thanh Dao vẫy tay áo nhẹ nhàng, nhất thời không còn tâm tình tiếp tục đi Ngự hoa viên nữa, "Hồi cung." Nàng xoay người sang chỗ khác, dư quang vừa mới nhìn thoáng qua bên sườn núi giả thì gặp một chủ một tớ đi đến.

Phi tử nhìn thấy Hoàng hậu, tự nhiên cúi người chủ động tiến đến thỉnh an. "Nô tì tham kiến Hoàng hậu." Nữ nhân nói chuyện có dung nhan thanh mỹ, chọc người trìu mến, mày liễu giống như nhăn mày lại không phải nhăn mày, thoạt nhìn thật tiều tuỵ. Nàng mặc y phục lụa mỏng màu nguyệt sắc, mỗi bước đi, giống như nhược liễu trong gió, gọi người đau lòng. Thân thể của nàng tựa vào người bên cạnh, tiểu cung nữ khuôn mặt thanh tú giúp đỡ nâng cánh tay của nàng, ánh mắt gắt gao dán vào nàng, không dám lơ là.

"Nô tỳ tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an." Tiểu cung nữ đối với chủ tử khẩn trương cơ hồ nếu là người sáng suốt đều nhìn ra được, chẳng sợ quỳ gối xuống cũng không quên giúp đỡ chủ tử. Sợ một chút không cẩn thận, làm cho chủ tử mất đi trọng tâm, té ngã trên mặt đất.

"Thân mình Đức phi còn chưa tốt lên sao?" Tố Hoà Thanh Dao hơi hơi nâng tay, ý bảo chủ tớ trước mặt đứng dậy trả lời.

"Tạ ơn nương nương quan tâm, đã đỡ nhiều." Đức phi mỉm cười, thanh nhã động lòng người. Tiểu cung nữ bên người không khỏi nhìn đến ngây ngốc, nhìn không chuyển mắt, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.

Tố Hoà Thanh Dao nhìn hết biểu tình của tiểu cung nữ ở trong mắt, bất động thanh sắc, vẫn duy trì uy nghi nên có của Hoàng hậu. "Vậy là tốt rồi, hôm nay vừa lúc có nắng, dạo chơi hoa viên rất đẹp. Đáng tiếc bản cung còn có việc phải làm, không thể cùng muội muội tán gẫu nhiều. Ngày khác bản cung gọi người chuẩn bị chút trà bánh, chúng ta cùng nhau ngắm hoa."

"Nô tì nghe theo an bài của Hoàng hậu." Đức phi hơi hơi vuốt cằm, đồng dạng không muốn ở Ngự hoa viên lâu: "Nếu nương nương có việc, nô tì không dám quấy rầy, cung tiễn nương nương."

"Hồi cung." Ánh mắt Tố Hoà Thanh Dao đảo qua Đức phi cùng cung nữ Thiển Thư bên cạnh, ở khoảng khắc không ai phát hiện phát ra một tiếng thở dài: Hoàng đế mang một người không rõ lai lịch hồi cung, thậm chí sắc phong làm phi. Cũng không biết, chuyện quái dị như vậy là người tốt hay là xấu! Lại có thể liên tuỵ yên bình của hậu cung hay không, gợn sóng nổi lên bốn phía.