Học Sinh Tồi Trường Bắc Đại

Chương 26: Tiệc sinh nhật Như Đình 4



Cho tới khi Phương Dư Khả tới, tôi mới nhớ ra khẩu súng còn chưa tặng.

Tôi hắng giọng một tiếng, nhét khẩu súng vào tay Như Đình: “Cậu chẳng thiếu thứ gì, mình đành phải tặng cậu một chút tin tức tin cậy có giá trị. Phương Dư Khả thích nhất là súng tự động, mình tặng cậu một khẩu, cậu tự tìm một khẩu súng tình yêu tặng cho cậu ta đi. Các cậu tùy ý mang ra làm đồ chơi tình thú.”

Như Đình còn chưa kịp cảm ơn đã vội vàng tìm chỗ đặt món quà sinh nhật của tôi xuống.

Văn Đào ở bên cạnh vui quên trời đất, không biết cụm từ “đồ chơi tình thú” hay tạo hình Như Đình cầm khẩu súng đã chọc đúng huyệt cười của anh ta nữa. So với bên cạnh, vẻ mặt Phương Dư Khả nghiêm túc nhìn quả đầu mới của tôi, nói không nên lời.

Aiz, không hiểu sao từ người xa lạ đã biến thành sát thủ mặt lạnh rồi? Tôi kéo Văn Đào sang giới thiệu: “Phương Dư Khả, đây là đàn anh Văn Đào. Ăn mặc phong cách chứ?”

Phương Dư Khả lạnh lùng nói: “Phong cách với cô.”

Văn Đào lại không hề để tâm: “Phương Dư Khả, Như Đình nhiều lần nhắc tới cậu, ngưỡng mộ đã lâu.” Bên tin tức ăn nói đúng là biết giả bộ.

Phương Dư Khả lễ phép gật đầu với anh ta, lại xoay người nhẹ giọng hỏi tôi: “Sao lại quen nhau?”

Nể mặt hai ngày trước tôi đã phong cậu ta làm tiểu thiếp, người một nhà không cần giấu diếm. Tôi hì hì khai báo: “Không phải cậu nói tôi lên cầu Hỉ Thước sẽ bị ghét bỏ sao? Cậu xem, tùy tiện câu một cái đã câu được trai đẹp, có thể thấy được tôi thu hút thế nào.”

Phương Dư Khả tiếp tục lạnh mặt, âm trầm không nói lời nào. Có vẻ kẻ ngang bướng không thể tùy tiện đả kích, vừa nhìn thấy phán đoán trước đây của mình không chuẩn đã buồn bực như vậy.

Văn Đào lại tới góp vui: “Sao lại ghét bỏ như vậy? Ván cầu nhỏ cũng coi như đáng yêu, mặc dù có chút đơn giản, nhưng nội tâm có thể dễ dàng nắm trong tay. Đặc biệt là sau khi cắt tóc, tư thế hiên ngang oai hùng, thêm một chút cảm giác trưởng thành giỏi giang, vừa như phụ nữ lại vừa như nữ sinh. Ở cạnh lâu nhất định sẽ bị cô bé hấp dẫn.”

Tôi liếc mắt nhìn anh ta, chuyện ngược đời như thế mà anh ta có thể mặt không đỏ tim không loạn nhịp mà nói ra, làm về tin tức thật sự là quá hợp. Đương sự là tôi có thể nuốt trôi được sao? Muốn an ủi tôi cũng không cần dùng từ khoa trương như thế, giả dối, quá giả dối!

Tôi nhấn mạnh lần thứ N+1, thần kinh bát quái của đàn ông nhạy cảm gấp mấy lần phụ nữ, Phương Dư Khả nghe chuyện cũng chẳng thèm nghe trọng điểm, chuyên nghe những tin tức bát quái giá trị: “Ván cầu nhỏ?”

Văn Đào vô cùng thân thiết vuốt mái tóc ngắn của tôi: “Là tên thân mật của tôi gọi cô bé.”

Vui đùa quá trớn. Tôi lùi một bước về sau: “Anh Văn Đào, anh có ổn không? Rõ ràng anh ghét tên em. Nói không chừng anh còn chẳng nhớ rõ tên đầy đủ của em đâu.”

“Cậu xem, ván cầu nhỏ lại muốn thử thách tôi, phải không?”

Tôi không thể nhịn được nữa, dẫm một cái thật mạnh lên giày da của anh ta. Sau khi nghe thấy Văn Đào kêu thảm thiết một tiếng, tôi vừa chỉ chỉ vào Phương Dư Khả ở bên cạnh vừa nói với anh ta: “Cậu ta là Phương Dư Khả, anh em tốt của tôi, đừng diễn nữa. Diễn over như thế, tôi sắp ói ra rồi. Không thấy sắc mặt người anh em của tôi trắng bệch rồi sao? May mà anh chỉ học khoa tin tức, nếu học khoa diễn xuất, chẳng phải lừa bịp hết dân chúng ngu dốt rồi?”

“Ai là dân chúng ngu dốt?” Phương Dư Khả bất mãn cắt ngang.

Aizz, đã nói nghe thì phải nghe trọng điểm mà…

Không thèm để ý đến bọn họ nữa, còn tiếp tục vật lộn nữa, tinh thần tôi cũng đến mức sụp đổ mất.

Tôi ôm bụng sôi ùng ục đứng cạnh bàn tiệc lục lọi đồ ăn. Tiệc sinh nhật này thực sự là tổ chức quá muộn, nếu là mấy năm trước, tôi nhất định quét dọc tất cả bàn ăn, không say không về. Chỉ tiếc năm nay dạ dày tôi nhỏ đi nhiều, ăn chút hoa quả đã no.

Tôi nhét một chiếc bánh quy hình dáng kỳ cục vào miệng, xoay người lại đụng ngay phải Tiểu Tây.

Đầu óc tôi trống rỗng. Giống như có người bỗng nhiên đâm vào nơi mềm mại nhất trong tim, tôi không biết làm gì, chỉ ngốc nghếch ngậm bánh quy trong miệng, nhồm nhoàm nói: “Hi, đã lâu không gặp~~”

Tiểu Tây dịu dàng cười: “Đã lâu không gặp.”

Tôi không biết nên nói tiếp cái gì, đành phải mắt nhìn mũi, mũi nhìn mồm, mồm nhìn tim. Tôi bình thường xưng là thần gió cũng phải cầu khấn trời xanh quy tụ tất cả các loại đề tài về phía tôi.

Văn Đào nhìn thấy tình cảnh kỳ quái, lập tức ngửi được tin tức có giá trị, cầm ly rượu tới hỏi: “Sao vậy?”

Tôi giống như bắt được ân nhân cứu mạng, vội vàng nói với Tiểu Tây: “Anh ấy là Văn Đào, là bạn trai em.”

Văn Đào đặc biệt phối hợp gật đầu, không ngờ anh ta lại nói: “Tôi và ván cầu vừa quen nhau hôm qua.”

Vẻ mặt Tiểu Tây ngỡ ngàng.

Văn Đào bổ sung: “Anh cũng thấy từ ván cầu này kỳ quái phải không? Ván cầu không phải là tên gọi thân mật của tôi gọi cô ấy, bởi vì tôi không nhớ được tên đầy đủ của cô ấy, mà cô ấy lại lấy mỹ nữ làm mồi nhử, dụ tôi đến đây, vì vậy tôi coi cô ấy là ván cầu đến với mỹ nữ, gọi tắt là ván cầu.”

Tôi tức giận, hận không thể dẫm một phát nữa lên giày anh ta. Người này sao lại không có mắt như vậy?

Đại khái là Tiểu Tây đã hiểu tình huống (tôi vô cùng hy vọng anh không hiểu gì cả), cười nói với tôi: “Lại có trò tinh quái như vậy sao.”

Tôi đỏ mặt xấu hổ, không biết những lời này là châm chọc hay khen ngợi.

Tiểu Tây cầm lấy điểm tâm, nói với tôi: “Cắt tóc ngắn rất đẹp.” Nói xong rồi cầm đĩa tới bàn khác.

Tim tôi đạp như trống, chậm chạp không thể di chuyển. Tôi nghĩ cả đời tôi sẽ giữ nguyên kiểu tóc này.

Văn Đào chọc chọc tôi: “Cô thích anh ta?”

Tôi còn chưa hoàn hồn, không để ý đến anh ta.

Văn Đào tiếp tục bát quái: “Nhưng, anh ta không thích cô.”

Tôi vẫn không để ý đến anh ta, tôi còn ghi hận biểu hiện vừa rồi của anh ta.

Văn Đào cố chấp giảng giải: “Nhưng cô vẫn đang thích anh ta.”

Tôi trừng mắt: “Vừa rồi sao anh lại thành thật như vậy? Có cái gì đều phơi hết ra ngoài, không phải bảo anh tới diễn kịch sao? Sao lại không diễn?”

Văn Đào không chịu: “Không phải cô nói tôi không thích hợp diễn kịch sao? Tôi chỉ trở về chính mình thôi.”

Tôi không cách nào phản bác, tức giận gặm bánh quy. Tên nhóc này cố ý trả thù tôi, tôi nhìn ra rồi.

Văn Đào thấy tôi không nói gì, lại nói đến đề tài Tiểu Tây: “Aiz, rơi vào bể tình, người người đều bướng bỉnh. Phật viết: người trong bể tình, như cầm bó đuốc, đi ngược chiều gió, có ngày bị họa cháy tới tay. Cô nên sớm rứt ra đi.”

Tôi còn chưa hết giận đâu: “Xin lỗi, xin nói tiếng người đi. Phật nói tôi chỉ nghe hiểu một câu thôi.”

Văn Đào tò mò hỏi: “Là câu nào?”

Tôi tức giận trả lời: “A di đà phật, thiện tai thiện tai.”

Văn Đào cười ha hả: “Ván cầu nhỏ, cô thật đáng yêu. Khó trách cậu ta lại thích. Ha ha, có tính khiêu chiến!”

Tiếng cười của Văn Đào hấp dẫn Như Đình và Phương Dư Khả.

Như Đình đứng bên Phương Dư Khả như chim nhỏ nép vào người, chớp đôi mắt to rồi hỏi: “Văn Đào, chuyện gì mà vui vẻ vậy?”

Văn Đào khoát khoát tay, tiếp tục hỏi tôi: “Ván cầu, cô làm thế nào đỗ Bắc Đại vậy? Thật thú vị…”

Thật ra tôi cũng muốn biết nguyên nhân nha. Tôi chán nản nói: “Anh cứ đọc truyện cười là biết. Aizz, đi học hơn mười năm, vẫn cảm thấy tiểu học là dễ dàng nhất.”

Như Đình cười một tiếng cả trăm người gục ngã: “Lâm Lâm của chúng ta thật biết nói đùa…”

Tôi thở dài nói: “Như Đình, cái từ “biết nói đùa” là từ chuyên dụng của Hoàng A Mã Trương Thiết Lâm hay thổi râu trợn mắt, cậu dùng không thích hợp. Nhưng hôm nay là sinh nhật cậu, cậu lớn nhất, tạm thời để cậu dùng một ngày đi.”

Như Đình đáng yêu nói: “Văn Đào, anh thấy Lâm Lâm có đáng yêu không? Hai người quen nhau thế nào? Em khuyên anh nên ra tay đi, nếu không sẽ hối hận nha ~~”. Nói xong, cô ta còn dí dỏm nháy mắt một cái.

Tôi vô cùng cảm kích Như Đình, cô ta còn vội vã gả tôi ra ngoài hơn cả mẹ già nhà tôi. Người ta thường nói, mỹ nữ không thèm làm bà mối, không hiểu vì sao Như Đình lại có ham mê này, đẩy mạnh tiêu thụ tôi rõ ràng như vậy, khiến tôi xấu hổ không gì sánh được. Tôi lại không thể giả dối nói “Đâu có đáng yêu, quá khen, quá khen.” (nghĩ thầm, tôi còn hơn cả đáng yêu ấy chứ, khụ khụ), hoặc trung thực gật đầu nói “Anh nghìn vạn lần đừng ra tay, tôi không nóng ruột như vậy”, làm như tôi là một cô gái trong trắng ngây thơ.

Văn Đào cười hỏi tôi: “Ván cầu, vì sao cô chọn tôi? Không phải nhất kiến chung tình với gương mặt tôi, không kìm lòng được, kích động nhất thời đấy chứ? Trong thư nói thế nào nhỉ? Hận gặp nhau quá muộn, trằn trọc khó ngủ…”

Tôi nghĩ tối nay, khi trở về, nhất định phải đạp vào đôi giày da của anh ta một lần nữa. Tôi nghiến răng nghiến lợi cãi lại: “Đúng vậy, không bẻ anh làm đôi, tuyệt đối không ngủ được.”

Văn Đào chẳng thèm để ý: “Biết viết thư tình, lại biết giảng đạo Phật. Tôi thích.”

Ai viết thư tình cho anh? Ai giảng đạo Phật với anh?

“Đại ca, gần đây tôi vừa mới giảm béo, anh đừng nói nữa nếu không tôi ói hết ra đấy, biết không?”

Văn Đào tiếp tục vô lại: “Vậy tối nay ăn nhiều một chút mới có sức giảm cân.”

Tôi rốt cuộc bộc phát: “Anh đừng cho rằng tôi chưa đọc kinh Phật thì dễ ức hiếp. Khổng Tử viết: đả nhân dụng chuyên hồ, chiếu kiểm hồ, bất nghi loạn hồ; hồ bất trứ tái hồ, hồ trứ vãng tử lý hồ; hồ tử tức lạp đảo bất dụng tái hồ dã; bất tử giả nãi anh hùng dã*. Anh có muốn tôi dùng cách thức ném người của thánh nhân áp dụng với anh không!”

* =)) không biết phải dịch đoạn này thế nào nữa, nghĩa đen của nó là thế này: đánh người phải dùng gạch ném, thẳng mặt mà ném, không được ném lung tung; ném không tới lại ném tiếp, ném đến chết thì thôi; ném chết rồi thì không cần ném nữa; người không chết chính là anh hùng. (Ta nghi câu này của Khổng Tử bị xuyên tạc rùi. Hơ hơ)

Đồng chí Văn Đào không nói gì, không hiểu là bị vẻ tức giận của tôi dọa sợ, hay đang tự suy nghĩ ý nghĩa sâu xa trong lời nói của thánh nhân.

Phương Dư Khả ngược lại lại thong dong bình tĩnh nói: “Vậy sao? Nhất kiến chung tình, tái nhi suy, tam nhi kiệt**. Huynh đài bảo trọng.”

** Tái nhi suy, tam nhi kiệt: trích “Tả truyện”: Phù chiến, dũng khí dã, nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt: khi trận đánh dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này được dùng để ví với những chuyện nhân lúc còn hăng hái thì nhanh chóng làm một mạch cho xong.

Tôi nghi ngờ Văn Đào uống quá nhiều rượu, bởi vì im lặng một lúc sau, anh ta nói một câu làm tôi muốn phun máu: “Chúng ta quen nhau đi.”