Hoàng Thượng, Thỉnh Thương Tiếc

Chương 30: Thương trường là chiến trường



Ứng Thải Mị tỉnh lại, cả thân thể đều run rẩy. May mà sáng nay không cần đi Nhân Minh điện thỉnh an, bằng không nàng thật đúng là muốn đi cũng không nổi.

Tối hôm qua hoàng đế đem nàng lăn qua lăn lại, cho tới khi trời sáng mới ly khai, Ứng Thải Mị lấy kỳ lân châu ở dưới gối ra, may mà nàng thừa dịp Hoắc Cảnh Duệ không chú ý tới mà lấy về, khóe miệng không khỏi cong lên.

Đúng lúc Thanh Mai bước vào nhìn thấy chủ tử nhà mình lười biếng dựa trên giường, trên người không mặc gì, chỉ có một cái mềm che tùy ý, lộ ra hai bả vai trắng nõn, trước ngực lộ ra những dấu hôn nhỏ hồng ái muội, mặt mày cong cong, bên môi nở một nụ cười thỏa mãn. Nàng lập tức cúi đầu xuống, cung kính bưng nước nóng hầu hạ Ứng Thải Mị rửa mặt.

Nhìn thấy bộ dáng thị tỳ đỏ mặt không dám ngẩng đầu, Ứng Thải Mị nhịn cười không được. Đêm qua động tĩnh khá lớn, nàng không tin Thanh Mai ở bên ngoài không nghe thấy.

May mà mấy ngày nay, các nô tài ở Di Xuân điện đã được kiểm tra và dạy dỗ rất kĩ, bằng không đã sớm lan truyền đến tai hoàng hậu ở Nhân Minh điện sát vách.

Ứng Thải Mị đã sớm phát hiện, từng nô tài ở trong cung này đều rón ra rón rén, biết một chút quyền cước, không giống những nô tài bình thường. Từ sau khi chuyển ra khỏi Đào Nguyên điện, đã thay đổi một nhóm nô tài. Nàng cho Thanh Mai Bạch Mai để ý một chút, cũng chưa phát hiện có người lén đem tin tức truyền ra ngoài.

Cơ sở ngầm trải rộng khắp hoàng cung, nàng không tin chỉ có Di Xuân điện là sạch sẽ. Mắt thấy hoàng đế tùy ý đi lại, nhưng không ai dám lộ ra, chỉ sợ rằng toàn bộ đều là người của hắn.

Bất quá không sao cả, Ứng Thải Mị cũng không làm chuyện gì khiến hoàng đế không thể tha thứ. Chính mình rời khỏi đây, mấy nô tài công phu như mèo kia căn bản không ngăn được mình.

Thế là Ứng Thải Mị yên tâm thoải mái lưu lại người của hoàng đế, sai khiến họ cảm thấy rất vừa lòng.

Lúc này thái giám linh hoạt chạy xuống phòng bếp nấu nước nóng, hai bà tử khỏe mạnh thì bưng thùng tắm tiến vào.

Thanh Mai nhìn thấy cũng không thể trách, nô tài ở Di Xuân điện tận tâm tận lực hầu hạ chủ tử đó chính là chuyện tốt, Về phần cái khác, chủ tử không lo lắng, nàng cần gì phải bận tâm?

Đỡ Ứng Thải Mị đứng dậy, kéo cái mềm xuống, Thanh Mai thoáng nhìn toàn thân chủ tử đầy những vết hồng, có thể thấy được đêm qua có bao nhiêu kịch liệt, hai gò má nàng không khỏi nóng lên, mắt nhìn chằm chằm đầu ngón chân, không dám nhìn loạn.

Ứng Thải Mị ngồi vào trong thùng tắm, nước nóng làm thân thể đang ủ rũ thoải mái hơn không ít, khó có được nhìn thấy bộ dáng Thanh Mai đang ngượng ngùng mà không khỏi buồn cười: " Thế nào, chủ tử nhà ngươi là ngưu quỷ xà thần, bộ dạng xấu quá nên không dám nhìn?"

Thanh Mai sợ đến mức vội vàng quỳ xuống, lắc đầu phủ nhận: " Hồi chủ tử, nô tỳ không phải..."

Nhìn nàng sợ đến hoa dung thất sắc, Ứng Thải Mị cười cười: " Kia là thế nào? Sợ hoàng thượng nghĩ ta cùng nam nhân bên ngoài thông đồng, sẽ giáng tội xuống?"

Thanh Mai nghe xong, nhìn thấy nụ cười giảo hoạt của Ứng Thải Mị, biết được chủ tử đang trêu chọc chính mình, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt ảo não: " Chủ tử, nô tỳ là lo lắng, không có nội vụ phủ ghi lại, nếu chủ tử không cẩn thận mang thai long tự, đại thần trong triều, thái hậu và hoàng hậu chỉ sợ sẽ không thừa nhận..."

Đến lúc đó, nói không chừng sẽ cắn ngược lại Ứng Thải Mị một cái, nói nàng cấu kết ngoại nhân, mang thai nghiệt chủng.

Giống như Trân chiêu nghi vậy, bị ép uống canh phá thai, biếm vào lãnh cung, cả đời này trừ phi chết, căn bản không có khả năng rời khỏi nơi đó.

Chỉ là ngẫm lại, Thanh Mai liền không nhịn được mà run run một chút.

Trước đây Trân chiêu nghi có bao nhiêu ân sủng, bây giờ hồn bay phách lạc. Nàng từng nghe những cung nữ khác nói, Trân chiêu nghi ở lãnh cung đã sớm phát điên rồi, mỗi ngày cười to khóc lớn, lại đập đầu vào tường, gương mặt chảy máu đầm đìa, so với quỷ còn đáng sợ hơn.

Nếu như chủ tử nhà mình biến thành như vậy, Thanh Mai cũng không dám nghĩ tới.

Ứng Thải Mị vén tóc trên mặt ra, híp mắt, đáy mắt chợt lóe lên ánh sáng lạnh: " Mang thai long tự? Ngươi nói tới ai, ta sao? Yên tâm, điều đó không có khả năng."

Không có canh tránh thai cũng không sao cả, thân thể nàng khác nữ tử bình thường, chỉ cần còn nguyên âm, liền không ai có thể làm cho mình mang thai.

Đêm qua ý tứ của hoàng thượng, Ứng Thải Mị mơ hồ đã hiểu rõ, nhưng lập tức liền khéo léo từ chối.

Sinh con cho hoàng đế? Đùa giỡn cái gì!

Ứng Thải Mị từ nhỏ không biết cha mẹ của mình là ai, vừa mới bắt đầu đã theo sư phụ phiêu bạt giang hồ, sau đó định cư trên núi. Có các sư huynh đệ sủng, có sư phụ là chỗ dựa vững chắc, cuộc sống mặc dù không thể nói là gian khổ, nhưng thỉnh thoảng nhớ tới cha nương vứt bỏ nàng, luôn luôn có loại cảm giác phiền muộn.

Nàng không hi vọng có một ngày đứa nhỏ giống như mình, phiêu bạt cuộc sống, không biết cha mình là ai.

Về phần hoàng đế, cho tới bây giờ Ứng Thải Mị cũng chưa từng xếp hắn vào hàng ngũ làm cha đứa trẻ.

Nếu Hoắc Cảnh Duệ là cha nó, như vậy bọn họ phải lưu lại hoàng cung hoa lệ như lồng giam này, như một con chim hoàng yến bị bẻ gãy cánh, không thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài cung nữa. Cuộc sống buồn chán cực độ như vậy, Ứng Thải Mị mới không muốn hài tử của nàng sống như vậy đâu....

Thanh Mai nhìn thấy ánh mắt của chủ tử, bình thường lười nhác quyến rũ, tựa như cất giấu sự lạnh lẽo, làm cho toàn thân của nàng không nhịn được mà run lên.

" Thân thể ta khác với nữ tử khác, đơn giản sẽ không mang thai đứa nhỏ." Ứng Thải Mị quay mặt nhìn về phía Thanh Mai, lộ ra vẻ mặt thờ ơ cười yếu ớt như bình thường.

Thanh Mai thở phào nhẹ nhõm, không biết là bởi vì chủ tử nhà mình khôi phục bộ dáng như bình thường, vẫn mong là nàng sẽ không bị hoàng hậu nắm được nhược điểm.

Chỉ là không dễ mang thai, như vậy sau này có muốn mẫu bằng tử quý, sợ là rất khó khăn?

Thanh Mai cau mày, bắt đầu cảm thấy buồn. Tần phi sống ở hậu cung không có con nối dõi nào, thế nhưng không có đứa nhỏ của mình, về sau dung nhan già đi, chủ tử nhà mình làm sao lung lạc được tâm hoàng đế?

Hơn nữa chờ lớn tuổi, muốn có con, sợ là không dễ mang thai...

Nàng nhăn mặt, trong lòng suy nghĩ tới nấu canh bồi bổ cơ thể, muốn để Bạch Mai chăm sóc mấy ngày, thay chủ tử chăm sóc cơ thể, sau này nhanh chóng mang thai long tự.

Bên này Ứng Thải Mị thích ý thoải mái, đại cung nữ đang xoa tay suy nghĩ cho nàng uống thuốc bổ gì, bên kia Uyển sung viện và Thúy chiêu nghi gặp nhau ở ngự hoa viên.

Thúy chiêu nghi phẩm cấp thấp, kính cẩn cúi đầu hành lễ, cử chỉ cẩn thận tỉ mỉ, sợ Uyển chiêu nghi bắt được nhược điểm mà xử phạt một trận.

Biểu muội này của hoàng hậu, nhìn là không dễ đối phó, Thúy chiêu nghi sao có thể không cẩn thận từng li từng tí?

Nhưng ngoài suy nghĩ của nàng, Uyển sung viện so với tưởng tượng của Thúy chiêu nghi thì giỏi hơn nhiều, không làm khó xử chính mình, giơ tay ra nâng người đứng dậy: " Thúy muội muội không cần đa lễ, tỷ muội chúng ta gặp gỡ cũng là duyên phận, nếu không ngại thì đến đình ngồi một chút chứ?"

Uyển sung viện đã mở miệng mời, Thúy chiêu nghi không dám không theo, thấp giọng đáp ứng, liền đi theo phía sau vào trong đình.

Nghĩ đến lần trước hoàng đế trên đường đi qua ngự hoa viên, trời mưa nên vào đình nghỉ, không đến tẩm điện của nàng, làm cho mình chờ đợi một đêm, trong lòng Thúy chiêu nghi rất không thoải mái.

May mà hồ ly tinh thông đồng cùng hoàng đế kia ------ Diệp chiêu nghi đã bị bệnh nặng, giống như Trinh phi cũng không có sức để thị tẩm, không biết có thể sống qua mùa xuân năm sau hay không.

Nghĩ tới chuyện này, tâm tình của Thúy chiêu nghi tốt lên rất nhiều. Nữ nhân kia là bị trừng phạt đúng tội.

Muốn chiếm lấy hoàng đế, cũng phải xem Diệp chiêu nghi có phúc phận này hay không.

Bây giờ xem ra, hiển nhiên là đã không có....

Trinh phi chết, Trân chiêu nghi bị biếm lãnh cung, Ứng quý nghi không dùng được. Bây giờ hoàng hậu bị giam cầm, các phi tần khác phẩm cấp quá thấp, chỉ có nàng và Uyển sung viện mới có thể hầu hạ hoàng thượng.

Bây giờ Uyển sung viện ném cho nàng một cành ô-liu, không phải chưa từng muốn mượn hơi mình, tăng lợi thế để áp đảo hoàng hậu?

Chỉ là Thúy chiêu nghi chưa bao giờ cảm thấy Uyển sung viện có thể lợi hại hơn hoàng hậu.

Uyển sung viện đẹp hơn hoàng hậu, kiều mị, tuổi còn trẻ, thông minh lý trí hơn. Thế nhưng chỉ có một điều không giống chính là không yêu hoàng đế giống như hoàng hậu.

Nữ tử trên đời này thông minh thế nào đi chăng nữa, một khi có người trong lòng, đều là không sĩ diện không muốn sống, Thúy chiêu nghi cũng không dám đụng tới hoàng hậu, miễn cho an toàn, càng không muốn đứng giữa cuộc chiến của Uyển sung viện và hoàng hậu.

Đến lúc đó, một cung nữ bò lên như nàng, chỉ có chết nhanh hơn mà thôi.

Thúy chiêu nghi hiểu rõ tâm hoàng hậu, vì thế nàng biết được sự điên cuồng của hoàng hậu.

Uyển sung viện bất động thanh sắc hàn thuyên với Thúy chiêu nghi, chậm chạp không vào chủ đề chính.

Cho đến khi hai người mỗi ngã, Thúy chiêu nghi vẫn không hiểu Uyển sung viện muốn vào đình ngồi để làm gì, rốt cuộc là có dụng ý gì.

Nàng nhíu mày lại mang theo cung nữ rời đi, trong lòng cảm thấy bất an.

Uyển sung viện từ đầu tới cuối không có ý mượn sức mình, chỉ nói một chút chuyện không đâu, làm cho người ta không hiểu. Thúy chiêu nghi cảm thấy tối nay chính mình sẽ khó ngủ, trằn trọc suy đoán ý đồ của Uyển sung viện.

Uyển sung viện không có việc gì đứng dậy, chán ghét liếc mắt nhìn Thúy chiêu nghi đi xa. Nàng chịu thiệt hàn thuyên cùng cung nữ đê tiện này, thật khiến cho toàn thân đều không thoải mái.

Giống như là chạm tới thứ gì đó không sạch sẽ, nàng cau mày phân phó đại cung nữ bên cạnh: " Lập tức cho người chuẩn bị nước nóng, ta trở về điện liền lập tức tắm rửa."

Đại cung nữ lập tức phân phó tiểu thái giám trở lại sai người hầu chuẩn bị cho tốt, không bao lâu tiểu thái giám kia vội vã cười híp mắt báo tin tốt.

" Chúc mừng chủ tử, tối nay hoàng thượng giá lâm đến Vô Ưu điện."

Trong lòng Uyển sung viện mới vừa không thoải mái, nghe tin hoàng đế tuyên triệu nàng thị tẩm thì sự không vui đã tan thành mây khói, trên mặt lộ ra tươi cười sung sướng: " Mau đỡ ta trở về, ta phải trang điểm một phen."

Thừa dịp hoàng hậu biểu tỷ bị cấm túc, đây là cơ hội thái hậu tạo cho mình, có thể mang thai con nối dõi của hoàng đế, Uyển sung viện sao có thể bỏ qua?

Nàng không giống như hoàng hậu biểu tỷ, mặc dù hoàng đế tuấn mỹ, lại là vua của một nước, chỉ là đáy lòng không có tư tình nữ nhi, mình mới không ngốc giống hoàng hậu biểu tỷ, hồ đồ mong hoàng đế đáp lại chân tình.

Đối với tình cảm, Uyển sung viện thích quyền lực hơn.

Bất quá nàng chỉ là thứ nữ một nhánh trong gia tộc, từ nhỏ nhìn thấy mẹ đẻ nàng là thị thiếp bị chủ mẫu lừa, nếu nàng có thân phận địa vị, có quyền lực, sao để người khác bắt nạt?

Nếu không phải dung mạo mình xinh đẹp, trời sinh quyến rũ, có một đôi mắt đẹp mị hoặc, trong tộc sao chọn tiến cung, còn có thể ngang vai vế với con vợ cả là biểu tỷ?

Nói không chừng, lúc này bị chủ mẫu gả cho một công tử ăn chơi nào đó, cả đời đau khổ mà thôi.

Thiếp thân đại cung nữ bên người Uyển sung viện thì nhíu mày, nàng là người thái hậu nương nương an bài đến, sợ chủ tử đi sai bước giống với hoàng hậu nương nương.

Bây giờ xem ra thái hậu nương nương quả thật anh minh, Uyển sung viện tiến cung thật ra cũng rất lanh lợi, tộc trưởng còn nói nàng tuyệt đối sẽ không giống như hoàng hậu nương nương.

Ai biết ngoài miệng Uyển sung viện thề son sắt nói lấy lợi ích gia tộc làm trọng, tuyệt đối sẽ không yêu hoàng đế, làm rối loạn kế hoạch. Nhưng nghe hoàng đế tuyên triệu thì tẩm mà cảm thấy phấn khởi, không thể chờ được muốn trở về thật nhanh để tắm rửa trang điểm.

Thần thái của nữ tử kiều mị này, thanh thanh sở sở rơi vào trong đáy mắt đại cung nữ này, chỉ cảm thấy lo lắng vô cùng.

- -------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

=3= hôm nay đi tái khám, trễ thời gian một chút, thứ lỗi, sao sao sao ~~~

- ----------------------------------------

Cuối cùng mình cũng giải thích được sự oan uổng của mình rồi mọi người. Mặc dù bên trên họ không xin lỗi mình nhưng mình cũng thấy được người ta áy náy với mình ^-^ ( tại người ta là sếp, cái tôi rất cao)

Hihi, mình cũng không cần xin lỗi, chỉ cần người ta biết mình không phải là 1 người như vậy là được.

Các bạn vote cho mình thật nhiều nha. Thank mọi người