Hôm Nay Công Tử Hắc Hóa Chưa?

Chương 46



Bách Lí Triều Hoa hiển nhiên không biết suy nghĩ của Ngu Phương Linh, hắn cúi thấp đầu, hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Gọi ta Triều Hoa.”

“Triều Hoa công tử, chúng ta nói chuyện đi.” Ngu Phương Linh nhớ rõ mình đã dụ dỗ Bách Lí Triều Hoa như thế nào, cũng nhớ rõ khi hoan tình cổ của Bách Lí Triều Hoa phát tác, đã cố nén dục niệm ngập trời như thế nào, từng mạnh mẽ đẩy cô ra ngoài hai lần.

Có thể thấy được, đêm qua là cô cưỡng bách Bách Lí Triều Hoa.

Bách Lí Triều Hoa sáng sớm dậy, không có cầm kiếm Linh Tê, một kiếm đâm chết cô, chứng minh chuyện còn chưa phát triển đến nỗi không thể vãn hồi.

Bách Lí Triều Hoa nhíu mày, hiển nhiên đối với việc cô tự tiện thêm hai chữ “Công tử” phía sau “Triều Hoa”, có chút không vừa lòng, nhưng Ngu Phương Linh lại đưa lưng về phía Bách Lí Triều Hoa, không hề nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn.

“Đêm qua ta trúng hàn độc, tinh thần hoảng hốt, hành động, hoàn toàn không do chính mình khống chế.

Làm bẩn công tử, là ta không đúng, từ xưa đến nay, loại chuyện này có hại với nữ tử nhiều hơn, như thế tính ra, đối với công tử mà nói, cũng không tính là lỗ nặng gì, không bằng ngươi ta coi như không có việc gì xảy ra, được không?”

Lời này của Ngu Phương Linh, trước tiên đã nói qua một lần ở trong bụng, vừa mới nói ra, cô đã tự giác có gì đó không ổn, với việc Bách Lí Triều Hoa đối với cô “Thủ hạ lưu tình”, hơn phân nửa cũng sẽ không bới lông tìm vết, tạo thêm ra sai lầm gì.

“Làm bẩn?” Bách Lí Triều Hoa trầm ngâm, vẻ mặt trở nên cực kỳ cổ quái.

Ngu Phương Linh nói một đoạn dài như vậy, hắn lại chỉ từ bên trong lấy ra hai chữ “Làm bẩn”.

Ngu Phương Linh khẩn trương: “Có vấn đề gì sao?”

Chẳng lẽ, hắn cảm thấy từ “Làm bẩn” này dùng ra không đủ biểu đạt phẫn nỗ khi cô cưỡng bách hắn, phải dùng từ nghiêm trọng hơn từ “Làm bẩn”, Ngu Phương Linh không nói nên lời.

Nếu nói Bách Lí Triều Hoa giờ phút này còn chưa nghe ra ý tứ trong lời nói của Ngu Phương Linh, hiểu được tâm tư của nàng, hắn cũng quá mức ngu dốt.

Hắn chỉ cảm thấy hai từ “Làm bẩn” này dùng ra có chút khôi hài, không hổ là từ mà Ngu Phương Linh nghĩ ra được, muốn cười, đồng thời lại hiểu ra ý trong lời nói của Ngu Phương Linh, giống như một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống.

Muốn cười, lại không cười nổi.

Nàng nhớ rõ nàng đã dụ dỗ hắn như thế nào, cũng nhớ rõ, khi hắn phát tác hoan tình cổ cũng từng đẩy nàng ra như thế nào, nhưng lại không nhớ rõ, khi hắn đ.ộng t.ình ôm nàng, dán tai nàng nói ra những lời nói thiệt tình đào tim đào phổi.

“Đã chiếm tiện nghi của ta, còn muốn làm như không có việc gì xảy ra?” Bách Lí Triều Hoa cho rằng lửa trong thân thể mình, đã sớm theo vui sướng đêm qua, thiêu đốt hầu như không còn.

Lúc này, lửa lớn vất vả lắm mới tắt, lại bắt đầu từng chút mà bốc cháy, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của hắn vỡ nát ra.

Những ý niệm đáng sợ đóng cửa dưới đáy lòng, đang ẩn ẩn kêu gào, muốn cắn đứt thân hình mềm mại trong lòng ngực này.

Chẳng sợ hắn có tức giận, nhưng giọng điệu khi ra khỏi miệng vẫn rất ôn nhu, thậm chí mang theo chút hài hước, biểu hiện ôn nhu giả dối thế nhưng nhất thời làm Ngu Phương Linh chưa phát hiện ra nguy hiểm trong đó.

“Bách Lí công tử, ta thừa nhận là ta không đúng, ta…”

“Ta thích nàng.” Bách Lí Triều Hoa đột nhiên ngắt lời cô đang nói.

Ngu Phương Linh ngẩn ra trong chớp mắt, cho rằng tai mình xuất hiện ảo giác.

“Gả cho ta, được không?”

Lúc này Ngu Phương Linh nghe rõ, cũng biết mình không phải bị ảo giác, cô kinh ngạc mà lục soát ở trong đầu những lẫn ở chung cùng Bách Lí Triều Hoa trong mấy ngày nay, lại không tìm thấy chút dấu vết nào để Bách Lí Triều Hoa có thể động tâm tư với cô.

“Linh Nhi, gả cho ta.”

“Chỉ là ta chung quy sẽ phải đi.” Ngu Phương Linh hít sâu, thiên ngôn vạn ngữ đều bị một câu này của Bách Lí Triều Hoa chắn ở bên miệng, chỉ còn lại một tiếng thở dài.

Bách Lí Triều Hoa là một người trong sách, hắn lớn lên vừa đẹp, võ công lại giỏi, tính tình lại dịu dàng, nhưng cũng chỉ là một người trong sách.

Cô không có khả năng dừng lại cả đời ở trong trò chơi này.

“Nàng đã thành người của ta, còn muốn đi nơi nào?”

“Ta không biết nên giải thích với ngươi như thế nào, tóm lại, Bách Lí công tử, giữa chúng ta là không có khả năng, đêm hôm qua, ngươi cứ coi như là một hồi hoang đường trong mơ đi.” Ngu Phương Linh vắt hết óc, muốn khuyên Bách Lí Triều Hoa buông.

Gút mắt giữa cô cùng Bách Lí Triều Hoa, cùng với một hồi hoang đường đêm qua, dao sắc chặt đay rối, bây giờ còn có cơ hội, nếu để chậm, dây dưa càng sâu, sẽ càng khó bứt ra.

“Nàng từng có hôn phối?” Bách Lí Triều Hoa chuyển sang câu khác.

“Không có.”

“Phù Loan là người trong lòng nàng?”

“Tất nhiên là ta thuận miệng nói, lừa Hoa Hi phu nhân.”

“Đã không có hôn phối, người trong lòng lại không phải thật, thân thể sạch sẽ hiện giờ của nàng, đã do ta sở hữu.

Ta cưới nàng làm thê tử của ta, cũng là theo lẽ thường.” Bàn tay của Bách Lí Triều Hoa chậm rãi di chuyển lên, khóa chặt cổ cô, từng chút buộc chặt, “Ta chiếm thân mình của nàng, hẳn phải phụ trách với nàng, đúng hay không?”

Ngu Phương Linh rất muốn nói “Không đúng không đúng, ta không cần phụ trách”, nhưng bàn tay Bách Lí Triều Hoa đang khóa trụ lại cổ cô kia, hiển nhiên không cho phép cô trả lời như vậy.

Bàn tay kia buộc chặt lực đạo, bóp chặt cổ họng cô, rõ ràng là tư thế rất thân mật, ôn nhu thấu vào cốt tủy.

Sau lưng vẻ ôn nhu này, làm sao lại không phải là tàn nhẫn.

Hô hấp Ngu Phương Linh hơi đình trệ, sắc mặt cô ẩn ẩn có chút tái xanh, cô không chút nghi ngờ, nếu câu trả lời của cô làm Bách Lí Triều Hoa không hài lòng, hắn thật sự có khả năng cứ như vậy mà g.iết chết cô ở trong ngực.

Lòng Ngu Phương Linh hoảng loạn không thôi.

Cô nhớ rõ Bách Lí Triều Hoa mười sáu tuổi, nhớ rõ hắn ôn nhu như nước, lại xem nhẹ, hắn hiện giờ, đã hai mươi hai tuổi.

Hắn đã trải qua việc cửa nát nhà tan, trải qua đau khổ, từng ngã xuống vực sâu vạn trượng, cũng hưởng qua vạn kiếp bất phục, cho dù dáng vẻ của hắn chưa từng biến hóa, thì đáy lòng của hắn cũng đã sớm bị bóng tối ăn mòn.

Hắn đã không còn là Bách Lí Triều Hoa trước kia.

Cho dù bề ngoài hắn có ôn nhu, cũng giấu không được bản chất hắn đã hắc hóa.

Đúng, hắc hóa.

Đây mới là hàm nghĩa chân chính của “Hoa mạn đà la sa đọa”.

Trên tranh vẽ khi hắn vào thời kỳ thanh niên, trong đáy mắt toàn khói mù, Ngu Phương Linh sớm nên nghĩ tới, chỉ có khi Bách Lí Triều Hoa hắc hóa bệnh kiều, mới có ánh mắt như vậy.

Khi cô gặp lại hắn, hai mắt hắn đã mù, tất cả bóng tối cùng khói mù, đều bị phong ấn trong tấm lụa trắng quấn quanh mắt, đến nỗi làm cô đã quên đi nghĩ ngợi, Bách Lí Triều Hoa như vậy, cô rốt cuộc không thể trêu chọc được

“Lại không nói gì?” Bách Lí Triều Hoa thân mật mà dán sau cổ cô, “Do vấn đề này rất khó trả lời sao?”

Ôm ấp của Bách Lí Triều Hoa rất ấm áp, thậm chí xưng được với từ nóng bỏng, Ngu Phương Linh lại cảm nhận được một luồng khí lạnh từ trong ra ngoài, khí lạnh kia thấm đến tận đáy lòng cô, làm cô nhịn không được mà giật mình.

Hắn thật sự sẽ g.iết chết cô.

Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lấy được “thú Ngũ Độc”, thì có thể đạt tới 100% tiến độ xuyên qua, thuận lợi rời khỏi trò chơi này, lấy được năm nghìn vạn tiền khen thưởng.

Nếu lúc này bị Bách Lí Triều Hoa g.iết chết, không những không lấy được tiến độ xuyên qua, ngược lại có khi còn bị tụt xuống, dùng để sống lại thân thể của mình.

Mệt.

Quá mệt.

Tâm niệm của Ngu Phương Linh thay đổi rất nhanh, Bách Lí Triều Hoa lại từng bước ép sát, buột miệng thốt ra: “Ta đồng ý với huynh.”

Đây hoàn toàn là đáp án thốt ra khi bị ép buộc, nói xong Ngu Phương Linh lại có chút hối hận, có lẽ còn có đường sống để quay lại, sao cô lại đồng ý mất rồi.

Bách Lí Triều Hoa vừa lòng mà cười, khen thưởng hôn vào sau cổ cô: “Đợi lát nữa ta kêu Đinh Đương xuống núi mua nến đỏ, nàng cùng ta bái đường thành thân trước, đợi ta trả được thù lớn, hoàn thành xong tâm nguyện trong lòng, ta sẽ bồi thường nàng một hồi hôn lễ vẻ vang, được không?”

Trong lòng Ngu Phương Linh lộp bộp, chỉ còn lại một ý niệm: Xong rồi!

“Ta không phải là loại người để ý tục lễ, nếu thấy phiền toái, hôn lễ cũng không cần làm, ta cảm thấy báo thù vẫn quan trọng hơn.” Ngu Phương Linh cứu lại mà bổ sung một câu.

“Nhưng ta muốn cùng nàng làm phu thê, ta muốn ánh trăng chiếu rõ, trời đất làm chứng, ta muốn quang minh chính đại, cưới nàng làm thê tử của ta.

Ta muốn để thế nhân đều biết, Ngu Phương Linh là thê tử của Bách Lí Triều Hoa.” Bách Lí Triều Hoa quay cô lại, đối mặt với mình.

Cho dù hắn không nhìn thấy, lại hoảng hốt có loại ảo giác, đáy mắt đã chiếu ra dáng vẻ thê tử của hắn.

Thê tử của hắn xinh đẹp đáng yêu, là người duy nhất trên thế gian này khiến hắn quyến luyến, là trân bảo cả đời này hắn muốn quý trọng, thuộc sở hữu của hắn, cũng phải bắt cho được ấm áp cùng ánh sáng.

Đối mặt với Bách Lí Triều Hoa như vậy, tim Ngu Phương Linh như là bị cái gì đâm cho nát, lời từ chối cũng không nói ra được.

Tổ kế hoạch trò chơi đáng nhận ngàn đao, vì sao lại muốn sáng tạo ra nhân vật như Bách Lí Triều Hoa.

Cô thấy khó tiếp thu quá.

Ngực khó chịu cứ như bị tắc một cục bông vậy.

Triều Hoa, Triều Hoa, rốt cuộc cô nên làm gì với hắn đây?

Ngu Phương Linh không nói lời nào, Bách Lí Triều Hoa biết, nàng đã đồng ý rồi, nàng luôn mạnh miệng mềm lòng.

Hắn vươn tay trong bóng đêm, xoa gương mặt của Ngu Phương Linh.

Bọn họ tr.ần tr.uồng mặt đối mặt ôm nhau như vậy, quan hệ so với bất luận kẻ nào trên đời còn thân mật hơn.

Hắn dùng đầu ngón tay từng chút mà miêu tả khuôn mặt của thê tử, muốn dùng phương thức này, ghi nhớ rõ bộ dáng của thê tử vào linh hồn.

Lòng bàn tay của Bách Lí Triều Hoa thô ráp cộm người, Ngu Phương Linh nhận thấy không thích hợp, nắm lấy tay hắn, nhìn về phía lòng bàn tay của hắn.

Lòng bàn tay hắn che kín miệng vết thương, có vết đã cũ, bắt đầu đóng vảy, có vết mới, miệng vết thương mơ hồ có thể thấy được máu thịt đỏ tươi.

“Đây là có chuyện gì?” Giọng nói của Ngu Phương Linh không tự giác mà run lên một chút.

Bách Lí Triều Hoa nắm lòng bàn tay lại, khóe môi cong lên trên.

Rõ ràng miệng vết thương mang đến chính là đau khổ, hắn ngược lại như được nếm tới mật ong, ngọt ngào từng chút thẩm thấu vào đáy lòng.

“Sau khi trúng hoan tình cổ, lúc đầu còn nhịn một chút, tương đối tỉnh táo, tới lần thứ hai, vô cùng gian khổ gian nan, chỉ có nắm mảnh sứ ở trong tay, cắt nhỏ lòng bàn tay, đau đớn cùng máu tươi mới có thể mang đến một chút tỉnh táo.

Cũng là từ khi đó, ta hiểu được, trong lòng ta không biết từ lúc nào đã sinh ra tâm tư khác với nàng.” Bách Lí Triều Hoa cúi đầu, chống trán vào trán Ngu Phương Linh, thấp giọng cười, tươi cười kia tất cả đều là ngọt ngào cùng tự hào nói không nên lời, “Linh Nhi, ta yêu nàng, những miệng vết thương này đều là dấu vết ta từng yêu nàng.”

Không ngờ cảm tình của hắn đối với cô, đã sâu đậm tới một bước này rồi, hắn tình nguyện chính mình chịu đau khổ dày vò, cũng không chịu tổn thương cô một phần.

Đáy mắt Ngu Phương Linh lộ ra vẻ khiếp sợ, cô cho rằng thích mà Bách Lí Triều Hoa đối với cô, chỉ là tình đậu sơ khai.

Lần đầu tiên động tâm, luôn khó tránh khỏi khắc ghi, mang theo chút khí phách cùng cố chấp của thiếu niên.

Đợi thời gian lâu dần, mới mẻ ảm đạm đi, vui mừng cũng sẽ tùy theo biến mất.

Nhưng tất cả vui mừng hắn đối với cô, tất cả khắc sâu vào lòng bàn tay này, cho dù miệng vết thương theo thời gian lâu, dần dần khép lại, thì đống sẹo đó cùng khó mà hủy diệt.

Đó là dấu vết chứng minh hắn từng yêu cô.

“Chỉ là vì sao huynh lại yêu ta?” Ngu Phương Linh nhìn mặt hắn, khó hiểu hỏi, “Triều Hoa, huynh cùng ta quen biết cũng chỉ mới ngắn ngủn có một tháng…”

“Ta nếu như biết, cũng sẽ không yêu nàng như thế.” Bách Lí Triều Hoa dùng ngón tay ôn nhu mà miêu tả khuôn mặt cô, thấp giọng nở nụ cười, tươi cười có chút bất đắc dĩ, cũng có chút sủng nịch.

Ngu Phương Linh nói đúng, bọn họ quen biết ngắn ngủn mới chỉ một tháng, hắn luôn cảm thấy, nàng lại quen thuộc như vậy, quen thuộc đến giống như hắn đã từng trong luân hồi truy đuổi nàng mấy đời, mỗi một đời hắn đều vì nàng trằn trọc, ruột gan đứt từng khúc.

Nghe vậy, Ngu Phương Linh hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô còn tưởng rằng, hắn đã nhận ra cô.