Hơi Ấm Của Anh

Chương 4



Bạn cũng có thể nghe bản audio tại: Audio truyện Hơi Ấm Của Anh

Nếu có người hỏi Tang Noãn rằng: “Người bạn ghét nhất là ai?”

Thì câu trả lời không còn nghi ngờ gì nữa, Tang Noãn nhất định sẽ không chút do dự mà đáp: “Mạc Tư Nguyên!”

Tang Noãn ghét Mạc Tư Nguyên. Đây là một bí mật được công khai trên vòng bạn bè của Tang Noãn.

Mà nào phải ghét? Hận thì đúng hơn! Hận đến mức trong lòng ngứa ngáy, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hận đến mức Tang Noãn có lột da rút gân anh cũng không thể hả giận.

Phải nói thế nào đây?

Vẫn là nên kể lại từ đầu.

Lúc đó Tang Noãn còn là một cô bé ngây thơ, đáng yêu, hoa gặp hoa nở, người gặp người thương, có được một thời thơ ấu vô ưu vô lo. Nhưng thời thơ ấu đó đã kết thúc từ khi gặp được Mạc Tư Nguyên.

Nhà họ Tang là một gia đình bình thường, ba Tang là trụ cột trong nhà nhưng trình độ học vấn không cao, tốt nghiệp cấp ba xong đã ra ngoài làm thêm. Một cậu thiếu niên nhỏ nhắn phải lăn lộn trong xã hội nhiều năm, mặc dù sự nghiệp không thành công lắm nhưng cũng đã có được nhiều mối quan hệ. Đặc biệt là được học lái xe với một người thầy. Mẹ Tang sinh ra ở nông thôn, dựa vào kiến thức để thay đổi vận mệnh, kiên trì bền bỉ cho đến khi học xong đại học. Để trả ơn, sau khi tốt nghiệp bà ấy đã cống hiến hết mình cho sự nghiệp giáo dục cao quý. Bà ấy ở lại thành phố nhỏ này làm giáo viên cho một trường mẫu giáo công lập, dùng tinh thần của người làm vườn để chăm sóc cho từng đóa hoa của tổ quốc.

Vào năm hai người gặp nhau, người dân khắp cả nước đang ngân nga một khúc ca rộn ràng “Em là gió~ Còn tôi là cát ~~”. Theo như lời kể của ba Tang và mẹ Tang thì lúc đó ba Tang được người lái xe đi giao tài liệu giảng dạy đến trường mẫu giáo của mẹ Tang. Hai thanh niên trẻ tuổi độc thân nhìn nhau, nhất thời trời long đất lở, trời đất mịt mù liếc mắt đã vạn năm, từ nay về sau dáng vẻ gió thổi cát bay, mãi mãi nơi chân trời.

Đương nhiên những chuyện này đều là những chuyện quá khứ và cũng không liên quan nhiều đến chuyện sau này. Nói chung là Tang Noãn được lớn lên vui vẻ, khỏe mạnh dưới sự dạy bảo của mẹ Tang, người có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ. Mẹ Tang cũng may mắn, dựa vào việc nuôi dạy con gái cưng mà đã đúc kết được những cách nuôi dạy của riêng mình. Nhanh chóng thăng cấp từ một giáo viên nuôi dạy trẻ bình thường lên thành giáo viên nuôi dạy trẻ tiếng tăm lừng lẫy khắp thành phố Thanh Thành. Đương nhiên ba Tang cũng không cam lòng bị lép vế, tuy là tài xế nhưng cũng có một thời gian lái máy bay chiến đấu! Ông ấy đã tạo nên kỳ tích tám năm lái xe không bị trừ tiền, nghiễm nhiên trở thành thần thoại trong giới tài xế ở trấn nhỏ này.

Là vàng thì sẽ có một ngày được sáng lên. Thế là vào một ngày nọ, Thiên Lý Mã đã được Bá Nhạc phát hiện ra, trải qua sự đề cử của từng người một, cuối cùng ba Tang cũng đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp, đó là làm tài xế cho một gia đình giàu có!

Sau này Tang Noãn mới biết, gia đình đó chính là gia đình nhà họ Mạc.

Nhưng lúc đó ấn tượng của cô với gia đình đó chỉ là họ rất hào phóng, dẫn đến hàng loạt thay đổi của nhà họ Tang. Lúc ban đầu chỉ đơn giản là cô và mẹ Tang bỗng nhiên nhận được nhiều váy đẹp, rồi sau đó là đến đồ gia dụng và nội thất trong nhà. Cho đến một ngày, cả nhà chuyển từ nhà trệt nhỏ bé đến ngôi nhà hai tầng ở ngoại ô thành phố. Thậm chí ba Tang còn mua được xe riêng, chỉ cần có thời gian rảnh là sẽ chở hai mẹ con cô đi chơi.

Vốn dĩ Tang Noãn cho là mình có thể sống như thế này mãi mãi. Có ba mẹ yêu thương, lớn lên khỏe mạnh, học hành, yêu đương, làm việc một cách bình đạm và hạnh phúc. Nhưng mà đã xảy ra chuyện không hề biết trước, ba Tang làm tài xế cho gia đình giàu có kia chưa đến hai năm thì bỗng nhiên lại nghỉ việc không rõ lý do. Sau đó thì đột nhiên có một ngày, chính ông ấy tuyên bố một việc trên bàn ăn. Ông ấy muốn nhận nuôi con trai của gia đình giàu có kia!

Đúng vậy, cậu con trai kia chính là Mạc Tư Nguyên.

Lúc đó Tang Noãn chỉ mới bảy tuổi, khi nghe nói đến chuyện nhận nuôi thì phản ứng đầu tiên chính là: Gia đình giàu có đó phá sản rồi sao? Cho đến khi cô từ từ lớn lên mới hiểu được chuyện này qua lời nói không biết là vô tình hay cố ý của mẹ. Hóa ra hai vợ chồng nhà giàu đó ly hôn, người mẹ mang theo đứa bé rời khỏi nhà nhưng lại chết trong một tai nạn giao thông. Nguyên nhân cụ thể thì bọn họ không biết, chỉ biết là khi ba Tang đề nghị nhận nuôi đứa con trai đó thì gia đình giàu có kia cũng không tranh giành quyền nuôi dưỡng.

Đối với quyết định nghe có vẻ vô lý này của ba Tang thì mẹ Tang không nói rõ là ủng hộ, mà cũng không có ý phản đối, nhưng Tang Noãn là người kiên quyết không đồng ý đầu tiên! Cô đã hiểu được chuyện, từ nhỏ đã được nuông chiều, và đã quen với việc được bảo vệ duy nhất một mình cô. Đến cả một món đồ chơi cũng không chịu chia sẻ với các bạn khác thì làm sao lại có khả năng mặc kệ người khác đến chia sẻ sự chiều chuộng của ba mẹ với cô được?

Nhưng có thể làm gì được khi ba Tang là một người có tính cách cố chấp, hơn nữa chuyện mẹ Mạc chết ngoài ý muốn này với ba Tang mà nói chính là Bá Nhạc mà Thiên Lý Mã gặp được, là một ân nhân lớn của gia đình nhà họ Tang. Khi còn sống, ba Tang được vị ân nhân này giúp đỡ không ít lần. Hôm nay ân nhân gặp nạn, vì để báo ơn nên ông ấy càng không thể bỏ mặc.

Vì vậy, sau khi sự phản đối của Tang Noãn không hiệu quả thì mùa thu năm đó là lần đầu tiên Tang Noãn gặp được Mạc Tư Nguyên.





Còn với Mạc Tư Nguyên, thái độ của Tang Noãn vẫn luôn là: Một con đường dương quan, một cây cầu độc mộc, nước sông không phạm nước giếng. Anh đối với cô không tốt thì đương nhiên cô cũng không cần thân thiện với anh. Cô cảm thấy anh không thích nhà họ Tang, những năm này anh vẫn luôn khách sáo với ba mẹ cô, khách sáo đến mức như thể mình là một khách hàng. Mặc kệ ba mẹ có nhiệt tình với anh thế nào, kể cả khi cô cố ý gây sự, anh cũng chỉ thờ ơ đáp lại. Thậm chí cô còn cảm thấy một thiếu niên trưởng thành như anh nhất định đang giấu một bí mật gì đó trong lòng.

Nhưng mà ngay khi Tang Noãn cho là anh sẽ không tranh giành tình cảm với mình và buông lỏng cảnh giác thì cô lại bất ngờ phát hiện ra rằng mọi chuyện không hề đơn giản như vậy! Có lẽ việc ăn nhờ ở đậu rất phiền, anh sợ làm phiền đến bọn họ nên đã cố gắng hết sức để khiến cho mình không trở nên phiền phức như vậy.

Anh tự mình giặt quần áo! Anh tự làm việc nhà! Bài tập về nhà anh cũng tự làm! Và điều quan trọng chính là anh luôn mang về những thành tích tốt mà bọn họ không thể tưởng tượng được!

Có một câu nói, có nơi có ánh sáng thì cũng có nơi có bóng tối, nơi có cạnh tranh sẽ có so sánh. Một người ngu dốt có khi không ngu dốt bằng một người ngu dốt khác, song khi một người xuất sắc như thế đứng trước mặt một người ngu dốt thì Tang Noãn mới nhận ra được. Bản thân đang đối mặt với một cơn ác mộng!

Cho nên bắt đầu từ lúc bảy tuổi, thời thơ ấu vui sướng của Tang Noãn đã kết thúc. Từ năm đó, câu nói cô nghe được nhiều nhất chính là: “Nhìn Tư Nguyên nhà người ta đi!”

Điều đáng sợ không phải là con cái nhà người khác, mà là con nhà người khác đang ở tại nhà mình!

Có thể đến cả Mạc Tư Nguyên cũng không biết sự tồn tại của anh đã tạo nên một nỗi buồn trong lòng cô, một khoảng tối đến nỗi ánh mặt trời cũng không thể rọi sáng được.

Băng dày ba thước không thể tạo nên từ cái lạnh của một ngày. Mối hận của Tang Noãn với Mạc Tư Nguyên cũng không phải ngày một ngày hai mà hình thành. Vì thế sau khi Tang Noãn dùng phi quyền như đi trên băng mỏng của nhà họ Tang mỗi ngày để sống cùng anh suốt bảy năm dài, cuối cùng cũng đến ngày này.

Chính, thức, tuyên, chiến!