Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương

Chương 23: Đến tận cửa nhưng Cửu hoàng tử không có thời gian tiếp khách



EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae

"Bái kiến Cửu hoàng tử."

Tạ Thời Quyết hơi hơi cúi đầu, "Nhị phu nhân không cần đa lễ, làm phiền Nhị phu nhân vì ta mà chuẩn bị đồ ăn sáng."

"Mời ngồi. Tiểu Dư, ngươi cũng ngồi xuống đi." Tần Thị tự mình vì hai người mà nấu cháo, ôn nhu nói, "Đây là món cháo hầm thịt lát yêu thích của Tiểu Dư, không biết có hợp khẩu vị của ngươi không."

Đoạn Hành Dư cũng giúp Tần thị lấy một chén cháo, "Nương, ngươi cũng ngồi xuống dùng bữa đi."

Tần thị cười gật gật đầu, "Ta nghĩ sáng sớm không nên ăn thức ăn quá mức dầu mỡ, cho nên đã làm vài món điểm tâm thanh vị thoải mái, lại có thể chắc bụng."

Tạ Thời Quyết ở trước mặt Tần thị vô cùng ngoan ngoãn thành thật, hắn gắp khối điểm tâm lên cắn một miếng, mới nói, "Đa tạ, hương vị rất tốt."

Khả năng nấu nướng của Tần thị rất tốt, đồ ăn sáng này cũng vô cùng tinh xảo, thật ra không hề thua kém thức ăn được nấu trong cung mà Tạ Thời Quyết từng ăn trước đây.

Tần thị làm như ấp ủ hồi lâu, "Cửu hoàng tử, ngọc hoàn bên hông ngươi, có thể cho ta mượn xem một chút không?"

Động tác ăn cơm của Tạ Thời Quyết khựng lại, sau đó cởi xuống ngọc hoàn, đưa cho Tần thị.

Đoạn Hành Dư nhìn đến thần sắc của Tần thị có chút động dung, lại có chút xấu hổ, xem ra nên tìm biện pháp đem ngọc hoàn này đổi về.

Đoạn Hành Dư đứng lên, "Hiện tại cũng không còn sớm, chúng ta nên đi học."

Tần thị lúc này mới đem ánh mắt từ trên ngọc hoàn dời đi, "Ừm, đúng rồi, vậy các ngươi mau đi đi, xe ngựa đã ở ngoài phủ đợi rồi."

Tạ Thời Quyết cũng đứng lên, nhưng Tần thị tựa hồ không có ý định đem ngọc hoàn trả lại hắn.

"Nương, nên đưa lại ngọc hoàn cho y."

"A. Đúng... phải rồi." Tần thị đưa lại ngọc hoàn cho Tạ Thời Quyết, lại nhìn y đeo lại nó lên hông.

Xe ngựa đi được một lúc, trong xe bốn bề yên lặng, Tạ Thời Quyết lại dường như mắc bệnh thoái hóa cột sống, liên tiếp hướng Đoạn Hành Dư mà dựa người hắn.

"Ngươi ngồi đàng hoàng." Cánh tay Đoạn Hành Dư bị ôm, cảm thấy thực ghét bỏ mà đem đối phương đẩy ra.

Nhưng vừa mới đẩy, người nọ lại dính lên, "Cho ta dựa một chút thôi, ta liền thả."

Đôi tay y ôm lấy cánh tay Đoạn Hành Dư, đầu gác ở trên vai hắn, vẻ mặt vô cùng thích ý.

"Vậy dựa vào xe ngủ."

"Không cần, như vậy rất cộm, ngươi không thể không có lương tâm như thế được, tốt xấu gì ta đã dạy ngươi một đêm số học, để cho ta ngủ trong lát đi... Nếu không đáp ứng ta liền nói cha ngươi."

"..." Đoạn Hành Dư cũng không thực sự sợ cha hắn, chẳng qua nghĩ đến xác thật y tối qua cũng bồi hắn ôn tập đến đêm khuya, có vài phần áy náy, liền ngồi thẳng sống lưng, để y dựa vào.

Tạ Thời Quyết thực sự không dám đem tất cả trọng lượng cơ thể dựa lên người Đoạn Hành Dư, chẳng qua chỉ dính lấy một chút, trong lòng hắn đã vô cùng sung sướng.

"Công tử, tới rồi." Thanh âm A Cần từ bên ngoài truyền đến, Tạ Thời Quyết cũng không thể giả vờ ngủ nữa, hắn từ từ mở to mắt, vừa mới duỗi eo một nửa, Đoạn Hành Dư vừa thoát được đã tự mình vén rèm xuống xe.

Tạ Thời Quyết nhanh chóng theo sau xuống xe, "Này, sao lại không đợi ta?"

"Hành Dư, Thời Quyết, sao hai ngươi lại ở bên nhau?"

Hai người đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy Khâu Hoành Tranh tựa hồ vừa mới từ trên xe ngựa bước xuống, đuổi theo từ phía sau.

EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae

"Đêm qua ta ở lại ngủ trong phòng hắn, hôm này liền đi chung đến đây." Tạ Thời Quyết nói, khóe mắt lại chú ý Đoạn Hành Dư, muốn nhìn xem phản ứng của đối phương.

Nhưng Đoạn Hành Dư cái gì cũng chưa nói, cũng không hề phản ứng.

Sắc mặt Khâu Hoành Tranh khẽ biến, cứng đờ mà cười nói, "Vì sao ngươi lại đến phủ Hầu gia? Là Hoàng Thượng có công sự muốn ngươi đưa Hầu gia sao?".

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

"Không có." Tạ Thời Quyết khoác tay qua vai Đoạn Hành Dư, đẩy hắn vào cửa, "Ta đến dạy hắn số học, chẳng phải mấy ngày nữa sẽ có bài kiểm tra sao~"

"Buông ra." Đoạn Hành Dư nhún vai, liếc Tạ Thời Quyết một cái.

"Được được được." Tạ Thời Quyết buông tay, đứng đứng đắn đắn mà đi đường.

Khâu Hoành Tranh gật gật đầu, lại nói, "Đúng rồi, tháng sau lại đến ngày hội cưỡi ngựa bắn cung, không phải Thái Tử điện hạ nói ngươi tự mình đưa thiếp mời cho đám thanh niên công tử của các vị đại nhân sao?"

"Không phải việc này còn chưa tới lúc sao? Đúng rồi, hay người cùng ta đi mời đi?" Tạ Thời Quyết lại duỗi tay đặt lên vai Đoạn Hành Dư, ngay sau đó mới phản ứng lại, lập tức buông tay.

"Không đi."

Nói chuyện chẳng mấy chốc đã vào Trí Thức đường, Đoạn Hành Dư ngồi vào chỗ của mình, đem giấy và bút mực bày biện tốt.

"Vì sao không đi?" Tạ Thời Quyết đứng ở bên cạnh Đoạn Hành Dư, duỗi tay nắm nắm ống tay áo đối phương, dùng âm thanh làm người khác sởn da gà nói, "Đây là ca ta tổ chức thi đấu, hắn để ta đưa thiếp mời, cũng sẽ mời người nhà ngươi cùng ca ca ngươi đó, Tiểu Dư~"

"..."

"Tiểu Dư, Tiểu Dư, Tiểu Dư..." Tạ Thời Quyết phe phẩy cánh tay hắn.

Bọn công tử xung quanh đều mang vẻ mặt như thấy quỷ, âm thanh dần sôi nổi lên.

"..." Hắn đè lại tay Tạ Thời Quyết, "Đừng quấy, đau đầu."

"A?" Tạ Thời Quyết lập tức xoa trán hắn, tưởng hắn thật sự đau.

Khóe miệng Đoạn Hành Dư co giật một chút, đem tay đối phương kéo xuống, "Lừa gạt ngươi thôi."

"Ra vậy..." Tạ Thời Quyết nhẹ nhàng thở ra.

"Còn có, nói chuyện đàng hoàng..." Làm nũng như vậy, Đoạn Hành Dư chịu không nổi.

"Được rồi." Tạ Thời Quyết lúc này mới để ý được người nọ cùng mình nói lời vui đùa, lại mừng ra mặt, nhưng hắn cũng không quên chính sự, "Vậy ngươi đi cùng ta không~ ta đi một mình, không thú vị chút nào, được không?"

Trong mắt hắn tràn đầy mong đợi, làm Đoạn Hành Dư nhớ tới tiểu bao tử khi còn nhỏ, làm hắn có chút không cách nào cự tuyệt, đành gật đầu đồng ý, rồi lại cúi đầu xem sách.

Đạt được mục đích, Tạ Thời Quyết rốt cuộc cũng thỏa mãn, nếu nửa đường không bò ra một Trình Giảo Kim, hắn sẽ càng sung sướng!

Thái Vũ Quân đi qua đây, "Đi đâu đi đâu? Ta cũng phải đi!"

"Không có đi đâu!" Tạ Thời Quyết lớn tiếng nói, lại đẩy hắn về vị trí của mình, "Đi đi đi, phu tử lập tức sẽ tới, mau trở về chỗ ngồi."

Thấy đối phương phản ứng quyết liệt như thế, Thái Vũ Quân lại càng tò mò, hắn lay lay bàn Đoạn Hành Dư, không cho Tạ Thời Quyết đem hắn đẩy đi, "Tiểu Dư, các ngươi muốn đi đâu?"

Đoạn Hành Dư còn chưa có trả lời, Thái Vũ Quân liền la to, "Tiểu Dư, ngươi thay đổi rồi! Vậy mà ngươi cùng hắn có bí mật, ta không phải là bằng hữu tốt nhất của ngươi sao? Ngươi như vậy mà không màng đến tình nghĩa anh em của chúng ta từ trước đến giờ. Hóa ra chung quy là do ta trao tình cảm cho sai người sao? Ta thực đau lòng, Tiểu Dư, ta..."

Đoạn Hành Dư: "...Xin ngươi nói chuyện đàng hoàng."

Lâu Tri Muội: "...Tán thành."

Đến Tạ Thời Quyết cũng nhìn không được, "Cung yến lần sau muốn thỉnh gánh hát, ta xin phụ hoàng mời ngươi được chưa." Hắn trợn trắng mắt, lại nói, "Tháng sau ca ta muốn tổ chức hội cưỡi ngựa bắn cung, mời các thanh niên công tử nhà các vị đại nhân tham gia, đến lúc đó ta cũng sẽ đi phủ Thừa tướng bái phỏng."

"Ca ngươi? Là Thái Tử điện hạ sao?" Thái Vũ Quân hỏi.

"Đương nhiên. Nếu không thì ca ta còn có thể là ai?"

"Không phải ngươi đứng hàng thứ chín sao? Như vậy không phải còn rất nhiều ca ca khác?"

Tạ Thời Quyết nghiêm mặt nói, "Ta chỉ có một ca ca, đó chính là đại ca ta, đương kim Thái Tử."

"À được được, vậy việc kia chính là đi đưa thiếp mời đúng không? Ta đây cũng cùng đi, coi như đi chơi. Ngươi đi cùng không?" Thái Vũ Quân quay đầu lại hỏi Lâu Tri Muội.

Lâu Tri Muội mặt ngoài đang xem sách, trên thực tế lòng dạ tâm tư đều đặt hết bên này, đương nhiên nghe được hết bọn họ đang nói gì, "Ừm."

"Ta đây cũng đi." Khâu Hoành Tranh cũng tới xem náo nhiệt, "Mọi người đi thì ta đi."

"..." Tạ Thời Quyết nhìn Đoạn Hành Dư, thấy hắn không có phản ứng nào khác, thở dài, "Vậy được rồi."

Vốn dĩ tưởng rằng sẽ được cùng Đoạn Hành Dư chỉ hai người đi, không ngờ lại thế này... Hầy!

Vừa tan học, Tạ Thời Quyết không có quấn lấy Đoạn Hành Dư đòi hồi phủ cùng, chỉ ở ngoài cửa tạm biệt, còn dặn dò Đoạn Hành Dư ở trong phủ chờ buổi tối hắn lại đến.

Đoạn Hành Dư thật ra không có ý kiến, rốt cuộc dưới sự dạy dỗ của Tạ Thời Quyết, môn số học của hắn thật sự khởi sắc, vẫn nên thừa dịp còn thời gian mà ôn tập tốt.

Hắn quay trở vào trong viện tắm gội thay quần áo, lại dùng qua cơm tối, cầm một quyển sách thơ đi vào sân bên ngoài, định ở chỗ này đợi Tạ Thời Quyết, nào ngờ lại bị Hầu gia gọi đi.

EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae

Cha hắn nghĩ, để Cửu hoàng tử đến đây dạy dỗ hắn, còn tự mình đến phủ, làm vậy thật sự quá mức thất lễ, chi bằng Đoạn Hành Dư đến phủ Cửu hoàng tử ở vài ngày, cũng có thể tăng tiến tình nghĩa bằng hữu.

"Cha, có phải ngươi cảm thấy để Cửu hoàng tử tự hạ mình đến dạy ta là không ổn? Nếu như vậy, ta nói hắn đừng đến nữa là được."

"Ý cha không phải như vậy." Đoạn Hầu gia kéo hắn đến trước mặt, nhẹ giọng nói, "Cửu hoàng tử cùng Thái Tử là anh em cùng mẹ, ngươi và hắn kết giao, trong tương lai nhất định sẽ có lợi."

"Cha, ta cùng hắn kết giao không phải vì điều này."

"Cha biết tính nết ngươi, ngươi sẽ không là loại người tính toán như vậy. Ngươi không giống đại ca, hắn làm người khéo đưa đẩy, tuy có dã tâm, tuy rằng hay nịnh nọt, nhưng cũng kết giao không ít bạn bè hoàng thân quốc thích. Cửu hoàng tử tính tình tốt, ta nhìn thấy được, hắn cũng thật tâm muốn cùng ngươi làm bạn bè, cha chỉ để ngươi thành tâm kết giao cùng hắn, không cần phải khiến hắn chậm trễ, ngươi hiểu không?"

Đoạn Hành Dư hiểu được nỗi khổ tâm của cha, lại không nghĩ giữa tình hữu nghị của hắn và y lại trộn lẫn quá nhiều thứ khác, "Ta chỉ đáp ứng cha, sẽ tự dựa vào cảm nhận của mình, đối xử với hắn giống với những bằng hữu khác."

"Được. Bất quá cần phải có chừng mực, rốt cuộc hắn vẫn là hoàng tử, không thể bướng bỉnh như trước, mọi chuyện không thể lúc nào cũng từ từ mới tính."

"Vâng..." Đoạn Hành Dư gật gật đầu, "Ta đi nói nương một tiếng, sau khi dùng cơm tối sẽ đến phủ Cửu hoàng tử. Nhi tử xin cáo lui trước."

Hắn đến phòng Tần thị thỉnh an, cùng mẫu thân dùng qua cơm tối, tắm gội cùng thay quần áo đơn giản rồi liền khởi hành.

Đoạn Hành Dư chỉ dẫn theo A Cần đi, thời điểm đến trước phủ Tạ Thời Quyết sắc trời còn chưa tối. Mùa thu chạng vạng lôi cuốn một chút lạnh lẽo, Đoạn Hành Dư vừa xuống xe ngựa liền rùng mình một cái.

"Cộc cộc cộc", A Cần tiến lên gõ cửa, rất mau liền có một gã sai vặt không quá lớn tuổi mở cửa, hỏi người đến là ai.

A Cần quay đầu lại chỉ chỉ xe ngựa bên cạnh Đoạn Hành Dư, đáp, "Công tử nhà ta là Đoạn Hầu gia nhị công tử, bạn học cùng trường của Cửu hoàng tử, làm phiền tiểu huynh đệ đi vào thông báo một tiếng."

Gã sai vặt kia tựa hồ có chút kinh ngạc, duỗi dài cổ nhìn Đoạn Hành Dư vài cái, mới nói, "Được, được, ta lập tức đi thông báo cho Cửu hoàng tử."

Chỉ chốc lát sau, gã sai vặt kia liền trở lại, còn mang đến một vị nữ tử mặc thanh y.

Nàng giao đôi tay trước ngực, liếc A Cần một cái, lại nhìn về phía Đoạn Hành Dư cách đó không xa, khi mở miệng lại đối với gã sai vặt nói, "Tiểu Đình, ngươi không biết Cửu hoàng tử đang cùng Thập hoàng tử dùng bữa sao? Hiện tại không có thời gian gặp khách."

EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae