Hôm Nay, Cyber Và Ngọt Sủng Vẫn Chưa Tương Thích

Chương 9



Cầm thiết bị trên tay, Từ Miểu thầm nghĩ:Thật không may, đúng là linh hồn trong cơ thể này đã bị thay đổi. Chỉ mong đó chỉ là những lời hoa mỹ cường điệu để quảng cáo. Khoa học kỹ thuật của thế giới này hẳn chưa đến mức thấy cả linh hồn chứ?

Chiếc xe vượt qua lớp màn bảo vệ vô hình, Từ Miểu tùy ý nghịch thiết bị cá nhân của Nam Thiệu, trong lòng hồi hộp.

Cô mơ hồ cảm thấy não mình bị rà quét. Sau đó,.... không có gì xảy ra. Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó như nhớ ra điều gì, ném lại thiết bị đầu cuối cho Nam Thiệu: "Sao lại là tôi gọi? Sao ông ấy không gọi cho tôi? Tôi vừa suýt chết, cha cũng không thèm quan tâm. Tôi hận ông ấy." Giọng điệu kiêu căng, không hề sơ hở.

Nam Thiệu hoàn toàn không nhìn ra Từ Miểu không biết thông tin liên lạc của "cha", anh bất đắc dĩ lắc đầu: “ Trước khi đi tôi có trò chuyện với cha cô, ông ấy rất lo lắng cho cô, chẳng qua là ông ấy có chuyện rất quan trọng phải giải quyết, thật sự không thể rời đi.”

“ Còn có chuyện gì quan trọng hơn tôi?” Giọng Từ Miểu sắc nhọn

Nam Thiệu nhướng mày, cô nói cũng không phải vô lý,Từ Kiến Long dường như cũng không coi trọng Từ Miểu như vậy —— nói thật, thật sự quan tâm thì sẽ không gả cho Nam gia liên hôn: "Được rồi, khi nào ông ấy làm xong việc sẽ liên lạc với cô."

Anh lấy lại đồng hồ, ôn hoà nói: "Chúng ta đến rồi."

Từ Miểu nhìn ra ngoài cửa sổ theo ánh mắt của anh. Dòng khí cuốn theo tro bụi, xe bay từ từ hạ xuống hòn đảo.

Khung cảnh ở đây hoàn toàn khác với trên mặt đất, không có nhà cao tầng, chỉ có những ngôi nhà với khuôn viên xinh đẹp nhiều hình thù khác nhau, không có ánh sáng lộng lẫy của nhà cao tầng và những tấm biển quảng cáo, trong màn đêm yên tĩnh chỉ có những ngọn đèn đường màu trắng sữa phát ra ánh sáng ấm áp như đom đóm. Đài phun nước bắn ra những bọt nước như những viên trân châu, cỏ cây đan xen, côn trùng quý hiếm kêu rả rích. Trong lúc nhất thời, Từ Miểu suýt chút nữa cho rằng mình không xuyên qua, những cảnh tượng kỳ quái kia chẳng qua là một giấc mộng ly kỳ. Có tiếng móng ngựa vang lên, một chiếc xe ngựa bốn bánh lộng lẫy chạy ngang qua đại lộ lát đá cẩm thạch trắng, dừng ngay trước mặt cô.

Từ Miểu: “……”

Đây là thật sao??

Con ngựa kéo xe bóng bẩy anh tuấn cao lớn, khịt mũi rồi nhàn nhã xoay người. Cửa xe tự động mở ra, rèm lụa màu xanh hoàng gia được vén lên hai bên.

Khoảnh khắc chiến mã quay lại, Từ Miểu bắt gặp đôi mắt máy móc của nó. Không có sự linh động như tạo vật của tự nhiên, loài ngựa vốn là loài rất thông minh.

Đây là một con ngựa robot có vẻ ngoài gần như hoàn hảo, hầu như không thể phân biệt được với một con ngựa thật. Nhưng giả vẫn là giả.

Từ Miểu âm thầm may mắn chính mình tự dưng bị mặt liệt, nếu không giờ phút này rất có thể sẽ bại lộ. Cô bình tĩnh nhìn Nam Thiệu, nghiêng đầu ra hiệu với đội trưởng an ninh: “Mời Từ tiểu thư lên xe.”

Từ Miểu vừa mới chuẩn bị kéo Thanh Ngư cùng nhau lên xe, trong đầu bỗng vang lên giọng của cái máy thiểu năng nhân tạo: [ cô vừa mới trải qua nguy hiểm sinh tử, tay chân nhũn ra, không leo được lên xe ngựa. Cô Làm nũng để Nam Thiệu bế lên xe, nhưng Nam Thiệu không chịu, Cô giả vờ lảo đảo ngã vào vòng tay anh. Nam Thiệu đẩy cô ra, nói với cô rằng nếu không lên xe thì tự mà đi bộ về nhà, nói xong, anh ấy kéo Ôn Thiển Thiển lên xe và rời đi. ]

Từ Miểu: “……”

Từ Miểu chế giễu trong lòng: “ Còn tưởng hắn sẽ nói ôm thì phải giá khác “

Al thiểu năng không phản ứng, hiển nhiên là không hiểu trò đùa này. Từ Miểu không so đo với nó.

Cô dừng lại, cúi đầu nhìn cô bé bên cạnh: “ Lên xe trước đi”

Thanh Ngư nhìn cô, ngoan ngoãn gật đầu và lên xe dưới ánh nhìn chăm chú của Từ Miểu. Từ Miểu đứng ở cửa xe quay lại nhìn Nam Thiệu. Có rất nhiều cách để chọc giận Nam Thiệu, không nhất thiết phải làm nũng, không nhất thiết phải giả vờ ngã.


Từ Miểu nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi rách của anh: "Anh có chắc chắn muốn ăn mặc như vậy về nhà không?"

Cô không nhắc thì anh cũng suýt quên mất, vừa nhắc đến Nam Thiệu bỗng thấy bụng lạnh lạnh, ánh mắt những cấp dưới xung quanh cũng trở nên quái lạ.

Nam Thiệu: “……”

Cố vớt vát lại chút thể diện cuối cùng, Nam Thiệu tỏ vẻ nghiêm túc vặn hỏi: “ Thì sao? Tôi về nhà chứ không phải là đi dự tiệc.”

Từ Miểu nhìn hắn, trầm ngâm một lát: “ Đi dự tiệc có thể mặc ba loại trang phục: quần áo nam, quần áo nữ và quần áo hở rốn của Nam Thiệu."

Nam Thiệu: “…………?”