Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc

Chương 28: Đạp cửa tủ (Come out)



Cuối cùng Ngũ Nguyệt cũng biết chữ "tốt" kia của Thường Yến Thanh có chỗ nào không bình thường.

Thường Yến Thanh đang tránh mặt nàng.

Cô cố ý đến ngay thời điểm bắt đầu quay phim, không cho nàng cơ hội nói câu nào. Rõ ràng một giây trước vẫn còn đang quay phim ở ngay trước mặt nàng, một giây sau đã lập tức mất dạng. Đợi khi bắt đầu quay tiếp thì không biết lại từ chỗ nào xuất hiện, lúc kết thúc cũng âm thầm, lặng lẽ bỏ đi, không một tiếng chào hỏi.

Vì để chứng minh suy đoán của mình, Ngũ Nguyệt ngồi đợi ba ngày thì Thường Yến Thanh tránh né cả ba ngày.

Ngũ Nguyệt không biết bản thân đã làm sai chỗ nào. Chẳng lẽ cô vẫn còn đang tức giận vì chuyện hôm đó? Hay là đối phương đã phát hiện ra tình cảm của nàng, bị dọa sợ rồi?

Bị người cùng giới yêu thích, có lẽ sẽ khiến cô cảm thấy rất chán ghét, rất biến thái nhỉ.

Nhưng mà ngay cả một chút cố gắng cũng chưa thử mà dễ dàng bỏ cuộc như vậy sao? Ngũ Nguyệt nàng tự nhận bản thân không phải là kiểu người bỏ dở giữa chừng như vậy.

Ít nhất cũng nên bày tỏ tâm ý của mình một cách chính thức. Cho dù Thường Yến Thanh có chấp nhận hay không, nàng đều phải nói ra, cứ cắt đứt liên lạc như vậy có lẽ sẽ để lại rất nhiều tiếc nuối.

Để cô mở miệng, để bản thân hết hy vọng.

Có lẽ, nàng vẫn còn ôm ấp một chút may mắn như thế.

Sau đó, Ngũ Nguyệt vô cùng tập trung, vẫn luôn không rời mắt nhìn chằm chằm Thường Yến Thanh, dự định sau khi đối phương quay phim xong sẽ lập tức tiến lên phía trước cản người lại. Đáng tiếc, kế hoạch cũng không thành công.

Thất bại ở chỗ mỗi lần như vậy, Thẩm Khê đều ở bên cạnh lôi lôi kéo kéo, không cho nàng chạy. Nàng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Thường Yến Thanh lại biến mất.

Hơn nữa, Thường Yến Thanh lại còn tuyệt tình hơn, ngay cả liếc nhìn một cái cũng không chịu nhìn nàng, cho dù chỉ là nhìn một chút thôi, thì cũng sẽ biết được nàng khó chịu đến cỡ nào.

Cho dù chỉ dừng lại vì nàng vài giây thôi, cũng đáng rồi.

Lòng Ngũ Nguyệt đau như cắt, tình trạng trước mắt không tìm được người kia, thực sự khiến tay chân nàng vô cùng luống cuống.

Trên chiếc ghế nơi ngày xưa Thường Yến Thanh hay ngồi đọc kịch bản bây giờ lại trống rỗng, không hề có chút bóng dáng của cô, không có một ai, quạnh quẽ đến đáng sợ. Nàng đứng ngay bên cạnh, siết chặt nắm đấm, trên mặt đã không còn chút biểu cảm nào nữa.

Trên thực tế, Thường Yến Thanh không hề đi xa, chỉ tạm thời trốn đi, ở một nơi đối phương không thể nhìn thấy cô, lặng lẽ, chăm chú ngắm nhìn nàng, nhìn thấy nàng sốt ruột, hoang mang, chạy đông chạy tây, hồn bay phách lạc.

Tối hôm đó, cô biết Ngũ Nguyệt thử nắm lấy tay mình thì cô đã lập tức hiểu ra không còn cách nào có thể tiếp tục lừa gạt bản thân được nữa.

Tình yêu cứ thế thực sự đã nảy sinh giữa hai người.

Cô không biết khi ở bên cạnh đối phương, bản thân có thể cho nàng được thứ gì. Ngoại trừ một chiếc vỏ bọc bên ngoài đẹp mắt này, cô chẳng có gì cả.

Cuộc sống lúc nhỏ đã quyết định Thường Yến Thanh là một người vô cùng thực dụng. Tình yêu đối với cô là sự nghiệp cả một đời. Từ giây phút xác định kia, cô đã nghĩ đến tương lai sau này. Một năm, mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm,...

Liệu hai người có thích hợp để ở bên nhau, có thể ở bên nhau được bao lâu, đều là những vấn đề nằm trong tính toán kỹ lưỡng của cô.

"... một cái quảng cáo, em có đang nghe không vậy?"

Thường Yến Thanh thu hồi tầm mắt: "Hửm?"

Cô còn nói: "Nhận đi."

"Cái gì?" Châu Hàm kinh ngạc. Không phải cô luôn ngại việc tiếp nhận công việc khác trong lúc quay phim sẽ quấy rầy trạng thái của bản thân, có thể đẩy thì sẽ đẩy sao? Lần này, nhãn hàng gửi lời mời quảng cáo đến, chị ấy chỉ làm theo thông lệ chuẩn bị báo cáo với cô một chút, đã chuẩn bị xong lời từ chối kim chủ ba ba. Sao đột nhiên cô lại chấp nhận rồi?

"Em nói cái quảng cáo ấy, nhận đi."

Thường Yến Thanh nghĩ có lẽ cô nên bình tĩnh lại một chút. Rốt cuộc hai người nên dùng cách thức ở chung như thế nào mới thích hợp. Cô nên làm thế nào để chỉnh đốn lại cảm xúc của mình để đối diện với người kia. Những chuyện này trước mắt cô vẫn chưa biết được.

Nếu như cô đã có lòng cầu tiến, Châu Hàm mừng rỡ còn không hết: "Được, vậy chị giúp em nhận."

Thường Yến Thanh: "Mất bao lâu?"

Châu Hàm: "Khoảng một tuần lễ, ba ngày sau xuất phát. Trước đó chị đã xem thử lịch quay phim của em rồi, vừa hay không có nhiều cảnh diễn, nhớ phải xin phép đạo diễn một tiếng đó."

Một tuần lễ, đủ rồi.

...

Chơi trò mèo vờn chuột được vài ngày, Ngũ Nguyệt phát hiện Thường Yến Thanh đã biến mất như một làn khói.

Trước kia còn có thể lén lút nhìn cô, mặc dù đối phương không thèm để ý đến nàng. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, người cũng chạy mất tiêu, nhìn trực tiếp không nhìn được, hỏi nhân viên công tác bên cạnh cũng không ai biết cô đã đi đâu.

Ngũ Nguyệt vừa khổ sở lại vừa uất ức, đi đến bước đường cùng, chỉ có thể lại đến chỗ của Thẩm Khê hỏi thăm một chút. Trực giác nói cho nàng biết chắc chắn Thẩm Khê biết được một chút gì đó.

"Sao hai ngày nay không thấy Thường Yến Thanh đâu hết vậy?" Còn phải giả vờ hờ hững.

Quả nhiên nghe thấy Thẩm Khê nói: "À, nghe đạo diễn nói chị ấy đi quay quảng cáo rồi."

Thẩm Khê khó hiểu, nhìn nàng: "Cậu hỏi chị ấy làm gì? Chẳng lẽ cậu cũng là fan của chị ấy à?"

Ngũ Nguyệt trả lời qua loa: "Chị ấy xinh đẹp như vậy, có ai mà không thích."

"Chả trách mình nói sao mấy hôm nay mỗi ngày cậu đều trốn học chạy đến đây, hóa ra là đến xem người đẹp." Thẩm Khê trưng ra biểu cảm đã khám phá ra tất cả mọi chuyện: "Sao không nói sớm. Mình giới thiệu cho hai người làm quen."

Ngũ Nguyệt suy nghĩ nếu như Thẩm Khê đưa nàng đến thì cô cũng không thể trốn tránh nữa, đến lúc đó, bản thân cứ níu kéo, không cho cô đi, cô đi đến đâu nàng theo đến, đợi đến khi nào đối phương chấp nhận nghe mình nói hết mới thôi.

Hạ quyết tâm, nàng lập tức gật đầu: "Được."

Thẩm Khê kiêu ngạo nói: "Không cần khách sáo, đều là chị em tốt. Bữa nào chị ấy quay lại, mình chính thức giới thiệu cậu với chị ấy."

Ngũ Nguyệt ý vị sâu xa vỗ vỗ bả vai cô ấy, mang theo tình báo và cơ hội tốt rất vất vả mới có được rời đi.

Thẩm Khê:??? Người này có ý gì vậy.

Thấy đã có cách, Ngũ Nguyệt không còn quan tâm phải làm sao để tiếp cận Thường Yến Thanh nữa. Nàng nghĩ đến việc khi gặp mặt cô thì nên nói gì và lúc bị từ chối thì nên biểu hiện như thế nào mới không quá khó coi.

Buổi tối, tắm rửa xong, nàng mặc đồ ngủ ngồi trên giường, dùng khăn mặt lau tóc, lau đi lau lại, những giọt nước trên tóc nhỏ giọt xuống ga trải giường cũng không hề phát giác.

Mẹ Tần đẩy cửa vào, trông thấy dáng vẻ mất hồn mất vía như thế này của nàng, ngay cả bà ấy gõ cửa cũng không nghe thấy.

Bà ấy đi đến, lấy chiếc khăn mặt trong tay Ngũ Nguyệt, bọc lấy đuôi tóc đang đọng nước, lau nhè nhẹ: "Sao không đi sấy tóc một chút đi mà lại ngồi đó ngẩn người? Ga giường bị làm ướt hết rồi. Đợi lát nữa mẹ kêu người giúp con đổi tấm khác."

Ngũ Nguyệt để mặc bà ấy lau tóc cho mình, không nhúc nhích, tựa như một con búp bê, ánh mắt rời rạc, gần như ngẩn người.

Trong phòng chỉ có âm thanh vải vóc ma sát với tóc rất nhỏ.

Sau một lúc lâu, nàng mới thất thần nói: "Mẹ, con thích một người."

Mẹ Tần mỉm cười. Bà ấy đã đoán được chuyện này từ lâu rồi, chỉ là con gái mạnh miệng, một mực không chịu thừa nhận. Sao hôm nay lại chịu nói ra rồi?

Nhưng bà ấy cũng không biết rõ lai lịch của đối phương: "Là người như thế nào?"

Là một người hiền lành, trông rất hung dữ nhưng nội tâm lại cực kỳ ấm áp.

Ngũ Nguyệt nói: "Là một cô gái."

Mẹ Tần có chút kinh ngạc, nhưng mà chỉ kéo dài vài giây. Bà ấy chỉ là không nghĩ đến con gái của mình lại thành thật như vậy, đột nhiên lại đạp cửa tủ với bà ấy.

Thích nữ giới, gia đình họ có lẽ không có kiểu gen này, bà ấy cũng không kỳ thị đồng tính luyến ái. Nếu như con gái nhà mình thực sự yêu thích thì cũng có thể tiếp nhận được. Hơn nữa, bây giờ hôn nhân đồng giới cũng đã được hợp pháp hóa rồi.

Ngũ Nguyệt không muốn come out sớm như vậy. Chỉ là, nàng quá khó chịu, đúng lúc ánh mắt của mẹ lại quá ấm áp. Về chuyện mẹ của mình có thể chấp nhận đồng tính luyến ái hay không, cũng không nằm trong phạm vi lo nghĩ của nàng.

Nỗi đau khổ, uất ức nhiều ngày liền của nàng, cuối cùng giống như đã tìm được chỗ bộc lộ, hóa thành từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống: "Mẹ, con rất thích chị ấy, nhưng mà hình như chị ấy lại không thích con."

"Con còn chưa kịp tỏ tình mà chị ấy đã không thèm để ý đến con nữa rồi. Sao chị ấy có thể như vậy chứ!" Nói xong lại càng khóc dữ dội hơn.

Nghe ý tứ này, là yêu thầm cộng thêm thất tình à?

Mẹ Tần đau lòng, không hỏi người kia là ai nữa, sẽ đâm vào nỗi đau của nàng, chỉ có thế giang hai tay ra, ôm lấy nàng, từng chút từng chút vỗ về lưng nàng, âm thầm cho nàng sự an ủi.

Ngũ Nguyệt khóc không thành tiếng, mở miệng còn muốn nói thêm điều gí đó nhưng một chữ cũng không thốt ra được. Đợi đến khi khóc mệt rồi, lại bắt đầu nấc cụt, chỉ có thể nói một chữ thảm.

Mẹ Tần đặt nàng nằm lên giường xong, nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay nàng, an ủi: "Ngủ đi, con yêu."

Ngũ Nguyệt dưới sự kiên nhẫn trấn an của mẹ, dần dần chìm vào giấc ngủ. Đợi khi nàng đã thực sự ngủ say, mẹ Tần lại cầm một chiếc khăn nhúng nước, lau mặt cho nàng, vén mấy cọng tóc dính trên mặt ra, lộ ra một gương mặt nhỏ tinh tế, xinh đẹp.

Chỉ là, trên gương mặt kia lại viết đầy hai chữ uất ức, dáng vẻ khi ngủ mà đôi môi vẫn còn mím chặt khiến cho người làm mẹ như bà ấy vô cùng đau lòng.

Đến mức khi mẹ Tần đã quay trở về phòng của mình vẫn còn nhíu mày lo lắng.

Ba Tần đeo mắt kính, tựa vào đầu giường đọc sách, thấy bà xã của mình vừa bước vào cửa đã có chỗ không đúng, hỏi bà ấy: "Sao vậy?"

Mẹ Tần cũng nằm xuống bên cạnh ông ấy, mở miệng nói: "Con gái của ông khóc rồi."

Nghe thấy con gái mình khóc, ba Tần đau lòng không thôi. Ông ấy tháo mắt kính xuống, quay đầu nhìn vợ mình: "Có chuyện gì vậy? Trong trường học có người bắt nạt con bé à?" Ông ấy chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân này.

Mẹ Tần lắc đầu: "Không phải thất tình."

Bà ấy lại thờ dài: "Con gái của ông nói nó thích nữ giới."

Ba Tần nghi ngờ mình nghe lầm.

Thất tình? Nữ giới? Con gái của ông ấy?

"Bà không phải đang đùa tôi đó chứ?"

Ông ấy lại đeo mắt kính lên, nghiêm túc nhìn biểu cảm của vợ mình, xem thử có phải bà ấy đang lừa gạt mình không.

Mẹ Tần liếc ông ấy một cái, để ông ấy tự trải nghiệm.

Vợ mình nghiêm túc như vậy, xem ra là thật rồi.

Ông ấy có cái nhìn rất thoáng: "Nữ giới thì có sao đâu. Chỉ cần Tiểu Nguyệt Lượng thích, nam hay nữ đều được. Tôi không có ý kiến."

Mẹ Tần gật đầu. Thật ra, bà ấy cũng nghĩ như vậy. Bây giờ không giống như trước kia, trình độ tiếp nhận của xã hội đối với đồng tính luyến ái đã được phổ biến, đề cao. Ít nhất con gái mình sẽ ít phải chịu ác ý từ bên ngoài. Dù sao thì vợ chồng hai người họ cũng có thể bảo vệ nàng chu toàn.

Nhưng thứ bà ấy lo lắng lại không phải là chuyện này.

Thất tình cùng lắm cũng chỉ là một chuyện bình thường. Hơn nữa, tình huống của con gái bà ấy cũng chưa thể xem là thất tình được, ngay cả yêu còn chưa yêu nữa thì đã mất rồi. Bà ấy lo rằng con gái mình tuổi còn nhỏ, tính tình ngây thơ, sau này khó tránh khỏi sẽ giống như bây giờ, bị tổn thương trong tình yêu.

Nếu như yêu thật, có lẽ sẽ càng bị thương tổn nặng nề hơn.

Con gái chỉ vừa mới đến tuổi biết yêu, nên cần sự quan tâm của các bậc làm cha làm mẹ như họ.

Ba Tần suy nghĩ một chút, vẫn còn hơi tức giận: "Đứa con gái nào dám vứt bỏ con gái của tôi? Nó to gan quá rồi!"

"Không phải, là con gái của ông yêu thầm người ta, người ta không chấp nhận." Sao người này mở miệng là nói bậy nhỉ.

Vừa nghe xong câu này, ông ấy lại càng tức giận hơn: "Vậy cũng không được! Con gái của tôi có chỗ nào không tốt, hay là không xứng với nó!"

Mẹ Tần buồn cười, yêu cũng không được, không yêu cũng không được. Người cha già dấu yêu này thực sự quá khó hầu hạ.

"Đừng làm loạn nữa. Tôi không có hỏi. Ông cũng đừng hỏi. Đừng để vừa quay đầu hỏi một cái thì bật khóc đó." Bà ấy vỗ vỗ mu bàn tay ông chồng nhà mình, kìm lại cơn tức giận của ông ấy: "Haiz, để con bé từ từ tiêu hóa đi. Kiểu gì cũng sẽ ổn thôi."

Ba Tần sờ lên hàm râu, gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy thôi.

...

Thường Yến Thanh trở về, không ngờ người đầu tiên gặp được không phải Ngũ Nguyệt mà là Cố Thừa Trạch, cũng là nam chính trong bộ phim.

Anh ta đến một mình, không dẫn theo trợ lý, lại mở miệng nói ra mấy thứ cô nghe có chút khó hiểu: "Cô Thường? Có một vụ hợp tác muốn bàn bạc với cô một chút."

Thường Yến Thanh luôn luôn duy trì mối quan hệ đồng nghiệp với anh ta, không hiểu có vụ hợp tác gì mà anh ta không đi tìm người đại diện của mình, lại muốn đến tìm gặp mình, nhưng theo phép tắc vẫn phải hỏi anh ta: "Hợp tác về việc gì?"

"Hẹn hò với tôi."

Thường Yến Thanh nhíu mày, dường như có chút không vui.

Cô không phải là một người thể hiện cảm xúc ra mặt. Lần này, thực sự tức giận rồi.

Cố Thừa Trạch sợ bản thân chơi cứng thì mối làm ăn này sẽ không bàn bạc được, vội vàng lên tiếng giải thích: "Cô đừng hiểu lầm. Ý tôi muốn nói chính là chúng ta sẽ giả vờ yêu đương. Cô không muốn có thêm fan sao? Chúng ta hợp tác xào cp, chắc chắn nhân khí sẽ tăng cao, đối với hai người chúng ta đều sẽ có lợi."

Thường Yến Thanh: "Làm thế nào?"

Cố Thừa Trạch: "Chỉ cần chúng ta tương tác bên ngoài nhiều một chút, rồi lại mua thêm vài bản thảo sao tác một chút. Đến lúc đó, phim truyền hình chiếu xong thì tự động cởi bỏ trói buộc, giữa chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa."

"Đương nhiên, cũng không phải chỉ có mỗi chỗ tốt này. Chúng ta xào cp thực sự có lợi cho tôi hơn một chút, cho nên công ty của chúng tôi sẽ cho cô một vài tài nguyên, nhất định có thể bổ sung vào phần chênh lệch kia." Mấy câu này là do người đại diện dạy cho anh ta.

Người đại diện để anh ta tự đến đây bàn bạc, nói làm vậy thì sẽ tương đối có thành ý hơn. Mặc dù anh ta là một người mới, địa vị trong giới thấp, nhưng công ty sau lưng anh ta có nguồn lực dồi dào, tập trung muốn nâng đỡ anh ta, cho đối tượng hợp tác với anh ta một chút tài nguyên cũng chẳng đáng là bao.

Tài nguyên đối với một nghệ nhân mà nói quan trọng đến cỡ nào thì không cần nhiều lời. Nếu như Thường Yến Thanh có mục đích, nói không chừng sẽ có thể đồng ý.

Thường Yến Thanh nhìn anh ta, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.

Cố Thừa Trạch nhìn thấy cô giống như có dấu hiệu đã bị lời nói của anh ta tác động, tiếp tục thêm mắm dặm muối: "Thế nào? Hợp tác với tôi đi. Đây là một mối làm ăn có lợi cho cả hai chúng ta. Chắc chắn cô sẽ không bị thiệt."

Thường Yến Thanh: "Tôi..."