Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 3: Điểm đích ở nơi nào



Ước chừng tình cảnh lần này quá mức quỷ dị, tốc độ mọi người đều chậm lại, cảnh giác nhìn quý ông đầu thỏ.

“Chào mọi người, tôi là nhân viên giám sát của trò chơi lần này, hoan nghênh đi vào trò chơi thú bông.”

Cứ việc còn có chút khoảng cách, giọng nói quý ông đầu thỏ lại vang lên rành mạch ở không trung, là một giọng nữ dịu dàng.

Chỉ là giờ phút này, giọng nói dịu dàng đến mấy cũng không thể bình ổn sự sợ hãi trong lòng mọi người.

“Mày là ai? Có phải mày bắt bọn tao đến đây không?!” Có người gan lớn lên tiếng chất vấn.

Trong tay thủ lĩnh thỏ nâng chiếc mũ đội đầu rất lớn, giọng ôn hòa bình tĩnh: “Xin mời các tuyển thủ đứng ở vị trí khởi điểm, sau hiệu lệnh súng bắt đầu thi đấu, lựa chọn điểm đích chính xác có thể tiến vào vòng thi đấu sau, tổng cộng ba vòng thi đấu ……”

“Này! Câu tao hỏi mày đâu, mày nghe thấy không?!” Gã đàn ông vạm vỡ nôn nóng đến mức đỏ mắt bước qua, túm lấy cổ áo thủ lĩnh thỏ, “Mang cái khăn trùm đầu giả thần giả quỷ! Nói mau! Làm sao đi từ nơi quỷ quái này ra ngoài?!”

Mặc dù thân hình thủ lĩnh thỏ cao gầy, nhưng tứ chi mảnh mai, hơn nữa giọng nữ dịu dàng, sẽ không làm người ta cảm thấy tính uy hiếp. Gã đàn ông vạm vỡ nhằm vào điểm này, nên mới lớn mật bóp chặt yết hầu đối phương.

Lúc này cái cổ mảnh mai bị gã bóp chặt, tiếng nói lại không hề bị trở ngại vang lên lần nữa ——

“Trò chơi lần này chia làm ba vòng thi dấu, sau khi có hiệu lệnh súng bắt đầu thi đấu, lựa chọn điểm đích chính xác……”

“Đủ rồi!” Gã đàn ông vạm vỡ táo bạo rống giận, “Ông đây không phải tới chơi trò chơi! Mau nói đi ra ngoài như thế nào! Nếu không ông đây bóp chết mày!”

Ầm!

Ánh lửa màu lam nổ tung! Đồng thời phát ra tiếng trầm đục!

Cơ thể gã trong nháy mắt run rẩy dữ dội! Giống như tao ngộ sấm đánh, toàn thân cháy đen, đổ ập xuống mặt đất vỡ nát thành từng mảnh!

Thủ lĩnh thỏ nghiêng nghiêng đầu, nhẹ nhàng phủi đi muội đen ở đầu vai, lông tóc ở cần cổ lộ rõ, làm người rốt cuộc hiểu được, nó không mang khăn trùm đầu! Nó xác xác thật thật dài mọc ra một cái đầu thỏ!

“A…… Yêu quái, yêu quái!” Người phụ nữ tóc dài mềm nhũn khuỵu trên mặt đất, hai chân run lên.

Ông chồng túm chặt cánh tay chị ta, muốn cùng nhau trốn, xoay người lại phát hiện, mặt cỏ xanh vốn dĩ trống trải nay xuất hiện một trăm con thỏ!

Mỗi con thỏ lớn cỡ con chó săn!

Toàn thân chúng trắng như tuyết, đôi mắt đỏ như máu, trong cái miệng ba cạnh là hàm răng sắc bén, không ngừng ma sát, phát ra tiếng nghiến răng làm da đầu người ta tê dại.

Tình cảnh trước mắt thật sự quá mức kinh khủng, Bạch Ấu Vi không nhịn được rúc vào lòng Thẩm Mặc. Cô không quên ngẩng đầu xem anh, phát hiện sắc mặt của anh tuy rằng khó coi, nhưng coi như tính bình, không giống những người khác sợ tới mức lòng dạ rối loạn.

Thủ lĩnh thỏ bình tĩnh đứng trước mặt bọn họ: “Mời các vị tuyển thủ mau chóng đến vị trí khởi điểm chỉ định.”

Theo ý nó bảo, Bạch Ấu Vi nhìn nơi xuất phát, những con thỏ to lớn đó cũng di động ở chỗ đó, từng con bò vào đường chạy, chen chúc phía sau vị trí khởi điểm.

…… Rùa thỏ thi chạy.

Con thỏ đã có, như vậy, những người họ là rùa đen?

“Xin hỏi……” Bạch Ấu Vi cắn chặt khớp hàm, giơ tay lên hỏi, “Tình huống như tôi cũng cần dự thi à?”

Thủ lĩnh thỏ nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên người Bạch Ấu Vi, tạm dừng một lát, nó ôn hòa có lễ xin lỗi: “Thì ra là thế, là tôi sơ sót.”

Sau đó, nó chỉ vào trắng tay bao tay, thọc vào cái mũ lớn, lấy ra một đôi gậy ba-toong bị gấp gọn trong đó!

Trái tim Bạch Ấu Vi đột nhiên co thắt lại!

Giống gậy ba-toong của cô!…… Không, đây là gậy ba-toong của cô! Là gậy ba-toong cô đặt ở rương hành lý!

Thủ lĩnh thỏ có thể lấy vật từ bên ngoài dễ như trở bàn tay, có phải ý nghĩa là bọn họ muốn rời đi nơi này, nhất định phải hành động theo lời nói?

Nhưng cho dù cho cô gậy ba-toong, cô cũng không có khả năng chạy nhanh hơn đám thỏ còn to hơn chó săn kia!

Lúc này, Thẩm Mặc vẫn luôn không lên tiếng hỏi: “Điểm đích ở nơi nào?”

Thủ lĩnh thỏ nâng tay lên, chỉ hướng một chỗ khác ở đường chạy ——