Hơi Ấm Của Anh

Chương 50



“Cái gì?!”

Tang Noãn mới vừa mở video call, bóng người trong di động còn chưa hiện ra, sự kinh ngạc của Nhã Hinh đã cực kỳ có lực chấn động mà trực tiếp bay qua màn hình đập thật mạnh về phía Tang Noãn.

Tay Tang Noãn khẽ run lên, chiếc di động với màn hình 5.7 inch to bằng bàn tay suýt nữa đã trượt xuống đập vào mặt cô. Nhìn thấy hình ảnh bên kia rốt cuộc cũng lộ ra khuôn mặt Nhã Hinh, cô không khỏi trừng mắt đáp trả.

“Từ Nhã Hinh! Cậu đừng ra vẻ kinh hãi như vậy được không hả? Thiếu chút nữa làm rơi di động của tớ rồi! Nhỡ đâu rơi xuống làm hỏng khuôn mặt tuyệt đại khuynh quốc khuynh thành của tớ, cậu đền được không!”

“Ọe…”

Phía bên kia di động, Nhã Hinh khoa trương làm ra vẻ mặt buồn nôn: “Cậu mà có khuôn mặt tuyệt đại khuynh quốc khuynh thành á? Tớ thấy là cặn bã hai mươi năm không biết xấu hổ thì có! Tang Noãn, tớ phát hiện sau khi cậu đi Lịch Xuyên, sao da mặt càng ngày càng dày thế?”

“Cậu mới da mặt dày ấy! Từ Nhã Hinh, có phải tớ đi rồi thì cậu bắt đầu trở mặt không hả?!”

Hiện tại Nhã Hinh không thèm khua môi múa mép với cô, giờ phút này cô ấy chỉ một lòng nghĩ đến một việc bát quái khác: “Nhưng A Noãn à, cậu thật sự… gặp lại Mạc Tư Nguyên à?!”

Nghe thấy cái tên này, vẻ mặt của Tang Noãn hơi khựng lại. Cô không đáp lại ngay.

Qua lúc lâu sau, cô mới nhỏ giọng nói: “Ừm.”

Sau đó cô kể lại một lượt tất cả những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày gần đây.

“Cái… Cái… Cái… Cái… Cái gì?! WTF?!” Nhã Hinh lập tức tuôn ra một loạt tiếng kêu ngạc nhiên: “Cậu nói em gái trước đó quen biết ở đại học Lịch Xuyên, là em gái cùng cha khác mẹ với Mạc Tư Nguyên? Còn có công ty bây giờ cậu đang thực tập là của nhà Mạc Tư Nguyên?! Oh my god! Đây là tình huống thần thánh gì vậy!”

“Đúng vậy.” Tang Noãn hoàn toàn có thể hiểu được sự kinh ngạc của Nhã Hinh, cô thở dài một hơi: “Tớ cũng không nghĩ tới.”

Thở dài xong, cô nghiêng người đặt điện thoại di động đứng ở đầu giường, vùi nửa mặt vào trong chăn, vẻ mặt thoạt nhìn có chút mất mát.

Nhã Hinh thu toàn bộ biểu cảm của cô vào đáy mắt.

“A Noãn…” Cô ấy có chút lo lắng nói: “Cậu nghĩ thế nào?”

“Hả?”

“Thì là Mạc Tư Nguyên đó…” Nhã Hinh mím môi: “A Noãn, thật ra cậu thích Mạc Tư Nguyên đúng không?”

“…”

Cô ấy vừa nói ra lời này, Tang Noãn lại đột nhiên trầm mặc. Ánh mắt cô hơi lập loè, đối diện với camera của di động tát vào không khí một cái: “Cậu nói bậy gì đó?”

“Không phải à?” Vẻ mặt Nhã Hinh như muốn đâm thủng tầng giấy mỏng: “A Noãn, thật ra lúc cấp 2, tuy rằng cả ngày cậu đều gà bay chó sủa với Mạc Tư Nguyên, nhưng tớ và Tiểu Dã vẫn luôn cảm thấy hai người thật sự rất xứng đôi. Khi đó tuy rằng cậu vẫn nói thích Thẩm Phong, nhưng lúc Thẩm Phong đi, tớ cũng không thấy cậu đau lòng quá lâu. Nhưng lúc Mạc Tư Nguyên đi…”

Tang Noãn hơi bực bội nhíu nhíu mày.

“Đó là bởi vì tốt xấu gì anh ấy cũng đã ở nhà tớ nhiều năm. Tớ không quen có được không hả? Ví dụ như cậu, con cún nhà cậu nuôi nhiều năm kia đột nhiên có một ngày chẳng nói chẳng rằng mà lạc mất, cậu có thể bỏ được không hả?”

“Thật thế à?” Nhã Hinh không tin, “Nhưng mà A Noãn, nếu không phải vậy thì vì sao lúc trước cậu một lòng muốn thi vào khoa thiết kế đại học Lịch Xuyên? Sau đó, vì sao cậu lại một hai phải đi Lịch Xuyên làm việc? Rõ ràng cậu đã từng nói, cậu căn bản không thích thành phố lớn…”

Nhã Hinh vẫn luôn nhớ rõ, sau khi lên cấp 3 thành tích của A Noãn từ gần chót lớp đã nỗ lực bò đến gần hạng đầu của cả trường. Lúc ấy, mỗi ngày cô đều học tập giống như ăn Stride(*) vậy, nói chung trừ làm bài đọc đề ra thì không bao giờ nghĩ gì khác, giống như trong cuộc sống của cô chỉ còn lại một chuyện lớn duy nhất là thi đại học.

(*) Stride: Là một thương hiệu kẹo cao su không đường được tạo ra bởi Cadbury, được bán theo gói 14 miếng. Nó được giới thiệu vào tháng 1 năm 2007.

Nhưng mặc dù cô vội thành dáng vẻ kia, mỗi tuần cô vẫn dành ra một chút thời gian để vẽ tranh.

Có một lần trong lúc vô ý, Nhã Hinh phát hiện trên những bức vẽ mà Tang Noãn vẽ ra đều chỉ có một người không có mặt.

Mặc dù không có mặt, nhưng cô ấy liếc mắt một cái cũng nhìn ra được, đó là Mạc Tư Nguyên.

Lúc thi thử, điểm của A Noãn vẫn không thể bằng được điểm chuẩn của đại học Lịch Xuyên. Vì lý do an toàn, giáo viên chủ nhiệm vẫn luôn khuyên cô từ bỏ đại học Lịch Xuyên chuyển sang đại học Thanh Thành. Nhưng A Noãn lại khăng khăng muốn thi vào đại học Lịch Xuyên. Mãi đến sau đó hồ sơ của cô bị trượt, chỉ có thể đổi sang nguyện vọng hai là đại học Thanh Thành.

Mà công việc lần này cô càng không nói gì, gạt ba Tang mẹ Tang trực tiếp đi Lịch Xuyên.

Đối mặt với nghi vấn của Nhã Hinh, Tang Noãn vẫn không nói gì.

… Đúng vậy, là vì sao chứ?

Rõ ràng cô đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, rằng cả đời này có thể sẽ không còn khả năng có bất kỳ giao thoa gì với anh. Nhưng vì sao cô lại lần nữa lựa chọn thành phố mà anh có khả năng xuất hiện cao nhất này?

Cô… Là vì anh ư?

Cô hẳn không phải vì anh.

… Nhất định không phải!

Nhưng mà…

Trong đầu bất giác hiện lên khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ kia. Hiện lên dáng vẻ anh đứng ở trong mưa bụi, cách xa gọi điện thoại với cô, hiện lên dáng vẻ anh lái xe dừng cách cô vài bước, dùng ánh mắt ý vị khó hiểu như vậy nhìn cô…

Tang Noãn bỗng nhiên có chút hoảng sợ.



Bản đề án cuối cùng của “OCEAN” đã chính thức được thông qua, làm cho cả phòng thiết kế từ trên xuống dưới không khỏi thở phào một hơi. Mọi người cảm tạ trời đất rốt cuộc cũng không cần cả ngày mở họp bị phê bình giống như con quay nữa. Còn chưa qua một buổi chiều, một tin tức mới nhất lại đột nhiên nhảy xuống phòng thiết kế, trong nháy mắt toàn bộ phòng thiết kế lại dậy sóng.

“Lần này hội triển lãm trang sức quốc tế ‘I·J’ quyết định mở vào ngày 28 tháng 8 ở Trung Quốc. Qua xác nhận, chúng tôi đã xác định ban tổ chức triển lãm quyết định đặt hội trường của chi nhánh Trung Quốc ở phòng triển lãm D-King chúng ta. Với tư cách là chủ nhà, lần này D-King sẽ đưa ra hai tác phẩm trang sức để vào quầy trưng bày bán đấu giá. Mặt khác, còn có thể có năm món đồ thiết kế sẽ được đưa ra triển lãm dưới dạng tranh ảnh.”

Trong phòng hội nghị, nhân viên toàn phòng thiết kế ngồi thẳng người dậy.

Cảnh Chỉ Huyên đứng ở trên bục, chỉ vào máy chiếu trên tường tuyên bố với mọi người.

Trong phòng im phăng phắc, ngay sau đó xung quanh bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng ồn ào hết đợt này đến đợt khác.

Hội triển lãm trang sức quốc tế ‘I·J’ được coi như là triển lãm vàng bạc đá quý lớn nhất trong ngành trang sức trên thế giới, không chỉ có kênh bán đấu giá trang sức chuyên nghiệp nhất và những mối quan hệ hùng hậu nhất, mà hội triển lãm còn có vị thế cực kỳ cao sáng ngang với Thiết kế thưởng thức trang sức quốc tế “JDE”. Trước đây, những nhà thiết kế có thể trưng bày tác phẩm trên hội triển lãm “I·J”, trừ một vài nhà thiết kế trang sức đã có tiếng tăm lừng lẫy ở trong giới thiết kế ra, còn có một vài nhà thiết kế mới nổi đều có thể thể hiện tài hoa qua hội này. Đến cả tổng giám thiết kế hiện giờ của D-King, Cảnh Chỉ Huyên, cũng đã từng một lần trưng bày tác phẩm giữa sân khấu của “I·J” nước Pháp vào mấy năm trước, sau đó mới dần dần có danh tiếng trên thế giới.

Cảnh Chỉ Huyên nói: “Thành viên hội đồng quản trị của công ty đã mở họp quyết định, hai sản phẩm lần này trưng bày sẽ được cạnh tranh công bằng ở trong công ty chúng ta. Tất cả nhà thiết kế đều có thể trình bản thiết kế lên, chỉ cần thông qua công ty thẩm định tuyển chọn là có thể chế thành thành phẩm cho vào tham gia triển lãm. Cơ hội lần này khó có được, tôi hy vọng mọi người đều cố gắng nắm chắc, nỗ lực lấy ra tác phẩm tốt nhất, ra sức cố gắng đạt được cơ hội ra mắt ở ‘I·J’ lần này.”

Ồ!

Ánh mắt mọi người phía dưới gần như đều lóe sáng. Hơn nửa phòng họp vang lên một loạt tiếng hô khe khẽ.

Nếu lần này có thể ra mắt ở hội ‘I·J’, vậy không chỉ làm bản thân có được vị trí có lợi ở D-King, mà còn trải ra một con đường lớn đầy ánh sáng trong toàn bộ cuộc đời thiết kế này. Trong đám người đã có người ưỡn ngực, ngẩng đầu đầy khí thế, giống như nhất định phải đoạt được lần ra mắt sản phẩm lần này.

Để mặc bọn họ đàm luận trong chốc lát, Cảnh Chỉ Huyên vỗ vỗ tay với bên kia: “Bên trợ lý và thực tập sinh, mọi người cũng nghe một chút.”

“Công ty đã quyết định, năm tấm ảnh chụp thiết kế kia cũng lựa chọn từ trong này. Mọi người cũng có thể tham gia, giống như bên nhà thiết kế, vẽ xong bản thiết kế giao lên là được. Mặt khác, bản vẽ này mấy thực tập sinh nhất định phải tham gia. Sắp tới thời gian kiểm tra đánh giá rồi, phía trên đã quyết định, dùng bản vẽ mọi người tham gia hội triển lãm lần này để làm kiểm tra đánh giá cuối cùng cho mọi người.”

Vừa dứt lời, nửa bên kia cũng đột nhiên ồ lên một lượt.

Tang Noãn ngẩn người.

Ngón tay cô gãi gãi vạt áo, trong lòng bỗng nhiên dâng lên căng thẳng, lại có một chút mê man.

“Được rồi, mọi người còn có vấn đề gì không?” Ánh mắt Cảnh Chỉ Huyên đảo qua: “Nếu không còn gì thì giải tán thôi. Mọi người cố lên, còn một tháng nữa, tranh thủ nắm chắc thật tốt!”

Tiếng kéo ghế loạt soạt vang lên, mọi người bắt đầu lác đác tản ra.

Ngồi ở trên ghế, Tang Noãn vẫn chưa rời đi. Cô xuất thần nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình.

Hội triển lãm… Kiểm tra đánh giá…

Như vậy, bệnh suy nhược màu sắc của cô…

“A Noãn?” Linda vừa định bước ra cửa thì gọi cô một tiếng.

“Vâng?” Tang Noãn lập tức hoàn hồn.

“Cô không đi à? Chỗ này không còn ai đâu, tôi còn phải khóa cửa.”

“À à… Em đi ngay đây!” Qua quýt gật đầu mấy cái, cô đứng dậy lấy sổ ghi chép rồi cúi đầu vội vàng chạy ra ngoài.

Cảnh Chỉ Huyên đang ở một bên thu dọn máy chiếu vô tình liếc qua, nhìn về phía cô rời đi, động tác trên tay cô ta hơi khựng lại.



Trở lại phòng làm việc, Cảnh Chỉ Huyên cầm lấy danh sách thực tập sinh trên bàn bắt đầu cân nhắc đánh giá.

Mấy ngày nay, cứ cách một đoạn thời gian cô ta phải đánh giá điểm cho thực tập sinh một lần, cơ sở căn cứ để chấm điểm rất nhiều, có năng lực tự công tác, thái độ công tác, phẩm chất cá nhân và nhiều thứ khác. Vài lần cho điểm khác nhau mới tổng hợp cho bọn họ kết quả kiểm tra đánh giá cuối cùng, mấy cái tên ưu tú nhất có thể ở lại, chuyển thành nhân viên chính thức làm trợ lý cho nhà thiết kế chính thức.

Bút ký màu đen loạt soạt viết trên bảng biểu, Cảnh Chỉ Huyên viết lời bình thật sự rất nhanh. Chỉ trong chốc lát, cô ta cũng đã viết xong mấy lời bình đơn giản. Cô ta dừng bút uống ngụm trà, mở ra phần vừa viết kia. Lúc tầm mắt cô ta liếc qua bảng biểu, bỗng nhiên hơi khựng lại.

Trên khung ảnh nhỏ ở bảng biểu là một tấm ảnh cô gái có gương mặt non nớt đang ngây ngốc cười với người đối diện, nụ cười ấm áp xán lạn.

Ngòi bút bồi hồi lựa chọn giữa “Ưu”, “Thường”, “Kém” ở bên cạnh ảnh chụp, trong lòng Cảnh Chỉ Huyên rối rắm, cô ta nắm chặt bút.

Bên tai cô ta bỗng nhiên vang lên tiếng Tống Đề nói tối hôm qua.



“Tư Nguyên có quen biết với cô gái đó không thì anh không biết. Nhưng… Chỉ Huyên, thật ra anh nhớ tới một chuyện khác, không biết em còn có nhớ hay không.”

“Tư Nguyên đã có một lần trong lúc vô ý nói ra, trước khi cậu ấy về nhà họ Mạc từng được gửi nuôi mấy năm ở nhà bạn của mẹ cậu ấy. Anh nhớ rõ cậu ấy nói…”

“Người nhà đó, họ Tang.”



“Tang…” Cô ta nhỏ giọng đọc: “Tang Noãn…”

Trong lòng càng ngày càng loạn.

Cảnh Chỉ Huyên nhíu mày nhắm mắt, ngón tay cầm bút dần dần hiện ra màu trắng xanh.

Cô ta bỗng nhiên bỏ bút qua một bên, kéo ngăn kéo ra ném toàn bộ danh sách vào, hai cánh tay bực bội che mặt.