Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc

Chương 8: Em nhớ chị rồi



Tần Ngũ Dật về nhà.

Ngũ Nguyệt vừa tâm sự với người khác, tâm trạng lúc này vô cùng sa sút. Bởi vì đã từng trải qua, cho nên có thể thấu hiểu cái cảm giác bất lực kia.

Nằm trên ghế sô pha, suy nghĩ của nàng trôi đi rất xa, giống như lại quay trở về mùa hè năm đó, cô gái dù thế nào cũng không thích nói cười kia, đã cắm rễ sâu trong lòng nàng, tựa như chỉ cần giơ tay là có thể chạm đến, nhưng thực tế lại ngày đêm cách biệt.

Nếu không phải đối phương đâm thủng lớp vải mỏng kia trước, nàng nghĩ, có lẽ nàng sẽ phải ôm ấp tâm sự trong lòng, một mình thấp thỏm lo âu rất lâu nữa.

Nàng nhớ Thường Yến Thanh.

Muốn trực tiếp gọi điện thoại cho cô nhưng lại sợ đối phương đã ngủ, sẽ quấy rầy mộng đẹp của cô.

Ngũ Nguyệt gửi Wechat cho đối phương trước.

[Nguyệt Lượng: Cục cưng đã ngủ chưa nè?]

[Nguyệt Lượng: Vợ à, nhớ chị quá đi mất >...<]

[Nguyệt Lượng: A, một mình em chăn đơn gối chiếc khó ngủ quá]

[Nguyệt Lượng: Thật khó chịu]

Sau khi quay phim xong, Thường Yến Thanh trở về, trước tiên đi tắm rửa một chút. Từ trong phòng tắm bước ra, chuẩn bị xem thử thời gian gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho Ngũ Nguyệt, không ngờ đối phương đã gửi hơn mười tin nhắn. Tóc cũng chưa kịp sấy khô đã lập tức nhấn gọi video.

Ngũ Nguyệt ở đầu dây bên kia vẫn luôn chờ đợi, cho nên lập tức đã nhận điện thoại.

Thường Yến Thanh ngồi xuống giường, nhận thấy cảm xúc của nàng thực sự có hơi sa sút, mở miệng hỏi thăm: "Sao vậy?"

Vốn dĩ Ngũ Nguyệt dự định kể khổ một phen, nhưng thấy tóc của cô còn đang nhỏ nước, nhiệt tình lập tức tắt đi bảy phần: "Chị vừa mới tắm xong à?"

Thường Yến Thanh sờ sờ đuôi tóc ẩm ướt: "Ừm."

"Vậy chị mau sấy tóc trước đi, không sấy khô dễ bị cảm lạnh lắm."

Thấy cô vẫn không buông điện thoại xuống, Ngũ Nguyệt thúc giục: "Mau đi mau đi."

Lúc này, Thường Yến Thanh mới nghe lời đặt điện thoại xuống, đi sấy tóc.

Ngũ Nguyệt nhắm mắt lại nằm trên ghế sô pha, điện thoại để ở một bên, tay để sau đầu, nghe trong loa điện thoại truyền đến tiếng máy sấy ù ù.

Nghe thấy tiếng xột xoạt của dép lê ma sát với nền nhà.

Nghe thấy có người cầm điện thoại lên.

Nghe thấy cô hỏi: "Hôm nay xảy ra chuyện gì à?"

Bởi vì nghĩ đến tâm trạng của Ngũ Nguyệt, Thường Yến Thanh chỉ bỏ ra vài phút sấy khô tóc được một nửa thì đã ngừng lại.

Ngũ Nguyệt vẫn giữ nguyên tư thế cũ, giơ điện thoại lên, nhếch miệng: "Em không vui."

Thường Yến Thanh: "Tại sao lại không vui?"

Ngũ Nguyệt triệt để bị khơi dậy tất cả những điều muốn nói: "Em trai của em, Tần Ngũ Dật á, vậy mà lại thích nhỏ bạn thân của em? Chuyện này cũng quá ảo diệu rồi. Tại sao trước đây em lại không phát hiện chứ? Nếu không phải hôm nay hai người tụ lại một chỗ, biểu hiện của Ngũ Dật lại quá rõ ràng thì em vẫn còn mơ mơ hồ hồ rồi."

Thường Yến Thanh cũng có chút ngạc nhiên. Nếu như nhớ không lầm, hình như Tần Ngũ Dật chỉ vừa mới về nước thôi nhỉ? Hỏi nàng: "Em chắc chứ?"

Ngũ Nguyệt: "Chắc mà! Buổi tối em có hỏi nó. Tên ngốc kia đã yêu thầm người ta chín năm trời rồi!"

Nói đến chỗ này, tâm trạng của nàng đột nhiên trở nên sa sút, nhỏ giọng: "Đau lòng lắm đó. Nhớ đến năm đó em thích chị, cũng giống như thế này."

Thường Yến Thanh nhất thời trầm mặc. Hai người họ hình như gọi là tình yêu song phương mà? Trước sau cùng lắm chỉ mới hơn ba tháng, còn chưa đến chín năm đâu.

Đồ ngốc này.

Cô phải lập tức dịu dàng trấn an: "Được rồi, đừng buồn nữa. Không phải sau đó chị đã tỏ tình với em rồi à."

"Cái đó không tính." Họ ở bên nhau, đơn thuần chỉ là lưỡng tình tương duyệt, chứ không phải là yêu thầm. Cho dù là một ngày, hai ngày hay là ba tháng, đều khiến người ta sốt ruột.

Thường Yến Thanh cười khẽ: "Vậy không phải sau đó nữa, chị đã cầu hôn với em rồi à?"

Nói đến chuyện này, Ngũ Nguyệt có chút tiếc nuối. Trong chuyện cầu hôn này, nàng lại bị Thường Yến Thanh đoạt trước.

Khoảng chừng năm thứ ba sau khi quen nhau, Ngũ Nguyệt đã bắt đầu đi thực tập. Vì để vừa tốt nghiệp đại học thì có thể lập tức kết hôn với đối phương, nàng đã bí mật chuẩn bị một buổi cầu hôn vô cùng lãng mạn.

Kết quả, một buổi sáng nào đó, thức dậy trong lòng Thường Yến Thanh, nàng đột nhiên phát hiện trên ngón áp út tay trái của mình có thêm một chiếc nhẫn. Nàng ra sức lay đối phương thức dậy, giơ tay lên huơ huơ, kêu cô giải thích.

Thường Yến Thanh vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, đôi mắt mơ màng, chụp lấy cánh tay đang làm loạn của nàng, kéo đến trước mặt mình. Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên chiếc nhẫn trên ngón tay.

Nhẹ giọng hỏi: "Cô Nguyệt Lượng, em có đồng ý lấy chị không?"

Chính là vào một buổi sáng bình thường như vậy, Thường Yến Thanh đột nhiên cầu hôn nàng.

Đâu ra có người như vậy chứ! Vụ này cách biệt quá xa so với cảnh cầu hôn trong tưởng tượng của nàng rồi. Nàng có chút muốn khóc.

Chuẩn bị nhiều như vậy, tất cả đều không dùng được, cảm giác một quyền đấm vào bông gòn, nhưng nàng vẫn trả lời: "Em đồng ý."

Ngũ Nguyệt biết đối phương trước giờ không có cái tế bào lãng mạn gì đó.

Lúc đó, Thường Yến Thanh nhìn nàng, cười vô cùng xinh đẹp, kéo nàng vào lòng, nằm xuống chiếc giường mềm mại, một tay sờ vào mái tóc hơi xoăn của nàng, nụ hôn rơi lên khóe môi, nói: "Cảm ơn em."

Trong trí nhớ, nàng ôm đối phương rất chặt, nhẹ nhàng hôn lên vành tai của đối phương, khẽ thở dài một hơi: "Thực sự bại trong tay chị rồi."

Suy nghĩ quay lại hiện thực, Ngũ Nguyệt hung hăng nói với người kia: "Chị còn dám nhắc đến chuyện này!"

Nhưng mà, nàng lập tức thở dài: "Nhưng Thẩm Tiểu Khê có bạn trai rồi, người trong giới, gần đây mới quay một bộ phim thần tượng rất hot, tên là... Tên là... tên là gì ta?"

Thường Yến Thanh thấy nàng sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai, rất đáng yêu, cười nói: "Không gấp, em cứ từ từ suy nghĩ." Cô muốn thưởng thức cái người đáng yêu này thêm một lúc nữa.

"À đúng rồi, là Chúc Thiên Duệ." Cuối cùng nàng cũng nhớ ra.

"Chúc Thiên Duệ?"

"Đúng đó, chị sao vậy, biết cậu ta à?"

"Có quen." Thường Yến Thanh trả lời: "Cậu ta là nam chính trong bộ phim tiếp theo của chị."

Cô cũng là hai ngày trước mới biết được chuyện này. Lúc đạo diễn đang tuyển chọn diễn viên, vì suy nghĩ đến tỷ suất phòng vé, họ sẽ cân nhắc mời lưu lượng tham gia diễn xuất. Bộ phim thần tượng của Chúc Thiên Duệ vừa mới chiếu xong, đang trong thời điểm nổi nhất.

Cô nói nam chính là ai cũng không quan trọng. Cô chỉ phụ trách làm tốt bổn phận của mình, nghiêm túc quay phim.

Ngũ Nguyệt một mặt kinh ngạc.

Hả? Vậy không phải vừa đúng lúc sao? Cái vòng tròn này thực sự rất nhỏ ha.

"Vậy đến lúc đó, chị giúp em nhìn thử nhân phẩm của người này như thế nào nhé? Có xứng với Thẩm Tiểu Khê nhà chúng ta không."

"Được rồi." Biết có tầng quan hệ này, dĩ nhiên Thường Yến Thanh phải xem xét kỹ một chút cái người có khả năng trở thành "em rể" tương lai rồi, nhưng cô sẽ không tự mình ra tay, mà chỉ là đứng quan sát, chỉ vậy thôi.

Ngũ Nguyệt rất muốn thấy bạn thân của mình và em trai của mình ở bên nhau, thân càng thêm thân, nhưng bây giờ Thẩm Khê đã có nơi chốn. Thà hủy mười tòa miếu, cũng không hủy một mối lương duyên. Nàng chỉ đang đau lòng cho em trai thôi.

Ngũ Nguyệt: "Ngũ Dật nói nó vẫn sẽ đợi."

Thường Yến Thanh: "Chúng ta không thể đưa ra quyết định thay cho cậu ấy."

Có lẽ họ có duyên không phận, cũng có thể là cuối cùng khổ tận cam lai, nhưng chuyện này đều không phải là thứ mà hai người các cô nên quan tâm. Không phải người trong cuộc, không có bất cứ quyền gì được lên tiếng.

Thường Yến Thanh sợ nàng quan tâm quá mức rồi làm ra chuyện gì quá phận, dặn dò: "Em cũng không cần nhúng tay quá nhiều vào chuyện này đâu, cứ để họ tự phát triển."

"Ừm, em biết rồi." Ngũ Nguyệt gật đầu.

"Ngoan, đừng suy nghĩ lung tung. Ngày mai chị quay về rồi." Thường Yến Thanh kiên nhẫn dỗ dành nàng.

"Được rồi, chị cũng mau đi ngủ đi." Ngũ Nguyệt ngồi dậy: "Buổi tối ở nhà ăn lẩu với mấy người bạn. Mấy cô gái này thực sự nói nhiều quá đi mất, làm em mệt mỏi quá chừng."

Nàng dừng lại, hôn một cái vào camera.

"Ngủ ngon, em đi tắm trước đây."

"Ngủ ngon." Thường Yến Thanh cúp điện thoại.

Ánh trăng yên tĩnh.

Cô nằm trên giường, qua một lúc lâu vẫn không ngủ được.

Hình như cô quá ngu ngốc rồi, khiến cho người kia sinh ra cảm giác bất an.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng nỗi nhớ đã chiến thắng lý trí.

"Tiểu Mễ, giúp chị gọi xe." Trợ lý Tiểu Mễ đang ngủ say thì nhận được cuộc điện thoại đêm khuya của boss, tỉnh lại từ trong mộng.

Gọi xe làm gì? Không phải chuyển bay mười giờ sáng mai sao?

Cô ấy dụi mắt, hỏi: "Bây giờ ạ?"

"Đúng vậy. Chị muốn về nhà."

Mặc dù Tiểu Mễ không biết boss nổi khùng vụ gì, bình thường luôn tỉnh táo tự kiềm chế, rất ít khi có thời điểm xúc động như vậy, nhưng là một người làm công ăn lương, mệnh lệnh của boss, nhất định phải chấp hành. Cô ấy vật lộn với cơn buồn ngủ, ngáp một cái, liên lạc tận mấy tài xế, cuối cùng mới có người đồng ý đi chuyến này.

Dù sao đi đường ban đêm quá nguy hiểm, lại còn là lái xe đường dài.

Đợi đến khi tài xế chạy xe đến, chờ dưới lầu, cô ấy mới gõ cửa phòng của Thường Yến Thanh: "Chị Thường? Xe đến rồi."

Người ở bên trong mở cửa ra, đã trang bị đầy đủ. Tiểu Mễ nhận lấy vali trong tay cô, đi đến quầy tiếp tân trả phòng.

Thành phố S cách không xa thành phố B, chiếc xe chạy trên con đường vắng chỉ mất bốn tiếng đồng hồ đã đến nơi.

Sau khi mở khóa, Thường Yến Thanh đẩy cửa nhà ra, chỉ sợ tiếng bánh xe lăn sẽ làm phiền hai người đang trong giấc ngủ, cô nhấc vali lên, rón rén bước vào phòng của mình, rồi mới nhẹ nhàng đặt xuống.

Chăn mền phồng lên, cả người của Ngũ Nguyệt cuộn tròn bên trong. Thường Yến Thanh sợ nàng bị ngạt, bước đến xốc chăn lên, đặt xuống dưới cổ của nàng, lộ ra khuôn mặt bị ngạt đến đỏ bừng.

Mới từ bên ngoài trở về, trên người của Thường Yến Thanh vẫn còn mang theo hơi lạnh. Cô ngồi đợi một lúc, chờ cơ thể ấm lên, mới cởi đồ tiến vào trong chăn.

Dường như người đang ngủ say có trí nhớ cơ bắp, lúc cô vừa nằm xuống thì lập tức chui vào trong lòng cô.

Ngũ Nguyệt tưởng rằng đang nằm mơ, nói mớ: "Em còn muốn nữa..." Nàng giơ tay nhéo nhéo nơi nào đó, cảm giác mềm mềm xốp xốp, không giống như trong mộng, không giống là giả.

Thường Yến Thanh nhìn động tác của nàng, cũng không ngăn cản, mặc cho nàng tùy ý.

Đồ lưu manh này.

Ngũ Nguyệt đột nhiên lại cảm thấy cái này hình như không phải là mơ, trong nháy mắt bỗng bừng tỉnh. Nàng giơ tay sờ nắn gương mặt của đối phương, thực sự là Thường Yến Thanh.

Thế là vui mừng nói: "Sao chị trở về rồi? Không phải chuyến bay vào sáng mai sao?"

Thường Yến Thanh đè lại đôi tay trên mặt mình: "Về sớm."

"Mấy giờ rồi?"

Thường Yến Thanh suy nghĩ một chút: "Có lẽ là hơn sáu giờ?"

"Ngủ chưa?" Trên mặt của Ngũ Nguyệt viết đầy hai chữ đau lòng. Nàng không hi vọng đối phương bôn ba như vậy.

"Ngủ trên xe một lúc."

"Lần sau đừng làm như vậy, cũng đâu phải con nít nữa đâu, sao lại manh động như vậy chứ."Nói xong, nàng lại cảm thấy giọng điệu có chút không ổn, giải thích: "Không phải em đang trách chị. Đường xá ban đêm không an toàn."

Chị xem, em là vì nghĩ cho sự an toàn của chị đó.

Nàng không muốn để cho đối phương chịu chút uất ức nào, cho dù là nhân danh tình yêu.

Thường Yến Thanh vuốt ve tay của nàng: "Chị biết mà, không làm vậy nữa."

Cô cũng cảm thấy lần này bản thân có chút mất lý trí, nhưng lại không hề hối hận vì làm như vậy.

Hai người ôm ấp, vuốt ve an ủi lẫn nhau. Ánh mắt của Ngũ Nguyệt nhìn thẳng, vô cùng chăm chú vào Thường Yến Thanh: "Chị còn ngủ à?"

Trông hệt như một con sói đói khát.

Giờ phút này, Thường Yến Thanh cũng không có ý muốn ngủ.

"Vẫn chưa buồn ngủ."

"Vậy..."

Ngũ Nguyệt tiền lên trước, dán sát lỗ tai của cô, mềm giọng nói: "Em vừa mới nằm mơ, mơ thấy chị làm như vậy, như vậy với em... Trong giấc mơ, chị khá là nhiệt tình..."

Thường Yến Thanh chợt cảm thấy nửa người tê dại. Cô nghe hiểu nàng muốn ám chỉ chuyện gì. Sắc mặt có chút thẹn thùng, mất tự nhiên. Ngũ Nguyệt thỏ thẻ mấy tiếng, hai tay vòng qua cổ của cô.

Ga trải giường nở rộ bọt nước.

Thường Yến Thanh ra sức cày cấy, thay đổi đủ tư thế để dỗ dành người dưới thân, chỉ vì muốn chứng minh một chuyện.

Trong hiện thực, cô càng nhiệt tình hơn.

Dù sao có một vài người khá là nhỏ nhen, ngay cả giấm của bản thân trong mơ cũng muốn ăn.

Mây mưa qua đi.

Thường Yến Thanh dỗ dành người tiếp nhận sự nhiệt tình một lần nữa chìm vào giấc ngủ. Nhìn thấy thời gian đã hơn tám giờ, nhẹ chân nhẹ tay.

Buổi sáng, Thường Tinh Duyệt tự giác thức dậy, tay nhỏ dụi mắt, bước ra khỏi phòng. Lúc nhìn thấy Thường Yến Thanh trong phòng bếp, vui vẻ lên tiếng: "Mẹ ơi!"

"Xuỵt." Thường Yến Thanh quay về phía bé con, ra hiệu bằng tay: "Mami còn đang ngủ."

Tinh Duyệt lạch bạch chạy đến, ôm chặt chân của mẹ, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ quay về lúc nào vậy ạ?"

"Tối qua."

Thường Yến Thanh vuốt tóc của "vật trang trí trên chân".

"Tự đi đánh răng rửa mặt được không? Mẹ làm bữa sáng cho con."

"Dạ được, mẹ." Thường Tinh Duyệt rất ngoan, tự mình làm hết mọi chuyện, không cần người ta phải lo lắng chút nào.

Thường Yến Thanh giám sát bé con ăn xong bữa sáng, lái xe đưa bé đến nhà trẻ.

Đi học là thời gian cao điểm. Cổng trường mẫu giáo buổi sáng vô cùng huyên náo. Thường Yến Thanh mặc thường phục, không có che chắn. Cô dừng xe ở một nơi vắng người gần đó, hỏi thăm Tinh Duyệt: "Có thể đến trường một mình được không?"

Bé con rất hiểu lòng người, cũng rất độc lập, cho dù không được đưa đến trường cũng sẽ không cảm thấy không vui, ngọt ngào mở miệng nói: "Dạ được, mẹ."

Bé con phí sức rướn người khỏi chỗ ngồi, muốn tặng mẹ một nụ hôn chào buổi sáng, nhưng vẫn không với tới, bất đắc dĩ nói: "Mẹ ơi, mẹ có thể qua đây một chút không ạ?"

Thường Yến Thanh rướn người qua, bé con hôn một cái lên mặt của mẹ, sau đó nói: "Tạm biệt mẹ."

Thường Tinh Duyệt tràn trề sức sống đi xa, chiếc đuôi ngựa buổi sáng cột cho bé cũng lên lên xuống xuống theo từng bước nhún nhảy, cho đến khi bóng người biến mất, không nhìn thấy nữa.

Thường Yến Thanh ngồi trong xe, ngẩng đầu nhìn ánh nắng ban mai. Thời tiết hôm nay vô cùng quang đãng.

.---.. -. -.--.- -.

Bắt đầu một buổi sáng Noel vui vẻ bằng một bát cơm chó to bự =)))