Học Trò Của Nguyệt Lão Nối Dây Tơ Hồng Ở Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 6



Viện điều dưỡng núi Giới Du (2)

Nhanh sau đó, từ trong khu có một nam một nữ đi ra, nữ choàng cánh tay nam, người con trai nhìn qua hơn ba mươi tuổi, người phụ nữ thì hơn năm mươi rồi, mặt mũi của bọn họ cái vài phần giống nhau, giống như mẹ con vậy.

Từ xa hai người áo blouse trắng lập tức đi tới đón, trong đó có một người đỡ người con trai vào trong xe, còn giúp cậu ta thắt đai an toàn, người còn lại thì dịu dàng nói với người phụ nữ: "Dương phu nhân, ngài giao con cho chúng tôi rồi thì cứ yên tâm đi, cậu ấy nhất định sẽ thuận lợi khỏe lại, ngài lúc nào cũng có thể đi thăm cậu ấy, chỉ cần điện thoại hẹn trước với chúng tôi." Nói xong chìa một tấm card nhỏ ra.

Sắc mặt người phụ nữ có chút tiều tụy, nhận lấy tấm card, thở dài, "Đại Sâm giao cho mọi người, thiết bị hay thuốc đều phải dùng thứ tốt nhất, chi phí không thành vấn đề."

Nói xong thì vẫy tay tạm biệt với con trai đang ngồi trong xe.

Người con trai mặt dại ra, hai mắt nhìn thẳng phương hướng nào đó trước mặt, miệng còn lẩm bẩm.

Hoàng Phủ Tĩnh Quân nhìn thấy chiếc xe gần sắp phải đi rồi, nhanh chóng nói với Tiểu Hoắc: "Cậu mau chóng đi theo hai người mặc áo khoác trắng kia bảo tôi cũng bị tâm thần, chúng ta chắc là có thể đi nhờ xe tới mục tiêu."

Tiểu Hoắc lại bắt đầu lo lắng: "Thật sự muốn, muốn em đi sao? Lỡ như bọn họ không tin thì biết sao giờ."

"Tôi có biện pháp khác. Mau đi đi, cố lên."

Nhìn thấy ánh mắt tin tưởng cổ vũ tín nhiệm của Hoàng Phủ Tĩnh Quân, Tiểu Hoắc đành lấy hết dũng khí đi tới trước Minibus, "Hai người đi tới viện điều dưỡng núi Giới Du đúng không? Chuyện là thế này, tôi có một ông chủ bị, bị bệnh tâm thần, hai người có thể..."

Một trong hai người có thái độ thân thiện nói: "Vị tiên sinh này, thực xin lỗi, xe của viện chúng tôi đều là hẹn trước, gần đây đã đầy lịch hẹn trước, nếu không ngài đợi thêm một chút thời gian đi? Còn nữa, xe chỉ chuyên chở bệnh nhân, mong ngài thông cảm."

Tiểu Hoắc gãi gãi ót: "ờ? Còn phải chờ thêm một lượt à..." nói xong đành bất lực nhìn Hoàng Phủ Tĩnh Quân.

Hoàng Phủ Tĩnh Quân không nghĩ tới còn có quy định như vậy, tự nhiên bỗng nhanh trí, chạy như bay về phía Minibus, nhẹ nhàng nhảy, nhảy lên nóc xe, múa may hai tay hô to: "Ta đến từ Hồng Hỉ Tư ở Thiên Giới!!!"

Hai người áo blouse trắng lập tức xuống xe, ngẩng đầu nhìn người con trai trẻ tuổi quần áo nổi bật này.

Giọng nói này cũng khiến người dân trong khu chú ý, có mấy người còn mở cửa sổ ra nhìn quanh, có người còn nói với người bên cạnh: "Hồng cái gì Tư vừa rồi là gì? Có thể ăn à?"

Hoàng Phủ Tĩnh Quân sau khi nghe thấy liền hét to lần nữa: "Ta là thần tiên trên Thiên Giới!!!"

Người dân trong khu lúc này mới bất chợt hiểu ra — à, thì ra là thần tiên, không nói sớm. Sau đó rút lẹ di động ra bắt đầu quay video, vừa quay vừa bàn tán: "Haiz, lại thêm một kẻ điên, chẳng lẽ mảnh đất này phong thủy không tốt..."

Tiểu Hoắc trợn mắt há mồm không nói thành lời, trong lòng cảm thấy quá mất mặt, nhưng lại không thể làm trái ý của cấp trên, không dám có ý kiến gì với lãnh đạo, cho nên đành phải dùng hai cố gắng che mặt lại.

Hai người áo blouse trắng nhỏ giọng thương lượng: "Làm sao bây giờ, nếu không chúng ta cứ rước về, để Lưu viện trưởng tự tính?" "Cũng chỉ có thể như vậy, nói không chừng những người trên lầu đã đăng video lên mạng rồi."

Cứ như vậy, Hoàng Phủ Tĩnh Quân và Tiểu Hoắc thành công ngồi lên xe chuyên dụng.

Trong xe, người con trai vừa rồi được mẹ đưa ra quay đầu nhìn Hoàng Phủ Tĩnh Quân một hồi, nhếch miệng cười, vươn một bàn tay ra: "Xin chào, tui tên Dương Đại Sâm, là Thiên Đình Tứ Đại Thiên Vương hoá thân, cậu có thể gọi tui là Dương thiên vương."

Hoàng Phủ Tĩnh Quân không nhìn được nghĩ thầm: Họ Dương, sao không coi mình là Nhị Lang Thần luôn đi?

Tuy nhiên vị thần tiên chân chính này cũng nhanh chóng tiến vào nhân vật ở thế gian của mình, bắt tay với Dương Đại Sâm: "Xin chào, hân hạnh hân hạnh."

Dương Đại Sâm cười tươi rói: "Hân hạnh Hân hạnh. Vị tiên hữu này xưng hô thế nào?"

Hoàng Phủ Tĩnh Quân ngẩn người, đã lâu rồi không nghe cái danh xưng 'Tiên hữu' này, cậu đều nghe Chủ tịch và các đồng sự gọi mình là 'Hoàng Phủ cục trưởng', hoặc là nghe cấp dưới gọi 'Cục trưởng', cách gọi không nóng không lạnh, rất quy củ, không có lúc nào không nhắc nhở thân phận chức trách của mình, lại càng làm cho cậu hoài niệm tới trước kia đi theo bên chanh sư phụ, sư phụ mỗi ngày đều gọi cậu là "Tĩnh Vân"... không nghĩ tới lòng đã nguội lạnh từ lâu vì một cách xưng hộ thế này mà ấm lên một chút, vậy mà người kia chỉ là một bệnh nhân tâm thần.

"Tên của tui là Hoàng Phủ Tĩnh Quân." Cậu nở nụ cười thân thiện với Dương Đại Sâm.