Hoàng Thượng Ép Ta Cung Đấu

Chương 3: Vào cung



Những lời này lập tức làm phẳng khóe môi đang nhếch của Hứa thị, sau khi lau miệng, Hứa thị yên lặng nhìn mắt Ngu Lệnh Phi.

Cố thị chưa từng nghĩ đến chuyện này, kinh ngạc kêu lên: “Lệnh Phi!”

Lão phu nhân cũng nhíu mày, từ xưa lệnh của cha mẹ lời người mai mối, nữ nhi sao có thể ý kiến với hôn sự của mình.

Lão bá gia giương mắt nhìn Ngu Lệnh Phi, tò mò hỏi: “Con chướng mắt tiểu tử Hứa Anh Khuyết kia sao?”

Khi lão bá gia nói lời này, một nửa người nhìn vè phía Ngu Lệnh Phi, một nửa kia chú ý tới thần sắc của Hứa thị.

Ai chẳng biết Hứa thị vẫn luôn tự hào về đứa cháu trai này, hôm nay lại bị Ngu Lệnh Phi vả vào mặt.

Ngu Lệnh Phi bình tĩnh nói: “Hứa biểu ca thanh danh tốt như thế, có ai không biết hắn tuấn dật phi phàm, tài văn chương nổi bật.”

Lời này nghe có vẻ hay ho, trong lòng Hứa thị thoải mái hơn chút, nhưng lại càng khó hiểu, liền hỏi: “Vậy thì tại sao?”

“Hứa biểu ca hiện giờ đi theo bên cạnh thánh giá, sợ nhất phạm phải điều Thánh Thượng kiêng kị. Nếu như con vì để giải quyết khó khăn của mình mà vội vàng nghị thân với biểu ca, làm Thánh Thượng ghét bỏ biểu ca, sao lòng con có thể thoải mái.”

Lời này Ngu Lệnh Phi nói vô cùng trôi chảy, trừ bỏ hai đời trước nàng gả cho Hứa Anh Khuyết, sau này nàng đã thoái thác rất nhiều lần, sớm đã nhớ kỹ trong lòng.

Nàng cũng không phải bắn tên không đích, khi tình cảm của nàng và Hứa Anh Khuyết còn tốt có nghe Hứa Anh Khuyết nhắc đến chuyện này, Hoàng Thượng từng hỏi hắn về việc này nhưng hắn lấy tình cảm thanh mai trúc mã của biểu huynh muội qua loa lấy lệ để qua ải.

Nếu Hoàng Thượng thật sự muốn tra liền có thể biết, thuở nhỏ Ngu Lệnh Phi ở cùng phụ thân ở Vĩnh Châu, sau khi trở về Thượng Kinh cũng chỉ gặp hắn một hai lần vào ngày lễ tết, lấy gì để gọi là thanh mai trúc mã.

Việc này vốn rất nhỏ, tuy hoàng đế hỉ nộ vô thường nhưng sao có thể phí sức đi điều tra chuyện vặt vãnh như vậy? Nhưng cái Ngu Lệnh Phi đánh cuộc chính là Trường Nhạc Hầu phủ vô cùng coi trọng Hứa Anh Khuyết.

Chẳng phải vì như vậy nên sau khi An Tây Bá phủ gặp chuyện liền sợ Hoàng Thượng giận chó đánh mèo lên Hứa Anh Khuyết mà ghét bỏ Ngu Lệnh Phi sao?

Đem chuyện này đánh cuộc, Ngu Lệnh Phi chưa từng thua.

Quả nhiên, mặt Hứa thị lộ vẻ do dự, Hứa Anh Khuyết tài năng xuất chúng, nhưng anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cũng không loại trừ khả năng hắn mạo hiểm trước nguy cơ làm mặt rồng tức giận cũng muốn cưới Ngu Lệnh Phi.

Nếu mình giúp đỡ Hứa Anh Khuyết, nhưng lại làm đích trởng tử Trường Nhạc Hầu phủ luôn tự hào dính vết nhơ thì sao? Thậm chí là —— không còn ngày xuất đầu.

Rốt cuộc thì vị đương kim hoàng đế này, thật sự không thể lý giải theo lẽ thường.

Hơn nữa Trường Nhạc Hầu phủ xuống dốc, cũng trực tiếp ảnh hưởng đến địa vị và uy tín của mình ở nhà chồng, nữ tử xuất giá  không có nhà mẹ đẻ dựa vào cũng thiếu tự tin, đối điểm này Hứa thị vẫn luôn thấy rõ.

Nghĩ đến đây, Hứa thị càng cảm thấy đến việc này không thể quyết định như vậy nữa, vẫn nên về nhà mẹ đẻ bàn bạc với tẩu tử mới được.

“Việc hôn sự của hai đứa trẻ cũng không thể vội vã định ra. Hôm nay cũng không còn sớm, hay là đưa Lệnh Phi trở về nghĩ kỹ lại.” Hứa thị suy nghĩ cẩn thận, lập tức cười nói với lão phu nhân.

Lão phu nhân nhìn thần sắc của hai người, không chỉ bất mãn với việc Hứa thị sợ cháu gái của mình liên lụy nhà mẹ đẻ, còn cảm thấy Ngu Lệnh Phi tự chủ trương từ chối việc hôn nhân vượt quy củ.

Nhưng lời này của Ngu Lệnh Phi lại nói quá hay, ý tứ bên trong có ai ở đây không hiểu, chỉ là không muốn gả thôi, lại nói trúng tâm tư của Hứa thị, khiến Hứa thị cân nhắc lời của nàng!

Lão phu nhân vẫn rất hài lòng với đối trí thông minh của đứa cháu gái này, sau khi nghĩ vậy bà cũng dần dần bớt khó chịu, chỉ trừng mắt với nàng: “Trở về nghĩ lại cho kỹ đi.”

Ngu Lệnh Phi nhu thuận cúi đầu, tư thái này càng làm nàng có vẻ thanh cao: “Con nghe Tổ mẫu dặn dò.”

Phu thê Cố thị không tiện nói chuyện ở chỗ lão phu nhân, sau khi trở lại Lan Quế Viện của mình Ngu Nhị gia cận thận nhìn nữ nhi, trầm giọng nói: “Con quyết định từ khi nào?”

Cũng không trách Ngu Thừa Cảnh nghi hoặc, Ngu Lệnh Phi vẫn luôn ngây thơ hồn nhiên, không biết tính toán gì, nếu không hai người họ cũng sẽ không trằn trọc, trái lo phải nghĩ vì việc hôn nhân của nàng.

Từ khi nào nàng lại có ý kiến với chung thân đại sự?

Ngu Lệnh Phi ngồi ở bên cạnh Cố thị, nghiêng đầu nói: “Con và biểu ca Hứa gia không có chút tình cảm nào, con thật sự không muốn gả.”

Đóng cửa lại nói chuyện với cha mẹ của mình Ngu Lệnh Phi tùy ý hơn nhiều. Cả nhà họ những năm ở Vĩnh Châu, quy củ không quá nghiêm khắc, nàng đương nhiên hiểu cha mẹ chỉ vì tốt cho nàng.

Cố thị mặt ủ mày ê, buông tiếng thở dài: “Ta cũng đâu muốn vội vàng định chuyện hôn nhân cho con, dù sao chưa tìm hiểu kỹ thì vẫn thấy không yên tâm. Chỉ là việc tuyển tú này đến quá nhanh, Hứa Anh Khuyết trước mắt cũng xem là hôn phu hiếm có.”

“Đại tẩu nghe thấy Lệnh Phi nói như vậy, ngày mai nhất định sẽ về nhà mẹ đẻ tìm hầu phu nhân bàn bạc, vậy thì thôi.”

Ngu Thừa Cảnh xua tay giống như thấy được phản ứng của Trường Nhạc Hầu phủ, không phải hắn khinh thường người khác, nhưng Trường Nhạc Hầu phủ kia nếu không nhờ có Hứa Anh khuyết theo hầu Thánh Thượng, hiện tại đã không biết thành thế nào nữa!

“Con định thế nào?” Cố thị nhìn nữ nhi, hỏi thắng: “Con có ý kiến gì không?”

Cố thị khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử nên mới hỏi tới ý kiến của nữ nhi. Con bé cứ nói hàm hồ, bất kể là muốn gả cho người thế nào, hay là thích nhi tử nhà ai cũng phải nói cho rõ ràng, thời gian cấp bách, chi bằng thẳng thắn hỏi.

Mỗi một đời, Ngu Lệnh Phi đều đưa ra câu trả lời khác nhau.

Mà lúc này đây, y tưởng vẫn luôn mơ hồ trong đầu Ngu Lệnh Phi cuối cùng cũng rõ ràng: “Chuyện tuyển tú, muốn tránh cũng không thể tránh, không bằng để con thử đi.”

“Con có biết con đang nói gì không?!” Cố thị thất thanh kêu lên: “Trong cung là nơi tốt để đến sao?!”

Ngu Thừa Cảnh cũng bị câu trả lời này làm chấn động, ông không thể không cẩn thận nhìn kỹ thần sắc của nữ nhi, chỉ cảm thấy mặt nàng cũng không phải ngây thơ mà giống như đã suy xét kỹ càng.

“Mẫu thân đừng vội, chỉ là tuyển tú mà thôi, cũng đâu nhất định sẽ vào cung.” Ngu Lệnh Phi nhẹ nhàng trấn an mẫu thân.

“Không được, ta không thể để con làm chuyện nguy hiểm như vậy!”

Ngu Lệnh Phi chớp chớp mắt, chậm rãi nói: “Nhưng thế gian này có nơi nào không nguy hiểm đâu, gả cho người bình thường cũng có nhiều bất hạnh vậy, ai biết được đường sống thực sự ở nơi nào?”

Lời này nói hình như có ý tứ sâu xa làm trong lòng phu thê hai người sửng sốt, lại nói không nên lời, chỉ có Cố thị một tấm lòng làm mẹ vẫn nói: “Công hầu cưa thành thân có vài người là đệ tử của phụ thân con, có phụ thân con ở đây, nhất định có thể viên mãn trôi chảy.”

“Cái họ coi trọng chính là phụ thân, là An Tây Bá, không phải con.” Ngu Lệnh Phi hoảng hốt nhớ tới một đời đã trải qua, lắc lắc đầu nói.

“Có Bá phủ ở đây, cho bọn họ cũng không dám ——”

“Phụ thân mẫu thân luôn muốn che chở nữ nhi, nhưng hôm nay phong ba vừa mới qua, nữ nhi cũng không muốn gia đình phải lo lắng thêm.” Ngu Lệnh Phi rũ mắt, chậm rãi nói những suy nghĩ trong lòng ra: “Mặc dù vào cung, nhưng chỉ cần nữ nhi tự bảo vệ mình, không tranh không đoạt, có Bá phủ giúp đỡ như vậy cũng sẽ sống tốt.”

Đã sống mấy đời nhưng đều không được chết già, vậy thì đơn giản chỉ lo nghĩ cho phụ mẫu, thân tộc là được.

Ngu Lệnh Phi đi đến bước này, chỉ cảm thấy tình cảm đối với phụ mẫu cuối cùng cũng có chỗ ký thác, đời này nàng tìm được mục tiêu thì như yến lạc đường tìm đượ về tổ, cất tiếng hót trong trẻo xua tan sương mù trong lòng.

Trái tim sáng ngời như đôi mắt.

Sau khi Ngu Lệnh Phi thuyết phục được cha mẹ, việc này xem như đã định.

Ngày hôm sau, Hứa thị liền vội vàng trở về nhà mẹ đẻ Trường Nhạc Hầu phủ, ngay sau đó Hứa Anh Khuyết cũng xin nghỉ hồi phủ, nhưng không nhận được tin nào từ nhà họ cả.

Đến Cố thị, người vẫn luôn ôm một tia hy vọng cũng sáng tỏ, tình cảm cua Hứa Anh Khuyết đối với nữ nhi nhà mình bất quá chỉ như thế.

Sau khi Cố thị thông suốt mọi chuyện không tránh khỏi suy nghĩ lung tung, bà vô cùng thất vọng với Hứa Anh Khuyết, tình cảm nhưng ngày gần đây với Hứa thị cũng phai nhạt ít nhiều.

Ngay sau đó khắp nơi trong Thượng Kinh đều truyền đến tin thành thân, hẳn là đều nghe được tin tức, việc làm ăn của các bà mối trong kinh vô cùng thịnh vượng, đổ xô đi khắp các phủ.

Ngu Lệnh Sơ định thân với Lâm tam công tử của Tĩnh Ninh Hầu, trong khi Ngu Lệnh Mạn vội vàng chọn một biểu ca họ hàng xa nhà Phùng thị, được cái là hiểu tận gốc rễ.

Nửa tuần sau, ý chỉ tuyển tú quả thực được ban hành, nữ nhi của huân tước đại tộc, nữ nhi của quan viên cửu phẩm trở lên đều nằm trong phạm vi tuyển chọn.

Nhị tiểu thư An Tây Bá phủ Ngu Lệnh Phi thình lình vào danh sách tuyển tú.

Đã thành kết cục đã định, Cố thị cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ, ngày ngày cầu thần bái phật, ngóng trông nữ nhi được như ước nguyện.

Ngay sau đó để chuẩn bị cho việc tuyển tú, tú nương được gọi tới để làm y phục mới, lại vội vàng đi đặt những kiểu trang sức mới, không cần phải diễm áp quần phương, nhưng cũng không thể để nữ nhi bị coi thường.

Hứa thị đích thân tới tặng một bộ trang sức bằng hồng ngọc, hộp hộp bảo thạch đủ màu sắc, còn có khối ngọc dương chi thượng hạng, quan hệ của hai người cũng hòa hoãn hơn.

Phùng thị cũng tặng một bộ trang sức nạm bảo thạch bích tỉ. Mặc dù miệng bà ta khiến người ta cực kỳ chán ghét nhưng hành sự lại không để người khác bắt được nhược điểm, ngày thường cũng coi như an ổn.

Thời gian thoáng cái đã qua, nữ tử nhà lành các nơi đều vào kinh, cuộc tuyển tú chuẩn bị bắt đầu.

Trời còn chưa sáng, An Tây Bá phủ đã đèn đuốc sáng trưng, tuy rằng chỉ có Lan Quế Viện bận rộn, nhưng đây là phép tắc do lão bá gia định ra, dù là phòng nào trong nhà có việc, các viện tử còn lại cũng không thể cứ ngủ say giấy, ngọn đèn của cả phủ mới là nơi ấm áp nhất trong trái tim của người đi xa.

Sau khi thu thập đầy đủ, Ngu Lệnh Phi nước mắt lưng tròng từ biệt cha mẹ, lại đi Vinh Huyên Viện từ biệt tổ phụ, tổ mẫu, dẫn theo Tuyết Thanh, Đại Lục, được đại công tử Ngu Lệnh Thư đánh ngựa hộ tống đi về phía hoàng cung.

*

Trong Dưỡng Tâm Điện.

Lư Đức Tân nín thở ngưng thần dâng chung trà tráng men đen lên, bên cạnh là một núi tấu chương cao ngất. Thiếu niên trước mặt lông mày xếch lên, môi mỏng tái nhợt, sống mũi rất cao, đôi mắt u ám lúc này cho người ta sợ hãi, nhìn chằm chằm tấu chương trong tay.

Lư Đức Tân nhìn đồng hồ nước, thật sự đã quá muộn, vô cùng thận trọng mà lên tiếng: “Bệ hạ, tới giờ rồi, nên đến Diễn Phúc Cung.”

“Thái Hậu tới rồi?” Hoàng đế hạ sổ con trong tay xuống, giọng hắn có chút khàn giống như đã lâu không nói chuyện nên khô khốc, giọng điệu thong thả truyền vào tai làm người ta lạnh thấu xương.

“Đúng là Thái Hậu sai người tới thúc giục.”

“Chuyện gì bà ấy cũng đều sốt sắng hơn trẫm.” Lời này nói ra từ miệng thiếu niên như thể chỉ nói ra một nửa thì đột nhiên ngừng lại.

Đầu Lư Đức Tân lại chôn thấp hơn.

Thiếu niên đứng dậy, cúi đầu nhìn lại đống tấu chương trên án, ánh mắt hung ác nham hiểm lại nhiều thêm hai phần, sắc mặt lại bình thản, nhất thời hiện ra phong thái tuấn tú, sắc bén.

“Đi nào.”