Học Đệ Cái Gì, Chán Ghét Nhất!

Chương 9



Mạc Tư Lâu dùng tay phải giơ chiếc dù gấp lên, cẩn thận che mưa cho con mèo nhỏ, ngẫu nhiên cũng có mấy hạt mưa nghịch ngợm nhẹ nhàng len vào, làm ướt vài sợi tóc hai bên tai của cậu ta. Không biết có phải ảo giác hay không, Địch Nam cảm giác như ánh mắt Mạc Tư Lâu phát ra vài tia ôn nhu, rất nhẹ, nếu cậu không nhìn kĩ sẽ không thấy rõ.

Trên mặt Mạc Tư Lâu không có nhiều biểu cảm, cậu ta trước sau như một vẫn cứ thản nhiên như vậy, trong đôi mắt tối như mực không có chút gợn sóng, bờ môi đẹp nhẹ nhàng mím, không để lộ ra chút cảm xúc nào.

Nhưng mà một Mạc Tư Lâu như vậy, nửa ngồi xổm trên mặt đất, một tay cầm dù, biểu tình chăm chú nhìn chú mèo con liếm sữa, lại ngoài ý muốn mà thật hài hoà…Địch Nam đứng cách đó không xa mà ngốc ngốc nhìn, bỗng nhiên cảm thấy có địa phương nào đó trong lòng chậm rãi mềm mại lên…

Kì thật…

Học đệ cũng không có đáng ghét như trong tưởng tượng a.

Mưa dần dần ngừng.

Chú mèo con đã uống xong sữa bò, mặt đầy thoả mãn mà meo meo kêu.

Đôi mắt Mạc Tư Lâu thật nhanh mà loé lên một tia sáng, cậu đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của mèo con.

Địch Nam trợn mắt há mồm mà nhìn hành động của Mạc Tư Lâu…Biểu tình vừa rồi của Mạc Tư Lâu…có thể coi như là sủng nịch đi? Còn có động tác của Mạc Tư Lâu…có rất nhiều địa phương có thể phun tào nhưng rồi lại chẳng biết phun tào thế nào!

Nhưng mà…rõ ràng có rất nhiều lôi điểm, thế mà…lại không có chút cảm giác chán ghét nào…

Địch Nam bên này còn đang rối rắm, Mạc Tư Lâu bên kia đã gấp dù đứng lên.

Mèo con kêu meo meo vài tiếng, cũng xoay người lắc lắc mông rời đi.

Mạc Tư Lâu vừa đứng lên, liền nhìn đền Địch Nam rối rắm đầy mặt đứng cách đó không xa.

Cậu ta mặt không chút biểu tình nhíu mày, có thể coi như là biểu cảm nghi hoặc.

“…” Địch Nam lúc này mới có phản ứng, cậu hình như đã nhìn trộm học đệ thật lâu…Không, mới không phải là nhìn trộm đâu! Rõ ràng là quang minh chính đại nhìn!

“Ha ha thời tiết hôm nay thật tốt nha…”, Địch Nam mỉm cười.

Mạc Tư Lâu mặt không biểu tình đánh giá mớ quần áo ướt đẫm của Địch Nam từ trên xuống, nhẹ nhàng nhíu mày.

“…” cái này là bị coi thường trong im lặng sao!

“Mèo con thiệt đáng yêu nha, cậu thường xuyên cho nó ăn à? Nói mới nhớ hình như tôi thường hay nghe tiến mèo kêu ở gần đây a, hoá ra là vì nhóc con này sao, không biết nó là mèo đực hay là mèo cái a? Nếu là mèo đực nó có lão bà không? Nếu là mèo cái nó có lão công chưa nhỉ?”, Địch Nam mặt không đổi sắc mà nói sang chuyện khác.

Mặt Mạc Tư Lâu vẫn không chút biểu tình như cũ, khi nghe được mấy chữ “mèo con” từ Địch Nam thì biểu cảm mới nhu hoà được một ít, nhưng đó cũng chỉ là chuyện diễn ra trong một giây mà thôi, rất nhanh, cậu ta đã trở lại gương mặt không gợn sóng, nhẹ nhàn phun ra một âm tiết:”Ừ.”

…Ừ?Ừ?Ừ?!! Chính mình nói một đống một đống như vậy chỉ đổi được một từ đơn âm tiết thế à! Thế này thì bảo cậu làm sao chịu nổi!!! Làm sao chịu nổi a!!!

“A đúng rồi, cậu còn nhớ tôi sao, lúc cậu vừa nhập học không phải đã từng lạc đường không tìm thấy KTX sao, tôi đã tốt bụng chỉ đường giúp cậu, sau này chúng ta cũng từng trao đổi số điện thoại…”, Địch Nam chưa từ bỏ ý định tìm kiếm đề tài có thể cạy được miệng của Mạc Tư Lâu, cậu bỗng nhiên nhớ ra lúc trước mình vì sao lại trao đổi số di động cùng Mạc Tư Lâu! Liền vì nguyên nhân này! Thời điểm kia cậu đã năm hai, Mạc Tư Lâu năm nhất, sinh viên mới phải nhập học trước. Vào thời gian đó, cậu bị bắt đi chào đón tân sinh viên, vừa lúc gặp ngay Mạc Tư Lâu đang lạc đường, thân là một học trưởng nhiệt tình hảo tâm tri tâm, Địch Nam liền chỉ đường cho cậu ta, sau đó còn trao đổi số điện thoại với Mạc Tư Lâu, nói về sau nếu cần gì có thể tìm đến cậu…

Tuy vậy, Mạc Tư Lâu chưa bao giờ gọi điện thoại cho cậu, cậu cũng chẳng liên lạc gì với tên kia…

Địch Nam đứng một bên lộ ra gương mặt “tui chính là học trưởng hảo tâm năm ấy, học đệ mau tới cảm kích tui đi!”, một bên thao thao bất tuyệt nói không ngừng nhằm đánh thức kí ức của Mạc Tư Lâu…Mạc Tư Lâu thản nhiên phun ra hai chữ:”Tin nhắn.”

Một đòn trí mạng!!!

Ngay giữa hồng tâm!!!

Trong lòng Địch Nam có tên Địch Nam nho nhỏ che trái tim ngã xuống.

Hoá ra Mạc Tư Lâu thiệt sự biết người gửi mấy cái tin nhắn đáng khinh kia là cậu!!!

“Khụ khụ…Đó là chuyện ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn!”, Địch Nam nhịn không được ở trong lòng lau nước mắt, vì cái gì mỗi lần gặp được học đệ đều không có chuyện gì tốt a!!! Muội muội mình thầm mến đi thầm mến cậu ta!!! Gửi tin nhắn quấy rối đáng khinh bị vạch trần!!! Hiện giờ Mạc Tư Lâu còn muốn chọt vào vết sẹo của cậu!!!

Trên mặt Mạc Tư Lâu không có biểu cảm gì, nhưng mà khoé miệng lại cong lên được một độ.

“…Hoàn toàn là ngoài ý muốn a! Tôi bình thường rất lãnh diễm cao quý! Chuyện kia không có gì…chỉ là một hoạt động trên mạng!!! Nội dung là nhắn tin quấy rối cho một người bất kì trong danh bạ của mình để xem phản ứng của họ, tôi cũng chỉ tuỳ tiện gửi gửi…đừng có cho là thiệt.”, Địch Nam cố gắng trưng ra khuôn mặt chính nghĩa.

Trên mặt Mạc Tư Lâu không có biểu cảm gì, nhưng mà khoé miệng lại cong lên được hai độ.

…Bị, bị đánh bại!!!

Trong lòng Địch Nam có tên Địch Nam nhỏ ôm mặt ngã xuống.

Im lặng khinh bỉ học đệ cái gì, chán ghét nhất!!!

“Dù sao sự thật là như vậy, mặc kệ cậu tin hay không…Dù sao thì tôi cũng tin!”, Địch Nam hừ một tiếng.

Mạc Tư Lâu vân đạm phong khinh nhìn cậu [1], nhìn đến mức làm Địch Nam chột dạ một trận, cậu ta mới thản nhiên “Ừ” một tiếng.

…Nani?!

Đó là “Ừ”?

Ý nghĩa là…Mạc Tư Lâu tin tưởng cậu?

Được rồi…Kỳ thực học đệ này cũng không quá đáng ghét nha.

“Cảm ơn anh năm đó đã chỉ đường cho tôi”, Mạc Tư Lâu chậm rãi nói.

Địch Nam một bên vội vàng nói:” Không cần khách khí không cần khách khí, đây là việc một học trưởng nên làm a…”, một bên khoé miệng lại cong lên.

“…Tuy rằng đường anh chỉ cho tôi là sai.”, Mạc Tư Lâu chậm rãi nói hết.

“…”, Địch Nam nhịn không được khóc chạy trong lòng…Cậu không thể hiểu được nỗi đau của người mù đường!

Cười nhạo người mù đường, một ngày cậu sẽ vì mù đường mà khóc!!!

Quả nhiên, học đệ cái gì, chán ghét nhất!!!



Thời điểm Địch Nam trở lại KTX, trong lòng đã tràn đầy vết thương…

Cậu nghĩ đến hình tượng bản thân đã vỡ nát trong lòng học đệ, bỗng nhiên cảm thấy bi ai…Mạc Tư Lâu sẽ nhìn cậu như thế nào a…Biến thái đáng khinh gay học trưởng? Nói không chừng, trong lòng Mạc Tư Lâu đã dán thêm cho cậu cái nhãn [Tên biến thái, đừng lại gần!]…

Từ từ! Không đúng…

Cậu vì sao lại muốn để ý cái nhìn của Mạc Tư Lâu a!

Rõ ràng Mạc Tư Lâu là người cậu chán ghét nhất! Cậu vì sao phải để ý cái nhìn của người mình chán ghét nhất a!

Nhưng mà…

Trong đầu Địch Nam lại hiện lên cảnh tượng Mạc Tư Lâu cầm dù che mưa cho mèo con nhỏ, lúc đó gương mặt cậu ta hiện lên biểu tình ôn nhu, không hề gạt người chút nào…

Thật ra, học đệ này hình như cũng không đáng ghét lắm…

Tuy rằng cậu ta câu dẫn sự chú ý của vô số em gái, tuy rằng mọi phương diện cậu ta đều hơn hẳn mình, tuy rằng bộ dáng cậu ta so với mình đẹp hơn, tuy rằng cậu ta cao hơn hẳn chính mình, tuy rằng cậu ta ở trong đám người chính là một con chim công, tuy rằng cậu ta là tên nhân sinh *** gia, nhưng mà…

Nhưng mà tổng kết lại, nhân sinh *** gia học đệ cái gì, vẫn là đáng ghét nhất!!!

—————

[1] vân đạm phong khinh: Điềm nhiên, đạm mạc như mây, như gió