Hôm Nay, Cyber Và Ngọt Sủng Vẫn Chưa Tương Thích

Chương 2



Không chút do dự, trước khi bọn bắt cóc đi xuống cầu thang, Từ Miểu đã cầm mảnh vỡ cắt đứt dây thừng đang trói chân cô.

Thực tế, hai tay cô bị trói sau lưng, nếu cô không cởi trói chân, khéo léo kéo dài thời gian thì có lẽ bọn bắt cóc cũng không phát hiện ra những cử động nhỏ của cô ấy. Nhưng những kẻ bắt cóc rõ ràng đã mất dần kiên nhẫn. Cho dù chúng không cắt tai cô thì khả năng cao là cũng sẽ đến đây trút giận, mà một khi tới gần thì sẽ rất dễ dàng nhìn thấy sợi dây vương vãi.

Mà nếu hai chân cô còn đang bị trói. Như vậy thì ngay cả việc chạy trốn cô cũng không làm được. Cô thà chọn nắm thế chủ động trong tay còn hơn làm cá nằm trên thớt của người khác.

Năm hay sáu tên bắt cóc đã xuống cầu thang, chúng chỉ cần quay lại là thấy cô nhưng may mắn là chúng hoàn toàn không để ý đến hai cô gái yếu ớt mà chỉ mải cãi nhau. Có kẻ bắt cóc lo lắng nếu chọc giận Nam Thiệu sẽ phản tác dụng, không lấy được tiền chuộc, không cho phép tên định cắt tai kia làm liều.

Tiền đến tay rồi thì muốn làm thế nào mà chẳng được. Đó chỉ là hai con cừu non đang chờ bị làm thịt, tại sao phải vội vàng làm hỏng cả kế hoạch?

Cảm ơn vì sự khinh miệt của họ. Từ Miểu rút chân ra khỏi những mảnh dây thừng rải rác, ngồi xổm nửa người trong bóng tối, khom lưng, gắn cổng sạc của bình ắc quy vào sạc không dây rồi lao đến trước mặt Ôn Thiển Thiển, vòng tay tóm lấy và hướng đầu mảnh nhọn vỡ vào động mạch trên cổ cô ấy.

Mọi thứ diễn ra trong tích tắc.

Bọn bắt cóc chưa kịp phản ứng.

Cảm nhận được sự lạnh buốt trên cổ, Ôn Thiến Thiến muộn màng hét lên tiếng hét kinh hãi.

Một cơn ớn lạnh dày đặc trườn lên sống lưng.

Cô không hiểu Từ Miểu đang làm gì.

Những kẻ bắt cóc hung ác cũng rất mờ mịt, kẻ đầu trọc cầm đầu nheo mắt đe doạ: "Đại tiểu thư, cô lại đang nghĩ ra trò gì mới đây?”

Từ Miểu quát: “Đừng đến đây! Các người tiến lên một bước tôi sẽ giết chết cô ta.”

Thể lực của cơ thể này không tốt lắm. Tay trái đang kéo Ôn Thiển Thiển đã có cảm giác mất sức, hai chân cũng đứng rất gian nan. Nhưng cô còn muốn sống, dưới sự kích thích của adrenaline, cô cố kiên trì.

Ôn Thiển Thiển khóc lóc nói: “Miểu Miểu, Cậu làm sao vậy?”

Từ Miểu trong lòng nói xin lỗi một tiếng,quát: “Câm miệng.”

Giọng điệu lạnh băng, mũi nhọn cắt qua cổ Ôn Thiển Thiển, máu tươi chảy xuống uốn lượn, khiên cô gái sợ đến mức ngậm chặt miệng.

Ôn Thiển Thiển thực sự cảm thấy Từ Miểu sẽ giết cô ấy. Xét cho cùng, phong cách của tập đoàn tài chính là coi thường mạng người. Bọn bắt cóc tự nhiên cũng nhìn ra được, bọn hắn không cảm thấy hai cô gái nhỏ này sẽ diễn được như vậy. Thật là kỳ lạ. Con tin đấu đá lẫn nhau, một con tin muốn giết con tin kia.

Người đàn ông đầu trọc cười nói: “ Đại tiểu thư, chẳng lẽ không khí của xóm nghèo có độc à, sao lại khiến đầu óc của đại tiểu thư có vấn đề vậy. Cô thật sự nghĩ dùng cô gái này uy hiếp bọn ta sẽ có tác dụng à?”

“ Tôi đã nghe thấy các ngươi nói chuyện. Nếu bị ngươi huỷ dung, tôi thà đi chết! Các ngươi mang hai cái xác mà đi lấy tiền chuộc.” Bắp chân của Từ Miểu bắt đầu run run, nhưng giọng nói lại kiêu ngạo vô cùng, không để lộ chút sợ hãi nào. Cô còn phải nhịn không quay lại nhìn pin đang sạc. Dù tốc độ sạc của bình ắc quy rất nhanh, nhưng cũng không thể quá tải ngay lập tức. Phải mất ít nhất một hoặc hai phút. Hơn nữa —— hy vọng là hệ thống tự động ngắt sạc của bình ắc quy này thật sự đã hỏng rồi!

Quên mất là vị tiểu thư nũng nịu này coi trọng dung mạo đến mức nào. Bọn bắt cóc liếc nhìn nhau hối hận, không hề nghi ngờ lý do này. Tên đầu trọc trừng mắt nhìn tên đồng bọn gầy quắt nãy giờ ồn ào muốn cắt tai. “ Đều tại mày đấy!”

Tên gầy thâm độc nói: “Đại ca, nói nhiều điều vô nghĩa với cô ta làm gì? Mặc kệ cô ta sống hay là chết. Lấy được tiền chuộc là chúng ta lập tức trốn!”

“Đồ con lợn!” Một kẻ cơ bắp tát vào đầu hắn. “ Loại người như cô ta đều cấy chip cao cấp trong cơ thể. Có vấn đề hệ thống sẽ báo động ngay lập tức. Mày nghĩ tại sao chúng ta lại phải cho chúng nó ăn ngon uống tốt? “

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại để con khốn này dắt mũi? “


Sao mãi vẫn chưa xong? Bất cứ lúc nào bọn họ cũng sẽ xông tới, mà cô chỉ đang giả vờ để doạ chúng. Trái tim Từ Miểu đập kinh hoàng. Cô nhìn chằm chằm tên đầu trọc và bốn tên bắt cóc sau lưng hắn: "Tôi không tin! Các ngươi muốn cắt đứt tai của tôi! Tôi đã nghe thấy hết rồi!”

Đầu ngón tay của cô run lên. Người đàn ông đầu trọc thực sự sợ rằng cô ấy sẽ đâm chết Ôn Thiển Thiển. nghe nói Nam Thiệu cũng không quan tâm đến vị hôn thê, cô gái thường dân này mới là mục tiêu hàng đầu của họ.”

“Tôi thề sẽ không làm như vậy.” Người đàn ông đầu trọc nghiêm túc nói, nhưng hắn đang nghĩ trong đầu việc sẽ kéo Từ Miểu lên tầng hai để dạy cho cô một bài học sau khi cứu Ôn Thiến Thiến. Chỉ cần không làm quá mức, con chip sẽ không báo động.

Ôn Thiển Thiển run rẩy gật đầu: “Miểu, Miểu Miểu, bọn họ đã đồng ý rồi, cậu thả tôi ra đi.”

Tại sao vẫn chưa có phản ứng? Chẳng lẽ ngay từ đầu đã không sạc được điện? Từ Miểu lo lắng đến nóng ruột nóng gan, khóe mắt tìm kiếm những công cụ khác, tiếp tục trì hoãn: “ Ai biết cậu có phải là một bọn với chúng không. Có khi đây chính là âm mưu của cậu. Bọn họ chính là bạn của cậu ở xóm nghèo đúng không? Các người kết phường hại chết tôi là có thể leo lên Nam Thiệu! Tôi sẽ không mắc mưu!”

Ôn Thiển Thiển ngạc nhiên: "Làm sao cậu lại có thể nghĩ như vậy? Tôi đã giải thích với cậu rồi. Khi tôi gặp Nam Thiệu, anh ấy đã mất trí nhớ, không nhớ rằng mình có vị hôn thê, tôi cũng không biết cậu. Hiện tại trí nhớ của anh ấy khôi phục, tôi sẽ chủ động rút lui, không bao giờ quấy rầy các cậu nữa. Miểu Miểu, cậu nói rằng cậu tin tôi mà?”

Lời đồn về Người thừa kế của Nam thị yêu một dân thường đã lan truyền khắp nơi nhưng thị dân bình thường cũng không biết cụ thể ẩn tình, Những tên bắt cóc này chỉ là những tên đi vay nặng lãi mà không có tiền trả, cùng đường lại thấy hai người họ nói chuyện với nhau trong hẻm tối không người mới bí quá hoá liều quyết định bắt cóc họ.

Ai mà ngờ được lại còn nghe được bí mật hào môn chứ. Bon bắt cóc hào hứng hóng chuyện một cách thích thú.

Từ Miểu âm thầm khen ngợi Ôn Thiển Thiển, tiếp tục bịa chuyện nói bậy bạ để kéo thời gian: “ Sao lại trùng hợp như vậy? Cậu vừa kéo tôi ra giải thích rõ ràng thì tôi lập tức đã bị bắt cóc? Bọn bắt cóc chỉ đánh tôi lại không chạm đến một cây lông tơ của cậu?”

“ Đó là vì tôi không phản kháng “ Ôn Thiển Thiển vội vàng nhìn bọn bắt cóc, "Mau nói cho cô ấy biết, các anh không biết tôi đúng không?"

Bọn bắt cóc cười ha ha, thật thú vị, con tin nội chiến, lại còn muốn họ bảo vệ công lý.

Người đàn ông đầu trọc đùa cợt: "Cô cách xa như vậy, chúng tôi làm sao nhìn rõ? Có lẽ tôi thật sự biết cô thì sao, để tôi nhìn kỹ xem nào."

Vừa nói hắn vừa tiến lên 1 bước.

“Đừng đến đây!” Từ Miểu lập tức quát.

Đầu trọc đã chú ý đến cô đang yếu đi, tay run như bị Parkinson thế kia thì đến một con gà cũng không giết được: “ Đại tiểu thư đừng căng thẳng. Tôi chỉ thấy không rõ thôi, đợi đến khi tôi nhìn rõ tôi sẽ nói cho cô tôi có quen biết cô ta không nhé.”

Hắn lại tiếp tục tiến thêm 1 bước.

Đồng tử của Từ Miểu co rụt lại, cố hết sức kéo Ôn Thiển Thiển lui về phía sau. Những tên bắt cóc khác cũng đã nhận ra cô đang kiệt sức, nhe răng cười đi theo tên đầu trọc. Máu chảy xuống từ cổ tay, nhỏ xuống đất, nhưng cô chẳng còn cảm thấy đau nữa, tất cả năng lượng của cô bây giờ dành hết để suy nghĩ một cách tuyệt vọng xem phải làm gì khác.

Khi cô cố gắng tìm cách tự cứu mình, đống rác thải điện tử đằng sau những kẻ bắt cóc bỗng toát ra ánh lửa.

Từ Miểu siết chặt mảnh vỡ.

Nó hoạt động!

Ôn Thiển Thiển há to miệng kinh ngạc, lại bị cô che lại.

Mũi của những kẻ bắt cóc do sống trong khu ổ chuột nhiều năm, từ lâu đã bị các loại chất thải hóa học ăn mòn, đến khi khứu giác quá mức kém cỏi của chúng bắt được mùi khét trong không khí thì đã quá muộn. bình ắc quy chất trong đống rác ầm ầm phát nổ, làm nổ tung đống rác, chế phẩm nhựa và kim loại cháy bay đến chỗ những kẻ bắt cóc, đốt cháy quần áo và tóc của chúng, đồng thời những mảnh thủy tinh sắc nhọn như hàng trăm ám khí găm vào cơ bắp của chúng. Một tên bắt cóc xui xẻo không may bị một thanh thép đâm vào động mạch đùi, chỉ trong vài giây máu chảy ra như suối, hắn run run đè lại miệng vết thương nhưng không thay đổi được gì.

Những kẻ khác cũng là ốc còn không mang nổi mình ốc, luống cuống dập tắt ngọn lửa trên người.

Từ Miểu đã chuẩn bị từ lâu, lập tức đè Ôn Thiển Thiển xuống đất, đợi vụ nổ qua đi kéo Ôn Thiển Thiển lao ra phía cổng lớn chạy trốn.

“Bọn chúng muốn chạy trốn!”

“Chết tiệt, chúng ta bị lừa rồi!” Bọn bắt cóc giận dữ gầm lên.


Ném Ôn Thiển Thiển lại có thể chạy trốn nhanh hơn một chút.

Cô liếc nhìn cô gái mặt mũi tái nhợt, thấy sự sợ hãi trong mắt cô ấy, xoay người, tiếp tục kiên trì.

Vào thời điểm vụ nổ xảy ra, Ôn Thiển Thiển cuối cùng cũng hiểu tại sao Từ Miểu lại sạc những bình ắc quy cũ đó trước khi bắt cô. Tay và chân của cô vẫn bị trói, không thể tự mình chạy thoát được, Từ Miểu tóm lấy cô, bề ngoài là để đe dọa những kẻ bắt cóc, nhưng thực chất là để cứu cô. Nghĩ đến việc vừa rồi cô thật sự oán trách Miểu Miểu, trong lòng Ôn Thiển Thiển vô cùng áy náy.

Từ Miểu lại chẳng có sức mà để ý đến cô ấy nữa. Ôn Thiển Thiển rất gầy, đại khái chỉ có ba bốn mươi cân nhưng cô vẫn không chịu nổi.

Nặng quá.

Mỏi tay quá.

Thật muốn buông tay.

Trước kia đến cả cặp sách cô còn không xách được, phải mua hẳn cặp sách như valy kéo để đựng sách. Hiện tại lại phải cõng một người trên lưng để chạy trốn. Mũi cô hơi cay cay, cô tủi thân muốn khóc nhưng bước chân không hề dừng lại.

Vài giây ngắn ngủi mà tưởng như đã qua một thế kỷ.

Tiếng bước chân của tên bắt cóc ngày càng gần. Hơi thở nặng nhọc dường như đang phả vào phía sau đầu và một bàn tay to duỗi về phía cô.

“Bùm—” Thanh âm dữ dội làm Từ Miểu quay đầu lại, âm thanh đinh tai nhức óc này so với tiếng nổ pin lúc nãy còn lớn hơn. Người đàn ông đầu trọc định đuổi kịp họ đã bị nghiền nát dưới một chiếc ô tô lơ lửng từ trên trời rơi xuống! Những kẻ bắt cóc đi sau vài bước cũng không một may mắn thoát khỏi.

Từ Miểu ngạc nhiên dừng lại, ngửa đầu nhìn nhìn nóc nhà đang bị thủng thành một lỗ lớn, bầu trời ô nhiễm xám xịt nặng nề, mây mù và sương mù phản chiếu ánh đèn neon phía xa. Cô lại cúi đầu, nhìn bọn bắt cóc bị ngọn lửa liếm láp thân thể đang kêu thảm thiết, chớp chớp mắt lưỡng lự: là nam chính đến à?

Sao phương pháp lên sân khấu này lại hại người hại ta thế nhỉ?

Ngay khi Từ Miểu bắt đầu tự hỏi có phải xe của người giàu có lẽ chịu quăng quật khá tốt, chắc từ không trung rơi xuống cũng sẽ không sao, chiếc xe bay dường như sắp tan thành từng mảnh rung chuyển dữ dội, trong vài giây, cửa sổ nóc mở ra và chiếc ghế lái trực tiếp ném một người đàn ông bật ra khỏi nó.

“Nam Thiệu!” Ôn Thiển Thiển giật mình kêu lên, cô liếc mắt đã nhận ra người đàn ông đó.

“ Anh tới cứu bọn em đúng không?”

“Ầm ——”

Người đàn ông cao lớn đẹp trai bay một đường parabol rồi ngã mạnh ngay trước mặt hai cô gái, anh ta nhắm chặt hai mắt, yên lặng tựa như đã mất đi ý thức từ lâu, trán ào ạt đổ máu, máu tươi đã che khuất nửa bên mặt và má.

Chiếc xe trống rỗng vừa bắn bay chủ nhân phát ra tiếng kêu máy móc:“Thanh trừ, thanh trừ……”