Hơi Ấm Của Anh

Chương 39:  



Bảy giờ tối, chuyến bay quốc tế từ Ý đến thành phố Lịch Xuyên đã hạ cánh đúng giờ.

Sảnh đón hành khách được chiếu sáng rực rỡ, đi qua con đường băng chuyền dài, cuối cùng ở trong đám người muôn hình muôn vẻ cũng xuất hiện thân hình cao lớn của một người đàn ông đang kéo vali đi ra.

Người đàn ông mặc Âu phục, mặt mũi tuấn tú, con ngươi thâm thúy đen láy nghiêm nghị nhưng không che giấu được sự mệt mỏi sau chuyến đi đường vất vả.

“Là anh Mạc sao?” Đi ra khỏi đại sảnh, một người đàn ông dáng vẻ như trợ lý lập tức đến chào đón, thăm dò hỏi.

Quan sát anh ta mấy giây, Mạc Tư Nguyên khẽ gật đầu: “Anh là?”

“Chào anh Mạc, tôi là trợ lý mà chủ tịch sắp xếp cho anh.” Người đàn ông lễ phép cúi đầu với Mạc Tư Nguyên, sau đó móc một tấm danh thiếp từ trong túi áo ra, đưa cho Mạc Tư Nguyên.

Có một ánh sáng mờ nhạt trên danh thiếp màu đen bóng láng, mượn ánh đèn của sảnh sân bay, Mạc Tư Nguyên nhìn thấy dòng chữ màu bạc trên danh thiếp có in logo D-King:

Trợ lý giám đốc kinh doanh, Tần Kiệt.

“Xin chào.” Mạc Tư Nguyên cũng lễ phép nói với anh ấy.

“Anh Mạc, chúng ta đi thôi, giám đốc Tống và giám đốc Cảnh đang đợi anh.”

Nhận lấy vali trong tay anh, Tần Kiệt chỉ vào một chiếc xe ô tô cách đó không xa.

Mạc Tư Nguyên suy nghĩ trong chốc lát, sau đó đi tới chiếc xe ô tô.



A Noãn, hôm nay tớ phải đi gặp một người rất quan trọng, không thể đi đón cậu được! Cậu bắt taxi về nhà một mình nha, nhớ phải ăn tối, yêu cậu^^!

Người gửi: Lạc Tư Tư.

Tang Noãn buông di động xuống, vô cùng khổ não thở dài một hơi.

Đại tiểu thư này, nhất định lại đi đâu tham chơi bỏ cô lại rồi. Cô thậm chí còn không quen đường, làm thế nào để trở lại đây?

“Được rồi, đây là nội dung của ngày hôm nay.”

Nội dung trong PPT chuyển sang trang cuối cùng, Nghiêm Na Na tháo kính ra, phân phát mấy tài liệu tận tay cho cấp dưới: “Là một nhà thiết kế mà chỉ biết thiết kế thôi cũng không được, lập kế hoạch trước cũng là một phần rất quan trọng. Ở đây tôi tóm tắt một số tài liệu cho mọi người, tôi hy vọng mọi người có thể tiếp thu những gì tôi nói càng sớm càng tốt. Hôm nay đến đây thôi, hẹn gặp lại vào ngày mai. ”

“Tạm biệt tổng giám Nghiêm.” Các thực tập sinh lễ phép chào.

Nghiêm Na Na thu dọn đồ đạc rời đi.

Sau khi Nghiêm Na Na rời đi, không khí trong phòng đào tạo lập tức buông lỏng.

Mọi người xung quanh cảm thấy thư giãn thoải mái, còn có người vừa thảo luận ăn cái gì vừa kết bạn rồi rời đi. Tang Noãn nói lời tạm biệt với đồng nghiệp rồi dọn dẹp laptop. Cô nhìn tin nhắn, hít một hơi thật sâu trong lồng ngực.

Được rồi! Nếu Tư Tư đã không đến đón cô, như vậy thì cô sẽ tự nghĩ cách quay về!

Gần tối, ra khỏi văn phòng tòa nhà C, phía xa chân trời là ánh hoàng hôn. Làn gió nhẹ xen lẫn cảm giác mát mẻ, thổi góc váy trắng của Tang Noãn bay nhè nhẹ.

Tang Noãn đón lấy ánh nắng chiều ấm ấp, cô cử động bả vai có chút đau nhức, duỗi người, hít mạnh vào một hơi không khí trong lành.

A! Thật thoải mái!

Cô đột nhiên muốn đi bộ về nhà.

Hôm nay là ngày đầu tiên của khóa đào tạo, sau một ngày, cô đã có hiểu biết đại khái về các thực tập sinh. Mặc dù thực lực của cô là yếu nhất trong mười một người, nhưng hôm nay trong thời gian rảnh rỗi luyện tập, Linda vậy mà nói bản thảo của cô rất có hồn. Cô ấy còn bảo cô nhất định phải cố gắng, cũng muốn trả lại tất cả các bản thảo trong cuộc phỏng vấn cho cô.

Thật phấn khích, thật vui vẻ!

Mặc dù không có nơi nào để chia sẻ niềm vui như vậy, nhưng cô thực sự rất hạnh phúc.

Tang Noãn nhịn không được muốn ăn mừng một phen, bèn đi đến quảng trường trung tâm.

Quảng trường lúc chạng vạng tối rất náo nhiệt, bên cạnh đài phun nước đều là trẻ con đang chơi đùa cùng với các cụ già, xung quanh quảng trường đầy người bán hàng rong đang đẩy xe rao bán. Tang Noãn một mình đi dạo ở quảng trường, nhìn những người đó, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.

Đi đến quầy hàng kem, Tang Noãn nhìn người bán hàng rong, cười tít mắt nói: “Ông chủ, cho một cây kem dâu tây!”

……

“Tổng giám Mạc, đây đều là doanh thu của mùa này, thông tin sản phẩm và báo giá đại thể tôi cũng đã chỉnh lý xong, tối nay sẽ gửi qua mail của anh.”

Ô tô vững vàng chạy. Bên trong xe, Tần Kiệt vừa lái xe vừa báo cáo với Mạc Tư Nguyên ngồi ở ghế sau.

Mạc Tư Nguyên cúi đầu, bình tĩnh lật một xấp tư liệu thật dày trong tay.

“Còn nữa, bộ sưu tập [Diệu] từ khi phát hành đến nay doanh số lại đạt mức thấp, mấy sản phẩm mùa này tại thị trường trong nước phản hồi cũng không cao, bộ phận marketing bên đó dường như không quá lạc quan. Ngày mai bộ phận marketing dự định sẽ mở cuộc họp cùng với bộ phận kinh doanh và bộ phận thiết kế. Cho nên thông tin về [Diệu] tôi chưa tổng hợp.”

“Tôi biết rồi.” Mạc Tư Nguyên nghe xong báo cáo, lạnh nhạt nói: “Vậy thông tin cụ thể của [Diệu] chờ ngày mai họp xong rồi gửi cho tôi.”

“Vâng.”

Mạc Tư Nguyên khép lại tài liệu, cảm thấy có chút mệt mỏi, thân thể tựa vào ghế sau lưng, không nói nữa.

Ánh hoàng hôn chiếu ngược cảnh sắc ven đường lên cửa sổ xe, rõ ràng sáng ngời.

Mạc Tư Nguyên xoa xoa mi tâm, có chút mệt mỏi nâng mắt lên, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Ô tô đi vào con đường chính của quảng trường trung tâm. Đúng lúc này, bên đường chợt lóe lên một cái bóng màu trắng.

Mạc Tư Nguyên giật mình, một giây sau, anh bỗng nhiên mở to hai mắt, bật thốt ra: “Dừng xe!”

Tần Kiệt kinh ngạc.

Ô tô dừng lại ở con đường đối diện quảng trường trung tâm.

Xe vừa ổn định, cửa xe phía sau lập tức bị mở ra, Mạc Tư Nguyên vội vàng chạy xuống.

Anh băng qua dòng xe cộ đông đúc trên đường, đi đến quảng trường trung tâm, vẻ mặt lo lắng nhìn trái nhìn phải tìm kiếm.

“Tổng giám Mạc!” Tần Kiệt không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng xuống xe đuổi theo anh, kinh ngạc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Mạc Tư Nguyên không để ý tới anh ấy, cau mày đi vào đám người tìm kiếm xung quanh.

Trong nháy mắt vừa rồi, anh nhìn thấy một cái bóng, mà bóng người kia…

Rất giống với……

“Anh Mạc…” Tần Kiệt luống cuống đi theo anh.

Lúc này, Mạc Tư Nguyên nhìn thấy quầy kem trên quảng trường, anh nhìn chung quanh, tin chắc vừa nãy nhìn thấy chính là vị trí này. Vì vậy, anh lập tức đi nhanh hai bước, chạy đến chỗ người bán hàng rong.

“Xin chào, xin lỗi cho hỏi, cô gái mặc áo trắng vừa mới mua kem ở chỗ này, cô ấy đi về hướng nào rồi?”

Người bán hàng rong chỉ về một hướng.

Mạc Tư Nguyên lập tức đuổi theo.

Hoàng hôn ở chân trời đã dần tối, phía nam đài phun nước Cầu Vồng có một số cụ già đã bắt đầu xếp hàng chuẩn bị khiêu vũ. Xung quanh có một nhóm trẻ em cầm bóng bay chạy đùa, còn có đám người tản bộ và thư giãn.

Trong dòng người náo nhiệt, Mạc Tư Nguyên liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong đám người có một bóng dáng màu trắng nho nhỏ.

Người kia mặc một chiếc váy trắng, đeo một chiếc túi xách bình thường, tóc xõa ngang vai.

Trong tay cô cầm một cây kem, vừa đi bộ vừa ăn.

Tim Mạc Tư Nguyên đột nhiên đập nhanh.

Anh đi theo phía sau cô, băng qua đám đông trên quảng trường, bước nhanh đến.

Trong lòng có một loại cảm xúc kích động, anh vươn tay ra, muốn chạm vào bả vai cô gái kia. Có một cái tên đã sớm ở trong cổ họng từ lâu, anh mở miệng, tựa hồ muốn gọi ra cái tên kia.

Nhưng đúng lúc này, cô gái dường như cảm giác được phía sau có người, bèn xoay người lại.

“……”.

Người kia cũng không phải Tang Noãn.

Đó chỉ là một học sinh trung học mặc váy trắng, tầm mười bốn mười lăm tuổi, khuôn mặt trắng trẻo, thoạt nhìn thực sự giống như Tang Noãn hồi trung học.

Nhìn thấy người phía sau, nữ sinh giật mình, sau đó vẻ mặt kinh ngạc lui về phía sau hai bước, hỏi: “Anh… Có chuyện gì vậy?”

“…Xin lỗi.” Ánh mắt Mạc Tư Nguyên trong nháy mắt tối sầm lại, anh yên lặng thu tay lại, nói xin lỗi: “Tôi nhận nhầm người.”

……

Ngồi trở lại trong xe, vẻ mặt Mạc Tư Nguyên đã khôi phục lại bình thường, như chưa từng có xảy ra chuyện gì.

Tần Kiệt thắt dây an toàn, xuyên qua gương chiếu hậu nhìn anh, có chút lo lắng nói: “Anh Mạc, vừa nãy anh tìm người sao?”

“Không.” Mạc Tư Nguyên lạnh nhạt trả lời.

Là anh suy nghĩ nhiều rồi, làm sao có thể là cô được.

Đừng nói nhiều năm như vậy không gặp, có lẽ cô sớm đã không còn như xưa, cho dù đứng ở trước mắt anh cũng không chắc sẽ nhận ra. Quan trọng hơn là, nhà của cô ở thành phố Thanh Thành, làm sao cô lại có thể xuất hiện ở Lịch Xuyên?

Chờ một chút, chờ một chút…

Chờ anh xử lý xong tất cả mọi chuyện trong tay, chờ anh chuẩn bị sẵn sàng…

“Đi thôi.”

Mạc Tư Nguyên cố gắng xua đi suy nghĩ lộn xộn trong đầu, anh quay đầu nhìn về phía hoàng hôn ảm đạm bên ngoài cửa sổ, ép buộc bản thân không nên nghĩ đến bóng người vừa rồi, thấp giọng nói: “Tống Đề còn đang chờ.”

……

Chiếc xe rời đi.

Phía bắc đài phun nước Cầu Vồng, tại một quầy đánh giày, Tang Noãn mang đôi giày da nhỏ sáng sủa đứng lên, đưa tờ tiền màu đỏ trong tay cho ông lão đánh giày, cười nói: “Cảm ơn!”

Tang Noãn cầm tiền lẻ, lần nữa đi về phía quầy kem.

Ngay khi vòng qua đài phun nước Cầu Vồng, nữ sinh váy trắng vừa rồi cùng cô lướt qua nhau.

Tang Noãn mua một cây kem dâu tây, tiếp tục đi về. Cách đó không xa có hai mẹ con, cậu bé khoảng bảy tám tuổi, hai mẹ con đang tranh cãi gì đó mà lôi kéo nhau, Tang Noãn đi ngang qua trước người bọn họ, liền nghe thấy bọn họ nói: “Con muốn ăn kem, một cây thôi! Chỉ một cây thôi! ”

“Không được ăn!” Mẹ của đứa trẻ nói: “Kem không có chất dinh dưỡng, ăn nhiều sẽ không cao được!”

“Chỉ ăn một cây thôi mà mẹ!”

“Nửa cây cũng không được!”

Tang Noãn ngẩn ra, bước chân lập tức dừng lại.

……

— Không thể ăn.

— Tại sao?

— Bởi vì, cái kia…

……

— Em… Cái kia…… có lẽ sắp đến rồi.

– Anh… Làm sao anh biết! Mạc Tư Nguyên anh rình mò sao? Anh biến thái!

……

Hai mẹ con kéo nhau đi xa.

Kem trong tay bắt đầu chảy, Tang Noãn ngẩn người, hưng phấn trong lòng giảm hơn phân nửa. Cô ngơ ngác nhìn cây kem trong tay, trong lòng không hiểu sao lại xuất hiện một cái tên có chút xa lạ.

Mạc Tư Nguyên…

Tang Noãn nắm chặt cây kem, lồng ngực nổi lên một cảm xúc khó có thể tả được.

Đã lâu cô không nhớ tới người con trai này. Từ sau khi anh đi vào năm đó, cô đã rất cố gắng để mình quên mất người này, mà dường như cô cũng đã làm được. Mấy năm nay, dấu vết của anh ở nhà theo năm tháng càng lúc càng ít đi, ba mẹ sẽ không chủ động nhắc tới anh nữa, Nhã Hinh, Tiểu Dã trong lúc nói chuyện phiếm cũng sẽ hết sức tránh nói đến anh. Lên đại học, mọi người càng không biết anh là ai. Cho đến bây giờ, cô hầu như không chủ động nhớ tới anh.

Không biết anh hiện tại thế nào, cũng không biết anh có sống tốt hay không.

Có điều cô cảm thấy, chắc cũng không tệ! Nhà họ Mạc có tiền như vậy, anh ở đó nhất định thoải mái hơn so với ở cùng nhà cô. Cô còn nhớ rõ lúc trước anh thi đậu Đại học Lịch Xuyên, như vậy…… cô hiện tại đang ở Lịch Xuyên, cũng không biết còn có thể gặp lại anh không.

Còn có…

Anh vẫn còn nhớ cô chứ?

Cũng không hẳn là còn nhớ…

Lúc trước anh dứt khoát đi như vậy, thậm chí ngay cả tạm biệt cũng không có, mấy năm nay cũng chưa từng liên lạc với nhà bọn họ, giống như quyết tâm muốn cùng bọn họ phân rõ giới hạn.

“Cô gái, kem chảy rồi kìa.”

Kem trong tay đã sớm chảy ra, được người qua đường nhắc nhở, Tang Noãn lúc này mới giật mình phục hồi tinh thần lại.

Kem chảy đầy tay, dính dính nhớp nhớp.

Tang Noãn luống cuống bắt đầu liếm tay, tay kia muốn móc khăn giấy từ trong túi xách ra, lại dùng cánh tay căn bản không móc ra được.

“Tôi ăn hết!” Tang Noãn ăn từng ngụm kem đã chảy, tức giận âm thầm nói một câu.

Mũi hình như hơi chua xót, cô dùng sức hít hít mũi, nước kem chảy dọc theo cánh tay, cô ném phần kem còn lại vào thùng rác. Lấy khăn giấy trong túi ra, lau sạch tay.

Tang Noãn nhìn kem trong thùng rác, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Không quan trọng, cho dù nhớ kỹ thì có thể làm gì đây?

Dù sao mọi thứ cũng đã khác rồi.

Anh sớm đã rút khỏi cuộc sống của cô từ lâu.