Hoàng Thượng, Thỉnh Thương Tiếc

Chương 35: Xem diễn trò



"Công dụng kỳ diệu?" Môi đỏ mọng của Ứng Thải Mị khẽ nhếch lên, hơi nhíu mày, sao nàng không biết kỳ lân châu còn có tác dụng khác?

Hoàng đế cười cười, vươn tay đem sa y trên người nàng cởi xuống: "Bây giờ ái phi thử, chẳng phải sẽ biết sao?"

Hắn đem kỳ lân châu phất qua cánh môi của Ứng Thải Mị một cái, sau đó từ từ lăn qua sau gáy rồi rơi xuống ngực, chậm rãi xoa nắn.

Hô hấp của Ứng Thải Mị căng thẳng, kỳ lân châu mang đến một cảm giác mát mẻ, ma sát qua nơi nào thì khí trong cơ thể đều sẽ dao động. Ngoài lạnh trong nóng, làm cho cơ thể mẫn cảm của nàng không chịu được mà cứng đờ.

Hoàng đế thì vẫn tùy ý để cho kỳ lân châu lăn qua lăn lại trước ngực nàng, khi nhẹ khi nặng, lơ đãng ma sát qua chỗ mẫn cảm, thân thể của Ứng Thải Mị mềm nhũn, ngã vào vòng tay của Hoắc Cảnh Duệ.

"Xem ra ái phi rất thích? Công dụng kỳ diệu của kỳ lân châu không chỉ có như thế, ái phi liền không thể chịu nổi?" Hoàng đế cúi đầu cười, cúi người hôn lên môi của Ứng Thải Mị, triền miên không dứt, động tác trên tay cũng không ngừng lại, kỳ lân châu lướt qua rốn của nàng rồi chậm rãi đi xuống.

Ứng Thải Mị nhận ra được ý đồ của hoàng đế, muốn trở người, đầu ngón tay của Hoắc Cảnh Duệ khẽ nhúc nhích, liền đem viên kỳ lân châu nhét vào chỗ ẩm ướt kia.

Nàng cảm nhận được kỳ lân châu nóng rực từ dưới thân lan đến toàn thân, cả cơ thể như đang ngâm trong nước sôi, khoảng khắc đó mồ hôi đã nhễ nhại.

Cảm giác nóng rực đã dịu bớt, dư âm vẫn còn, mà cơ thể mát lạnh của hoàng đế dán lên, cảm thấy cả người rất khoan khoái. Ứng Thải Mị thoải mái mà than thở một tiếng, kiềm lòng không được vòng tay qua cổ Hoắc Cảnh Duệ, gọi một tiếng: "Hoàng thượng...."

Hoàng đế ôm nàng cười khẽ: "Công dụng kỳ diệu của kỳ lân châu chỉ mới bắt đầu."

Hắn từng chút dung nhập vào nơi ẩm ướt của Ứng Thải Mị, nàng cảm giác được kỳ lân chây đang lăn, không khỏi nức nở một tiếng, toàn thân đều nóng lên.

Mà hoàng đế lại vui đùa động thân, nàng cảm nhận được kỳ lân châu đã vào sâu mấy phần, khóe mắt liền chảy ra giọt lệ, không biết là do nhẫn nhịn thống khổ hay là thư thái thoải mái.

Hoàng đế biết rõ kỳ lân châu đạo khí, Ứng Thải Mị sợ là chỉ muốn dục tiên dục tử. Động tác của hắn cũng không vội, chỉ nhìn chằm chằm gương mặt nàng, nhìn biểu tình nhẫn nhịn khó chịu, cảm thấy rất đáng yêu.

Ứng Thải Mị không biết kỳ lân châu còn có tác dụng như vậy. Luồng nhiệt từ dưới chân chạy lên, cơ hồ bao phủ toàn thân nàng.

Thoải mái, thực sự rất sung sướng!

Thế nhưng hoàng đế lại ngồi đó không nhúc nhích, chỉ nhìn mà không làm gì, Ứng Thải Mị không vui, xoay cái eo nhỏ lại, ý bảo Hoắc Cảnh Duệ không được lười biếng.

Mà Hoắc Cảnh Duệ lại bày ra một bộ dáng vô tội, làm như không hiểu ý của Ứng Thải Mị.

Nếu hắn đã không muốn chủ động, vậy thì chính mình làm việc đi.....

Hai tay của Ứng Thải Mị khoác lên vai hoàng đế, đem hắn áp ở trên giường, thân thể liền đè lên, cách mặt của Hoắc Cảnh Duệ chỉ một ngón tay, hơi thở nóng bỏng phun lên mặt hắn, hương thơm phảng phất.

Chỉ hai ba động tác nàng đã cởi hết y sam vướng bận trên người hoàng đế, bàn tay mềm mại nhỏ bé vuốt ve trên ngực hắn. Chính mình không tin, Hoắc Cảnh Duệ vẫn có thể bất động?

Ứng Thải Mị cắn môi, lặng lẽ đem thân thể nóng rực đè xuống. Bởi vì do nóng nên cơ thể nàng nhiễm lên một tầng hồng, tiết ra một tầng mồ hôi. Ở dưới ánh nến mông lung giống như một khối bạch ngọc óng ánh.

Hoàng đế lúc này mới động, giơ tay mơn trớn phía sau lưng nàng. Dưới lòng bàn tay da thịt mềm mịn khiến người ta yêu thích không buông tay. Sắc đỏ nhàn nhạt cộng thêm màu da Ứng Thải Mị trắng nõn, thật sự là cảnh đẹp ý vui.

Tay tùy ý phất qua phía sau lưng, không có ý tứ thâm nhập, dường như muốn từ từ thưởng thức.

Ứng Thải Mị nhíu mày, cúi người hôn xuống cằm và ngực hoàng đế. Cảm xúc lúc nặng lúc nhẹ, thỉnh thoảng mút vào, lưu lại những ấn ký đậm nhạt.

Mắt thấy khóe miệng hoàng đế lộ ra ý cười hứng thú nhưng vẫn bất động như trước, Ứng Thải Mị cảm thấy phiền muộn liền cắn trên ngực hắn một cái.

Nhìn thấy một dấu răng ở ngực trái khiến cho hoàng đế dở khóc dở cười.

Tính tình của nữ nhân này vẫn không thể tốt lên được.

Ôm lấy Ứng Thải Mị xoay người đè xuống, hoàng đế cười híp mắt hôn lên môi nàng: "Ái phi đừng nóng vội, trẫm sẽ cho nàng được ăn no...."

Một đêm nồng nhiệt, giữa hai đầu chân mày của Ứng Thải Mị có một tia xuân sắc không dễ phát hiện, Thanh Mai nhìn thấy không khỏi cúi đầu xuống. Cổ và ngực của chủ tử trải dài những ấn ký ái muội, có thể thấy được tối hôm qua chủ tử được hoàng thượng hảo hảo yêu thương một phen.

Thanh Mai nhớ tới hôm qua bên trong điện truyền ra những tiếng rên rỉ đứt quãng ngọt ngào, hơi đỏ mặt, mặt như muốn dán hết lên ngực.

"Chủ tử, hình như thái hậu nương nương muốn chọn một cô nương vừa độ tuổi trong gia tộc để tiến cung."

Ứng Thải Mị nhíu mày: "Chuyện này ngươi nghe ai nói?"

Với thân phận của Thanh Mai, không thể thăm dò tới chỗ của thái hậu, chỉ sợ là có người cố ý nói cho nàng biết.

Thanh Mai cắn môi, nhỏ giọng nói: "Là Tiểu Phúc Tử ngoài điện nói cho nô tỳ biết."

Ứng Thải Mị đã hiểu, Tiểu Phúc Tử là người của hoàng thượng, rõ ràng là muốn mượn nô tài nói cho nàng biết, thái hậu đã bắt đầu nghĩ đối sách.

Nàng không hiểu, thái hậu giằng co hai lần, thích làm tú bà dẫn mối cho hoàng đế. Một chất nữ không được liền đưa cháu họ, bây giờ chất nữ không thể sinh con nối dõi, hoàng đế liền giáng xuống làm hoàng quý phi, cháu họ cũng đã chết.

Lúc này mới qua mấy ngày, lập tức liền chọn người, lo hoàng đế đem dài tịch mịch sao?

Ứng Thải Mị liếm liếm môi, tối hôm qua hoàng đế ra sức cho nàng không ít ngon ngọt, vui vẻ đến quên cả trời đất. Đối với thái hậu luôn đưa tới nữ nhân cho hoàng thượng, nàng rất không thích.

Bất quá, hoàng thượng đã cho người nói cho nàng biết, tất nhiên là nghĩ tới phương án đối phó.

Nàng nhấc tay một cái, để Bạch Mai đem quả mơ mà hoàng đế đã phái tổng quản đưa tới cho nàng, cắn một miếng: "Ngươi nói tiếp."

Trong lòng Thanh Mai cũng có vài phần biết được chủ tử sau lưng Tiểu Phúc Tử là ai, lập tức thành thật thuật lại: "Gia tộc của thái hậu nương nương có vài vị cô nương tốt, chỉ là muốn chất nữ và cháu họ tiến cung, những cô nương khác cũng không thèm để ý. Lớn tuổi một chút đều đã lập gia đình, tuổi còn nhỏ mới chỉ có biết bò, cô nương vừa độ tuổi chỉ có một người."

Ứng Thải Mị vừa ăn trái cây, một bên thấy hứng thú liền hỏi: "Gia tộc của thái hậu sao chỉ có một vị cô nương? Ta nhớ đó là một gia tộc lớn?"

Gia tộc trăm năm, con nối dõi rất nhiều, không có đạo lý chỉ có một cô nương vừa độ tuổi.

Thanh Mai cũng không nhịn được cười: "Chuyện của hoàng hậu nương nương và Uyển sung viện trước đó đã khiến cho các cô nương trong tộc lo sợ, liền sớm đã xuất giá. Còn lại một vị này, nghe nói lúc nhỏ sinh non, nhặt được một cái mạng, mặt lại bị rỗ, bây giờ vẫn là khuê nữ."

Ứng Thải Mị mừng rỡ không thôi, nguyên lai người trong gia tộc sợ thái hậu tiếp tục lãng phí cô nương của bọn họ, liền cho lập gia đình sớm, miễn cho tất cả tiến cung làm đá kê chân.

Nguyên bản tiến cung là hưởng phúc, không ngờ bị thái hậu đảo lộn như thế, ngược lại là tiến vào hang hổ, coi như là ban đại ân thì cũng sẽ không vui vẻ gì.

Đưa một người vào không thể sinh, một người mới vào mấy tháng đã chết, còn ai dám đưa tới?

Hơn nữa thái hậu còn ở đó, quyền lực gia tộc cũng đã khá lớn. Có tiền có quyền, không cần thiết phải đưa nữ nhi tiến cung để bị người dẫm đạp. Còn không bằng tìm một thông gia đáng tin cậy!

Tuy nói làm thông gia của hoàng gia Định quốc rất lợi hại, thế nhưng gần vua như gần cọp, ai biết ngày nào đó nữ nhi đắc tội hoàng đế, cả nhà bị tịch thu tài sản, kẻ phạm tội bị phán tội?

Xem ra người trong gia tộc thái hậu cũng rất tiếc mệnh. Không giống thái hậu, muốn đưa nữ nhân vào để trói chặt hoàng đế, quả thực là một ý nghĩ kỳ lạ!

Bây giờ hoàng hậu, không, là hoàng quý phi đã ngoan ngoãn dưỡng bệnh ở Nhân Minh điện, không dám tới trước mặt thái hậu chịu tội. Phỏng chừng trong lòng cũng không thoải mái, tốt xấu cũng là chất nữ lại bị thái hậu biến thành con chốt thí.

Rõ ràng hoàng đế đi cầu tình, thái hậu lại không muốn thoái nhượng, làm cho hoàng hậu biến thành hoàng quý phi, sao có thể không hận?

Chắc chắn trong lòng hoàng quý phi không cam tâm, đang tính toán cản trở thái hậu như thế nào đây!

Ứng Thải Mị ăn trái cây xem cuộc vui, cảm thấy rất đã nghiền. Chuyện hư hỏng của hoàng cung so với những câu chuyện của các tiên sinh ở mấy tửu lâu kể còn thú vị hơn nhiều.

Hơn nữa rõ ràng hoàng đế có khả năng giải quyết rất nhanh, sao phải đợi tận năm năm.

Ý tứ trong đó, không phải Ứng Thải Mị nhìn không ra.

Thứ nhất, tốc chiến tốc thắng, đại gia tộc phía sau thiên ti vạn lũ*, ngay lập tức cắt đứt thì sợ không dễ dàng.

*Thiên ti vạn lũ: ngàn mối tơ vò – mô tả tình cảm hoặc mối quan hệ phức tạp.

Thứ hai, thái hậu thế nào cũng là mẹ đẻ, hoàng đế vì thanh danh, không có khả năng dùng phương pháp tuyệt tình làm cho hậu nhân lên án.

Thứ ba, không chừng hoàng thượng muốn bớt việc, đơn giản muốn thái hậu và hoàng hậu cắn xé nhau, cuối cùng đều lưỡng bại câu thương**, hắn sẽ làm ngư ông đắc lợi.

**Lưỡng bại câu thương: Trong cuộc tranh đấu hai bên đều tổn hại, không bên nào được lợi.

Cuối cùng, năm năm cũng đủ cho hoàng đế sắp xếp người mình vào triều đình, không sợ thái hậu rơi đài thì hắn không có người nào để dùng, lúc đó Định quốc náo loạn không ngừng.

Bây giờ thái hậu và gia tộc đã ly tâm, không tìm được người trong tộc thay thế cho hoàng hậu để tiến cung, quan hệ với hoàng hậu cũng không còn tốt đẹp, với hoàng đế thì cũng không khá hơn chút nào, thực sự là đủ thảm.

Hai bên đều là địch, thái hậu hình như vẫn chưa thoát ra, vẫn ở trong mộng đẹp như cũ.

Có thể thái hậu cho rằng, hoàng đế vẫn là một thiếu niên mới đăng cơ năm năm trước, có thể tùy ý điều khiển?

Nói tới tên hoàng đế này, lại làm cho Ứng Thải Mị để ý.

Nàng ở sư môn rất ít khi xuống núi, lại nghe nói trước khi hoàng đế đăng cơ thì là một hoàng tử không có tiếng tăm gì. Bởi vì là con trưởng nên thuận lợi được tiên đế lập chiếu chỉ đăng cơ.

Trước đây tâm cơ quá nặng, lòng dạ quá sâu nên người khác mới không nhìn ra được sao?

Ứng Thải Mị vuốt cằm, khóe môi cong lên, chỉ cảm thấy nam nhân này càng ngày càng có ý tứ.

Thái hậu tất nhiên sẽ không ngu xuẩn đến thế, để cho cô nương mặt rỗ trong gia tộc tiến cung.

Chất nữ xinh đẹp như vậy cũng không thể làm lung lạc tâm của hoàng đế, huống chi là cô nương xấu xí trong gia tộc?

- ------------------------------------------

Ma ma dụng tâm xoa bóp vai cho thái hậu, thấy chân mày bà nhíu lại rồi thở dài, dâng lên một tách trà: "Thân thể quan trọng, chủ tử chớ để hao tổn tinh thần."

"Ai gia sao có thể không hao tổn tinh thần? Một chất nữ không còn dùng được, Uyển Như quả thực là người không có đầu óc, cũng không biết ca ca làm sao lại cho tiến cung, suýt nữa làm liên lụy cả gia tộc." Thái hậu không vui nhíu mày, cho dù Uyển Như chết nàng cũng chưa có hả giận, làm cho tộc trưởng ca ca đuổi thân thích Uyển Như đi thật xa, nhắm mắt làm ngơ.

Điều làm cho thái hậu đau đầu nhất chính là không biết chất nữ đã bị ai xúi giục, cư nhiên dần xa lánh nàng, thậm chí đem mọi sai lầm đổ hết lên người mình.

Nói cho cùng đều là người một nhà, thái hậu không muốn người khác chê cười có hai cháu gái ganh ghét nhau, hận nhau như cừu nhân.

Chỉ là thân thể chất nữ đã bị tổn thương, kiếp này đừng nghĩ có con nối dõi, nàng có thể ngồi ở vị trí hoàng quý phi còn gian nan, chất nữ sao lại không hiểu chuyện?

Thái hậu than nhẹ một tiếng, nàng vì gia tộc mà thận trọng, hao phí không biết bao nhiêu tâm lực. Kết quả chất nữ hận nàng, cháu họ không nghe lời, tộc trưởng ca ca cũng oán hận chính mình.

Bọn họ không biết bà đã khổ tâm như thế nào?

"Hoàng thượng đã lớn, càng ngày càng không đặt ai gia trong mắt." Trước đây là một hài đồng vô tri hồ đồ, bất tri bất giác trưởng thành. Rõ ràng trước đăng cơ còn ngây thơ ngốc ngốc, trong nháy mắt đã trở nên thông minh âm ngoan, làm cho thái hậu ẩn ẩn cảm thấy nguy hiểm.

Nàng yêu nhất chính là tiểu nhi tử đang bị cấm túc, mọi chuyện Khánh vương gia làm thiên hạ đều biết, không có khẳ năng không ngồi được trên ngai vàng.

Thái hậu đối với con trưởng không yêu thích, chỉ là con của một tiểu phi tần mà thôi, phải dùng tới thủ đoạn làm cho tất cả mọi người không hay biết.

Làm việc không nhẹ không nặng, so với tiên đế còn rất kém.

Muốn là có thể, thái hậu rất muốn tìm cơ hội thả tiểu nhi tử ra, thay thế địa vị của con trưởng.

Nếu như tiểu nhi tử nghe lời đăng cơ làm hoàng đế, thái hậu cần gì phải phiền não như bây giờ?

Ma ma cũng không dám mở miệng, nghị luận hoàng đế, thái hậu có thể, nhưng nếu bị mấy nô tài nghe thấy được, đó là tội mất đầu, thậm chí là tru di cửu tộc.

Bà là thiếp thân cung nữ hầu hạ thái hậu hơn mười năm, cũng hiểu rõ chuyện thái hậu nói ra, cũng không cần một nô tài như bà đáp lại.

Qủa thực, thái hậu nuốt xuống một ngụm trà, đáy lòng liền âm thầm có tính toán.