Hộc Châu Phu Nhân

Chương 12: Tóc hoa sao chịu thấu I



Đó là mùi của biển.

Thủy triều lên xuống, trong gió mang hơi nước mằn mặn trong lành, đại dương nhấp nhô dưới ánh trăng như một viên ngọc mực. Mỗi một bước lại chìm xuống sâu hơn, nước biển lạnh mướt nồng hậu ôm lấy từng tấc, cho đến khi che ngập đỉnh đầu. Rời khỏi vùng biển đã nhiều năm mà nàng vẫn láng máng nhớ được xúc cảm dịu dàng ấy.

Vậy nhưng, trong chớp mắt trượt vào nước đó, cơ thể nàng lại bị cơn đau bất ngờ kéo thành một cánh cung giương căng, vết thương ngoằn ngoèo nứt tách như một sợi thừng đỏ thẫm lún sâu vào da thịt.

“Phu nhân!” Có người la lên khiếp hãi, kéo cánh tay nàng để nàng khỏi chìm xuống đáy nước. Sau chớp mắt căng siết ấy, toàn thân nàng bỗng mềm oặt hệt một con rối không ai thao túng, thậm chí còn không thể chống đỡ được sức nặng của đầu mình.

Ngọc Nhiễm bất chấp bọt nước văng tung tóe, vội vươn tay còn lại ra ôm vai cô gái, lại cẩn thận vén những sợi tóc ẩm ướt như tơ tằm dính chặt trên má nàng. Theo ngón tay chải vuốt, trong mái tóc rối bời lộ ra một khuôn mặt tinh xảo đến độ Ngọc Nhiễm phải nín lặng hít mạnh một hơi. Cô gái này có hốc mắt như vỏ trai, con mắt đen láy, môi tựa san hô và nước da vàng sáng, chỉ là không có thần sắc của một người sống. Nếu không phải bờ vai lộ trên mặt nước rải rộng những vết gặm cắn nho nhỏ tím đỏ thì gần như Ngọc Nhiễm đã cho rằng trong lòng mình đang ôm một con rối rồi.

Bà vốc nước trong ao tỉ mỉ cọ rửa làn da của cô gái, máu đỏ nhạt loãng nhanh chóng hòa vào nước ao trắng sữa. Ngọc Nhiễm khẽ buông một tiếng thở dài. Đêm qua, bà nghe cung nhân bàn tán cô gái này là con gái nuôi của tổng quản Phượng Đình, được nuôi như một bé trai từ bé đến lớn, từng đỗ thám hoa kỳ thi võ, nhiều năm xưng huynh gọi đệ với Vũ Lâm vạn kị Phương Trạc Anh mưu nghịch giết vua trước đây, nghĩ hẳn cũng có võ nghệ trong người, kết quả, chẳng biết đêm qua ra sao mà nàng lại thương tích khắp người thế này? Rạng sáng hôm nay, trời còn chưa hửng, hoàng thượng đã khoác áo đi từ chính tẩm ra, truyền gọi ti lễ quan dịch đình cục. Ngọc Nhiễm một đêm không ngủ trong phòng xép thiên điện, nghe tiếng lập tức đi ra định hầu Đế Húc thay y phục trước, Đế Húc lại lắc đầu, nói: “Ngọc cô, bà vào thu dọn cho phu nhân bên trong đi.” Ngọc Nhiễm đã hầu hạ trong cung hơn ba mươi năm, đến Đế Húc cũng phải gọi bà một tiếng “Ngọc cô”, đã nhìn quen sóng gió trong cung, nghe thấy âm thanh lạ giữa đêm, bà đã đoán được bảy tám phần. Song, khi đẩy cửa bước vào chính tẩm, đưa mắt nhìn, bà vẫn không khỏi giơ tay bưng miệng trong im lặng.

Trong chính tẩm như bị gió bão càn quét, tán loạn khắp đất chỉ toàn là chăn đệm gấm vóc, hai mươi tư bức màn giao sa rủ từ trần nhà thả chấm đất cũng bị xé hỏng năm ba bức, chỉ có bóng người là không thấy đâu. Quan sát hồi lâu, cuối cùng Ngọc Nhiễm phát hiện ra trong chăn gấm đen huyền thêu rồng vàng chồng chất như núi lộ ra nửa bên vai đỏ tím rã rời của cô gái, vội chạy lại, dè dặt vén chăn gấm lên, đối diện với một đôi mắt mở to, tịch mịch bệ rạc, như một vũng nước tù trong suốt cắn người.

Lúc Ngọc Nhiễm chỉ huy vài cung nhân đưa cô gái đó đến Cửu Liên Trì, Đế Húc đang dang tay cho chúng nữ quan mặc áo cho y, Ngọc Nhiễm không kìm được liếc nhiều thêm đôi chút, đáy lòng tự nhiên nảy sinh một cảm giác lạnh toát âm u. Dung nhan hoàng thượng vẫn như thường, chẳng có một vết trầy da tí xíu nào.

“Đau…” Trong hôn mê, cô gái lẩm bẩm phun ra một chữ.

Ngọc Nhiễm vội nâng khuôn mặt cô gái lên, gọi: “Phu nhân!”

Rèm mi đen đậm thoáng động đậy, cô gái mở mắt, ánh mắt mụ mẫm.

“Mẹ… Con đau quá.”

Ngọc Nhiễm nghe giọng điệu ngôn ngữ cô gái kia xa lạ, na ná tiếng địa phương miền nam, lại nhỏ nhẹ đến không cách nào phân biệt rõ, đành dịu giọng an ủi bừa: “Phu nhân, nô tì biết ngài đau, nước ngọc này tuy kích thích vết thương nhưng rất có hiệu quả chữa thương mờ vết, phu nhân gắng chịu thêm chốc nữa là khỏi ngay thôi.”

Ánh mắt mơ màng dần ngưng tụ trên khuôn mặt Ngọc Nhiễm, dần trở nên tỉnh táo. Hải Thị chuyển động tầm mắt, thấy rõ được người phụ nữ trung niên phục sức nữ quan nội cung trước mặt.

“… Phu nhân?” Nàng cất giọng nghi hoặc, tiếng mảnh như tơ nhện.

Ngọc Nhiễm thấy lúc này nàng nói tiếng quan thoại thì thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng mỉm cười thông báo: “Chúc mừng phu nhân, hôm nay hoàng thượng đã hạ chỉ sắc phong ngài làm Thuần Dung phi, ban cho biệt hiệu ‘Hộc Châu phu nhân’, là phẩm cấp thuộc tam phu nhân đứng sau hoàng hậu ngang hàng với Thục Dung phi đấy ạ.”

“Hộc Châu phu nhân?” Hải Thị mờ mịt lặp lại.

“Sáng sớm nay tổng quản Phượng Đình đã sai người mang một hộc châu giao lệ quý hiếm tới, nói là khi còn nhỏ phu nhân từng gặp tiên, châu giao lệ này là của hồi môn giao nhân tặng cho phu nhân. Khi đó hoàng thượng đang truyền miệng ý chỉ sắc phong cho ti lễ quan, biết được điềm lành này rất lấy làm mừng rỡ, bèn ban thưởng biệt hiệu này, còn ban cho phu nhân nước ngọc tắm.”

Gặp tiên khi còn nhỏ.

Cơ thể Hải Thị bỗng căng cứng, nghiến răng như muốn dùng sức, song cuối cùng không vận được chút sức lực nào, buộc phải tựa trọn trọng lượng cơ thể lên Ngọc Nhiễm.

Những ngày đầu mới rời khỏi vùng biển, hễ nhắm mắt là nàng lại trông thấy biển xanh sâu thẳm cuộn lên xoáy nước ngút trời, trở thành cơn ác mộng co giật ban đêm. Chàng và Trạc Anh thay phiên nhau trông nom, quyết không mượn tay người khác để tránh người ngoài nghe được lời nàng nói mê; hộc châu giao lệ kia cũng bị chàng khóa vào kho, không ra ánh sáng suốt mười một năm, không cho phép nàng nhìn thêm lần nào, không bóc vết sẹo của nàng ra nữa. Nàng vốn tưởng rằng đây là bí mật ba người họ chôn sâu dưới đáy lòng, lâu dài không nhắc tới là nàng có thể thật sự coi mình chỉ là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, được chàng nhất thời nổi hứng nhận nuôi vào quán.

Nhưng, cái bị chắp tay tặng cho người khác không chỉ là thân xác có thể nói là xinh đẹp của nàng, chàng còn thình lình mở toang bộ mặt không muốn để ai biết của nàng, mặc độc rữa và máu tanh của những vết thương cũ xì xì bốc hơi dưới mặt trời ban ngày.

Hải Thị mệt mỏi nhắm chặt mắt, không muốn rơi lệ nữa.

Ngọc Nhiễm cũng bèn ngậm miệng, chỉ tiếp tục ôm vai Hải Thị rửa vết thương cho nàng, từng sợi máu nổi lên mặt nước, cả ao nước cơ hồ bị nhuộm thành đỏ nhạt.

Hải Thị nghiến răng chịu đựng đau rát khắp người, lại nghi hoặc mở mắt khi ngửi thấy hơi thở tươi mát mằn mặn quen thuộc, đảo mắt ngó quanh. Ao nước nàng ngâm mình trắng đặc như sữa bò, nhìn kĩ, hóa ra màu nước vốn xanh nhạt trong suốt, nhưng trong đó rải rác chi chít những vụn sáng rất nhỏ, chiết xạ ra bảy sắc cầu vồng dưới ánh nắng. Tuy đã rời biển hơn mười năm nhưng dù sao Hải Thị cũng là đứa trẻ xuất thân nhà mò ngọc, không khỏi kinh ngạc hô khẽ.

“Đây là nước biển… còn có… ngọc trai giã vụn…” Nàng run rẩy nâng một tay lên, khuấy khuấy nước ao, trong mắt ngập tràn căm hận và không thể tin nổi, “Chẳng lẽ thuế ngọc dâng cống hằng năm chỉ là để…” Nàng thoáng ngừng lại, giọng nói khàn khàn yếu ớt rốt cuộc bùng nổ, “Vì cống ngọc hằng năm, bao nhiêu người đã phải chết ngoài biển, chỉ là để…”

Hải Thị nói tiếp không đặng, vùi mặt xuống thật sâu trong nước, dưới nước ngọc trắng sữa có thứ gì tỏa ra ánh sáng mơ hồ.

Ngọc Nhiễm ngờ ngợ thò một tay xuống, nâng bàn tay Hải Thị trong nước lên, lòng bàn tay bừng sáng bạch quang, hai chữ “Lang Hoàn” đập vào mắt. Ngọc Nhiễm hoảng sợ buông phắt hai tay, nước hắt lên mặt, Hải Thị lập tức tuột xuống đáy ao.

“Phu nhân!” Ngọc Nhiễm lật đật mặc nguyên quần áo lội vào nước lần tìm khắp nơi, rốt cuộc cũng mò được Hải Thị, đỡ nàng dậy, vội vàng vỗ má nàng.

Hải Thị tuy tay chân bải hoải song ánh mắt sâu thẳm tỉnh táo, trên lông mày dính vụn ngọc, lấp lánh mê hoặc, “Bà yên tâm, chỉ là không có sức mà thôi. Nước biển không đuối chết được ta.”

Ngọc Nhiễm thở phào, vừa định đỡ Hải Thị lên bờ ao thì sau lưng chợt vang một giọng nam sáng sủa thảnh thơi.

“Ngọc cô, bà đi thay y phục ướt đi.”

Ngọc Nhiễm “á” một tiếng, ôm Hải Thị quay người lại, “Hoàng thượng, Phương tổng quản…”

Hải Thị tựa trong lòng Ngọc Nhiễm nhìn người tới, đôi con ngươi đen láy trên dung nhan mỹ lệ như điểm sơn – hai chấm sơn đen đặc, vô thần vô quang.

“Ngọc cô.” Đế Húc hơi nhấn giọng.

“Vâng…” Ngọc Nhiễm hoảng hốt ứng tiếng, lại không biết phải đưa Hải Thị lên bờ ao thế nào. Đế Húc đánh mắt sang người đàn ông bên cạnh, Phương Chư kính cẩn cúi đầu thi lễ, tiếp đó đi tới bên ao, sắc mặt bình tĩnh như bất kì một ngày nào trong mười bốn năm qua.

Tay áo trang phục hoạn quan xanh biếc lẳng lặng phất qua trước mắt. Tổng quản Phượng Định cúi người xuống trước mặt Ngọc Nhiễm, vươn một tay ra.

Ngọc Nhiễm giao cánh tay cô gái trong lòng cho Phương Chư, vội vã giẫm lên bậc tam cấp ra khỏi ao nước ngọc, hành lễ cáo lui.

“Phu nhân, mời ra khỏi ao tắm.” Trong đại điện Cửu Liên Trì tĩnh lặng vang vọng giọng nói ôn hòa của chàng.

Mắt Hải Thị hướng về phía chàng song cũng chẳng nhìn chàng.

“Ta không có sức.” Nàng mở cánh môi xinh đẹp. Đôi môi nàng cong cong, dẫu trong mắt chủ nhân của nó trống rỗng như nước tù thì nó vẫn mang một màu đỏ diễm lệ phóng khoáng.

“Thần sẽ đỡ tay phu nhân.”

Nàng lặng thinh, không phản đối. Chàng thoáng thêm sức, thân mình nàng tức khắc nổi lên từng tấc khỏi ao nước trắng sữa, nhẹ nhàng đến không tưởng.

Trong mắt chàng, một sợi dây nhỏ như sợi tóc dần căng lên.

Nước da vốn màu vàng mật đã hoàn toàn mất tăm sức sống, chỉ còn chừa lại đỏ, đỏ thẫm và trắng – những màu sắc của ứ bầm – làm chàng như nhớ lại năm Lân Thái thứ ba mươi tư. Năm ấy chàng ôm Trạc Anh bé nhỏ trong lòng, ngồi trên ngựa nhìn lại Hồng Dược Nguyên sau trận quyết chiến giữa hai quân, chỉ có màu trắng của tuyết và màu đỏ của máu, tang thương khắp nơi, hệt cơ thể nàng trước mắt.

Dưới mắt chàng chéo xếch hai vết thương, khóe miệng có vết răng nhỏ mịn như bị trẻ con, hoặc con gái, cắn. Ngón tay Hải Thị đỡ trên cánh tay chàng bỗng chốc co chặt, vẻ mặt kinh hoàng.

Hồi ức như một giọt mực ngấm dần vào ý thức trống không, mở rộng vô hạn với tốc độ khiến người ta khiếp hãi, một lần nữa nhốt nàng vào bóng tối.

Nàng từng cho rằng, lòng chết rồi thì cơ thể cũng sẽ theo đó chết lặng, nhưng cơ thể nàng lại vẫn muốn phản kháng.

Đêm gió tuyết vần vũ.

Nàng vùng vẫy trốn tránh sức nặng đè trên người, nếu không phải Đế Húc nhanh nhẹn nghiêng đầu đi thì ngón tay nàng đã đâm vào mắt vị quân chủ một nước này rồi. Hôn không dung phản kháng, nàng cũng cắn chẳng chút do dự. Người kia dùng một tờ thiếp canh lừa nàng về đế đô, dùng một mũi tên chuẩn xác thần diệu chôn vùi tương lai nàng, vậy thì chí ít nàng cũng phải để lại trên người vị hoàng đế chàng một lòng bảo vệ thương tích không thể xóa nhòa. Nàng tuyệt vọng giằng xé như thể chỉ cần dùng đủ sức là có thể xé nát màn đêm đáng sợ này.

Nhưng cuối cùng, những vết thương ấy lại rơi xuống người chàng.

Câu trả lời nàng vẫn hằng truy tìm đang ở ngay trước mắt, chỉ cần một khoảng thời gian bằng cái chớp mắt nữa thôi là có thể xuyên qua sương mù dày đặc, chạm tới linh hồn chàng tầng tầng che giấu. Nhưng nàng rút lui. Chỉ một ranh giới mơ hồ đã khiến nàng không đành lòng truy hỏi tận cùng.

Phương Chư lảng tránh ánh mắt nàng, lấy áo bào phủ thêm cho nàng. Tơ lụa trắng thuần trơn lạnh kề cận vết thương nàng, máu trộn lẫn nước nhuốm loang ra từng đóa đỏ tươi. Chàng nửa quỳ xuống, ngón tay thon dài đẹp đẽ sửa sang vạt áo cho nàng. Nơi da thịt tiếp xúc, nàng cảm nhận được buốt giá từ chàng.

Thời gian nhanh chóng xoay ngược, sâu trong kí ức dường như cũng từng có một đêm như vậy. Đêm ấy, chàng vấn tóc cho nàng, buộc từng dải lụa ngũ sắc cho nàng, đeo đao cứng và lệnh bài sư tử nạm vàng cho nàng. Nàng dang hai cánh tay như một con rối tinh xảo, mặc chàng tầng tầng lớp lớp bao bọc mình trong gấm vóc lụa là, ngón tay dịu dàng chạm vào má nàng từng ấm áp vững vàng như vậy.

“Được rồi, Giám Minh, chắc sứ thần Ni Hoa La cũng sắp đến rồi đấy, đệ đi giúp ta ngăn cản nửa giờ. Không cần buộc đai.” Đế Húc nhìn đốt ngón tay Hải Thị siết đến trắng bệch chỉ trong sát na, trong đôi mắt đen kịt lập lòe nụ cười lạnh, “Không, một giờ đi.”

Hai tay Phương Chư nắm đai áo Hải Thị khựng lại thoáng chốc trong không trung, cuối cùng buông xuống, xoay người định đi… mặt chợt biến sắc.

Hải Thị cúi đầu, nhút nhát mà kiên định nắm vạt áo chàng. Từ tấm bé nàng đã mang tâm tính con trai, to gan xằng bậy, mười một năm nay, đây là lần thứ hai chàng thấy nàng sợ hãi như vậy – lần đầu tiên là vào lúc mới gặp nàng.

Nàng ngẩng đầu, mắt đen láy những bi thương khẩn khoản, như hai lỗ trống đốt thủng trên gấm.

Đau đớn run rẩy như một mũi tên thoắt chốc đâm xuyên qua tim chàng. Chàng như một lần nữa trông thấy nàng năm sáu tuổi, bé bỏng nhẹ bỗng như một chiếc lông vũ mà kiên cường gian xảo tựa một con sói con, chạy thoát khỏi vòng vây đuổi giết của mười mấy quan binh, mang một thân thương tích sà vào lòng chàng.

Trong mắt Đế Húc chập chờn nụ cười như có như không.

Vết đao cũ bên khóe miệng Phương Chư bỗng mím chặt như hạ một quyết tâm nặng nề. Tay chàng rơi lên bàn tay nắm vạt áo chàng của nàng rồi chậm chạp kiên định cầm lấy, nắm vạt áo mình từng tấc rút ra khỏi bàn tay nàng, sau đó xoay người rời đi.

Thần hồn nàng cũng từng tấc rút khỏi thân xác như vậy. Thế giới trước mắt lặng lẽ sụp đổ, phong hóa, rường cột chạm trổ mục nát hóa tro, ao nước trắng ngọc khô cạn trong khoảnh khắc, thế giới này rời bỏ nàng, để lại cho nàng khoảng trống tịch mịch vô tận.

“Hiểu ra rồi?” Giọng nói lạnh lùng, ngón tay lại ấm áp, thong dong lướt qua cằm nàng, lưu luyến trên môi.

Hải Thị giật bắn hãi hùng, hít một hơi ngắn ngủi, lùi ra sau.

Đế Húc mỉm cười áp sát một bước: “Giám Minh vĩnh viễn không thể phản nghịch trẫm.”

Hải Thị lùi thêm bước nữa, chân đã bước xuống bậc thang dưới nước.

Đế Húc giơ một tay lên, cắn mu bàn tay chính mình rồi nở nụ cười điên cuồng hàm ác ý, chìa bàn tay đó đến trước mặt Hải Thị. Da thịt bằng phẳng như ban đầu, đến dấu răng cũng chẳng thấy một vết.

“Vết thương này sẽ không lưu lại trên người ta, cái chảy ra cũng không phải máu ta.”

Hải Thị lùi liền mấy bước, sơ ý giẫm trúng vạt váy, mắt thấy sắp ngã vào ao nước sâu tới eo, lại bị Đế Húc giành trước một bước đỡ eo ôm lại, cặp mắt ma mị khóa chặt lấy nàng.

“Biết tại sao không?” Trong cặp mắt ấy gợn nét cười lạnh lùng, “Ngươi cho rằng lúc mới khai quốc, dựa vào chiến công gì mà Phương Cảnh Phong có thể trở thành vị vương công khác họ đầu tiên của bản triều? Ngươi cho rằng dựa vào đâu mỗi đời thế tử Thanh Hải công Phương thị đều được vào cung nuôi dạy cùng hoàng tử? Bắt đầu từ Phương Cảnh Phong, tước vị Thanh Hải công truyền thừa đến nay vừa vặn năm mươi ba đời không nhiều không ít, đế vương Chử thị nhà ta truyền thừa đến nay cũng không nhiều không ít tròn năm mươi ba đời, tại sao?” Mắt y lạnh lẽo u tối áp sát Hải Thị, “Hơn sáu trăm bảy mươi năm qua, gần như không một Thanh Hải công nào được hưởng thọ trời. Chết trận, chết bệnh, chết đuối, chết độc, sét đánh chết, không dưng chết, tử trạng quái lạ, cả nhà mẹ góa con côi, tại sao? – Bởi, một nhà Phương thị vốn không phải chiến tướng, họ là thế gia bí thuật, là bách hề của Chử thị ta.”

Ánh mắt tĩnh lặng của Hải Thị soi thẳng vào gương mặt anh tuấn ngang tàng của Đế Húc, không nói một lời.

“Đúng vậy, đúng là loại bách hề đó, con rối gỗ bách trăm họ dùng để gánh tai ách, trừ bệnh tật thay người. Chỉ là, bách hề bình thường là vật chết, hỏng rồi cũng chỉ hỏng vậy, nhưng loại bách hề sống này thì sẽ chảy máu, sẽ chết, sử dụng phải yêu quý hết mực mới được.”

Hải Thị nhắm mắt, đôi lát sau lại mở mắt ra, trong con ngươi đã dấy lên ngọn lửa nho nhỏ.

Đế Húc không nhanh không chậm nói tiếp: “Huyết thống Thanh Hải Phương thị kỳ dị, đời đời là bách hề của đế vương Chử thị, cũng chỉ con trai Phương thị mới có thể làm bách hề của đế vương. Giữa đế vương và Thanh Hải công thường còn thân hơn quan hệ huyết thống, thế tử Thanh Hải công cũng được nuôi dưỡng trưởng thành cùng thái tử xưa nay. Mỗi một đế vương sau khi lên ngôi đều lập tức cử hành bí thuật nối mệnh, từ đó Thanh Hải công trở thành bách hề, gánh vác hết thảy đau ốm, tai ách, nguyền rủa thay đế vương. Công danh thiên thu và non sông vạn dặm đều là của đế vương, Thanh Hải công thì lấy được vinh hoa, tộc ấm, thanh danh… cùng gấp đôi khổ đau và tai ách. Miễn là Thanh Hải công còn sống, đế vương sẽ không chết. Thanh Hải công chết rồi, đế vương vẫn sống tiếp, song không thể tìm được bách hề mới nữa, khi đó, đế vương bắt buộc phải tự thân gánh vác tai ách của mình.”

“Lão Thanh Hải công đời trước sống lâu hơn Đế Tu sáu năm.” Hải Thị nói.

Đế Húc nhoẻn cười lạnh buốt, “Thỉnh thoảng cũng có chuyện như vậy. Khi đó, cả nước có mười bốn quận thì đã có chín quận nổi dậy làm phản, bao gồm cả ba quận lân cận quận Lưu Thương, Thanh Hải công bị giết trước rồi, phụ hoàng cũng khó tránh được cái chết. Trước sự uy hiếp của Chử Phụng Nghi, để bảo toàn chiến lực Lưu Thương quân, lão Thanh Hải công không thể không giả vờ đồng ý gia nhập phản quân, nghe lệnh Chử Phụng Nghi giải quy ước nối mệnh, phụ hoàng lập tức bị thuật pháp phản phệ mà chết, dĩ nhiên, tuyên bố với bên ngoài là chết bệnh. Trong năm mươi ba vị đế vương bản triều tổng cộng có mười bảy vị bị giải ước nối mệnh phản phệ mà chết.”

Hải Thị cười nhạt, “Nhà họ Phương cũng hi sinh năm mươi Thanh Hải công vì Chử thị các người, thủ đoạn đối phó với những bách hề làm phản của các người cũng chẳng lấy gì làm nhân từ.”

“Đúng vậy. Hai nhà chúng ta, nói là ràng buộc thâm hậu,” Đế Húc xì một tiếng, “Chẳng bằng nói chồng chất nợ máu lẫn nhau, oan oan tương báo, từ đó không thể tách rời.”

“Nhưng nghĩa phụ đã là hoạn quan, nhà họ Phương gặp họa diệt môn trong loạn Nghi vương, sẽ không còn truyền nhân nữa.” Hải Thị khẽ cựa mình nhưng không giãy ra nổi vòng ôm của Đế Húc.

Đế Húc ung dung nói tiếp, “Giám Minh vốn phải là bách hề của Bá Diệu, năm đó phụ hoàng đột tử, còn chưa kịp truyền bí mật này cho Bá Diệu, Bá Diệu bèn cứ thế tự sát oan. Lão Thanh Hải công chết trận, lúc Phương thị diệt môn là năm Lân Thái thứ ba mươi hai, còn cách ngày trẫm lên ngôi hai năm. Năm ấy chiến dịch dưới Thông Bình Thành thê thảm chỉ đứng sau hỗn chiến Hồng Dược Nguyên, phóng mắt nhìn ra chẳng khác nào nhân gian rơi vào bể máu. Trẫm bị trọng thương trên chiến trường, mạng như chỉ mành treo chuông, A Ma Lam liều chết cướp trẫm về từ trận địch. Khi đó Giám Minh thống lĩnh đông quân, cắt đứt tin tức với trận chính, qua một ngày một đêm rốt cuộc cũng hoàn thành bao vây tiêu diệt hết phản quân, hội hợp với trận chính. Bá Diệu bảo thủ, Thúc Vân chết yểu, Nhiếp phi mẹ Quý Sưởng tranh sủng nhiều năm với mẹ trẫm, chỉ có Giám Minh là thân thiết nhất với trẫm từ nhỏ, còn gấp trăm lần những huynh đệ này. Biết trẫm trọng thương sắp chết, nó phóng ngựa xông thẳng vào đại trướng trung quân, không thay áo không cởi giáp trông nom trẫm mười chín ngày. Lúc trẫm tỉnh lại, toàn thân trên dưới không thấy một vết thương nào, còn Giám Minh thì gục xuống đất, bất tỉnh nhân sự, vết thương trúng tên máu thịt be bét trước ngực nó vốn là của trẫm. Nó thay trẫm gánh đau khổ trọng thương, tuyên bố mình mắc bệnh hiểm nghèo, nằm liệt giường nửa năm mới bình phục. Những vết thương trên người Giám Minh vốn phải có một nửa là trên người ta.”

Cảm nhận được rõ ràng thân mình cô gái trong lòng càng lúc càng cứng ngắc, y ngậm nụ cười mỉm sáng trong, tiếp tục tàn nhẫn trần thuật.

“Tri Hành và Thất Thất là do ta giết. Về phần A Ma Lam, trước khi Đại Thành và Tô Minh xuống tay, Giám Minh đã cản ta. Trước sau nó vẫn luôn cảm thấy nó nợ ta, luôn muốn thay ta làm những chuyện này, bảo toàn cho ta đôi bàn tay sạch sẽ.” Ngón trỏ thon dài mơn trớn sườn cổ Hải Thị, vòng qua chiếc phàn chỉ bằng vàng khảm lưu ly xanh nhạt tròng dây chuyền đeo trên cổ nàng, an nhàn êm ái di xuống dưới. Sắc mặt Hải Thị nhợt nhạt, cắn chặt môi, run lên khe khẽ.

“Ta và nó cứu mạng nhau chẳng phải mới một hai lần, nhưng từ nhỏ tính nó đã ôn hòa như vậy, ban ơn không nhớ, chịu ơn không quên. Biết bao chuyện phiền chán, chỉ cần là vì ta, cũng có thể nhẫn nại làm đến không một sơ hở. Còn đế vương Chử thị đời sau và đời sau nữa thì nó chẳng buồn để tâm. Bất kể làm anh em, đồng bào, vua tôi hay bách hề, những gì nó làm cho ta đều đã vượt xa chức trách đạo nghĩa. Có điều, chắc hẳn Giám Minh cũng chán ghét kiếp sống đời đời nợ nhau như vậy rồi, chán ghét cảnh gông xiềng hai gia tộc khổng lồ vào với nhau, trọn đời không được tự do như vậy. Nó thông minh hơn ta – nó dứt khoát cứ thế chặt đứt huyết mạch Phương thị, cũng chặt đứt gông cùm – từ rày trên đời sẽ không còn đế vương và bách hề nữa.”

Đế Húc bỗng cả cười, bế ngang nàng lên.

“Đi thôi, chúng ta cũng không thể ướt dầm dề đi gặp sứ thần Ni Hoa La như thế này được.”

“Phi mười sáu tuổi, giả trai trấn thủ biên cương; năm sau tùy giá đông thú, đế ái mộ, triệu vào cung, phong Thuần Dung phi, sủng ái hết mực.” –《 Trưng thư · Hậu phi · Hoàn ý thái hậu 》