Hôm Nay Tần Tiên Sinh Lại Ghen

Chương 50



"Tần Minh, mày không thoát được đâu. Tốt nhất là mày nên bỏ súng xuống ngay!"

Nghe những lời này, Tần Minh không những không sợ mà còn cố tình bóp cò. Cũng may Tần Tư Lăng phản ứng nhanh nghiêng người sang một bên. Chỉ có điều là bên cánh tay của hắn vẫn bị viên đạn sượt qua rướm máu.

Người của Tần Tư Lăng nghe lệnh lập tức nổ súng. Phía xa, cảnh sát cũng bắt đầu hành động. Tần Minh biết bản thân hôm nay phải liều mạng nên đã nhân sơ hở đám thuộc hạ của Tần Tư Lăng mà lao đến tóm lấy một người. Dưới làn đạn như mưa lao đến, Tần minh đã lấy tên thuộc hạ đó mà che chắn co bản thân, thành công lên ô tô.

Chiếc xe của hán cứ thế từ trong làn đạn mà lao thẳng đi.

Tần Tư Lăng cắn răng, che lấy vết thương bên cánh tay ra lệnh.

"Đuổi theo!"

***************

Trình Nhiễm đang thư thái uống sinh tố ở sở cảnh sát thì Tần Tư Lăng cũng đã đến đón cô. Ánh mắt của Trình Nhiễm chợt di chuyển đến bên cánh tay của Tần Tư Lăng, thấy hắn bị thương thì sắc mặt lập tức không vui.

"Anh sao lại bị thương thế?"

Tần Tư Lăng không muốn cô lo lắng nên chỉ nhẹ nhàng giơ tay xoa đầu của cô, nhẹ nhàng nói.

"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Anh đưa em về."

Tuy bề ngoài của Tần Tư Lăng tỏ ra bình tĩnh như vậy nhưng thực chất trong lòng của hắn đang gợn sóng liên tục. Hắn đã cho người đuổi theo Tần Minh mà lại để hắn chạy thoát được. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy vô cùng tức giận. Hắn thì không sao cả. Nhưng Trình Nhiễm thì sao? Hắn chỉ sợ cô sẽ gặp nguy hiểm mà thôi. Tần Minh mắc bệnh tâm lí, không những vậy tên đó còn là kẻ biến thái thích hành hạ người khác. Nếu một ngày nào đó mà Trình Nhiễm gặp chuyện gì... Hắn sợ bản thân sẽ mất khống chế mà điên lên mất!

Từ khi ngồi vào xe đến giờ, Trình Nhiễm thấy Tần Tư Lăng rất thất thường.

Liệu rằng đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết, hay là... Tần Minh trốn thoát rồi?

"Tư Lăng... Hôm nay em thèm ăn mì lạnh..."

"Anh đưa em đi ăn."

Quả nhiên là hắn có chuyện không nói cho cô biết. Nghĩ vậy, cô quay sang nắm lấy bàn tay của Tần Tư Lăng, hơi siết chặt.

"Em không ăn được mì lạnh, anh quên rồi sao?"

Tần Tư Lăng không nói gì cả.

Vừa nãy hắn mải suy nghĩ nên không nghe rõ Trình Nhiễm hỏi gì. Hắn chỉ có thể theo bản năng mà đồng ý với cô mà thôi. Sau một hồi lâu im lặn, cuối cùng Tần Tư Lăng cũng quay sang ôm lấy Trình Nhiễm vào lòng. Tuy nhiên, cái bụng to của cô lại tạo cho hai người một khoảnh cách.

Ôm cũng không ôm được, khiến cho Tần Tư Lăng đang muốn an ủi chuyển sang chế độ giận dỗi.

Mà cái vẻ mặt giận dỗi của hắn khiến cho Trình Nhiễm chợt phì cười. Thôi thì cô đành lùi lại một chút để dỗ ngọt Tần tiên sinh vậy.

Trình Nhiễm đột nhiên giữ chặt lấy hai bên má của Tần Tư Lăng, khiến hắn đối diện với mặt mình. Nhân lúc ai đó đang còn ngơ nác, cô lập tức thưởng cho hắn một nụ hôn vào môi. Đã không hôn thì thôi, lúc hôn ròi thì Trình Nhiễm cảm thấy có chút thích thú.

Bờ môi của chồng cô mềm hơn cô tưởng tượng. Thật sự cô đang rất ngứa răng muốn cắn chi hắn mấy phát. Nhưng mà, do co chủ động nên phải kiềm chế cái sở thích của mình lại. Trong đầu cô lúc này cứ đinh ninh một điều rằng Tần Tư Lăng đang buồn, phải dỗ hắn vui lên... Không được quá phận nữa...

Trong cái hoàn cảnh gượng gạo này lại chỉ có tội nghiệp anh tài xế. Anh muốn chuyên tâm lái xe lắm nhưng lại bị phát cho "cơm chó" ngọt thế này dẫn đến không thể tập trung được.

"Ông xã, hết giận dỗi chưa?"

"Em vừa hôn anh..."

"Thì đúng rồi."

Gương mặt của Tần Tư Lăng thoáng đỏ ửng, không những vậy hắn còn hơi lùi lại, làm ra cái bộ dạng như kiểu cô vừa mới ức hiếp hắn vậy.

"Ông xã, em biết anh lo lắng cho em. Nhưng mà, chẳng phải em luôn ử bên cạnh anh hay sao? Có ông xã bảo vệ, làm sao em có thể xảy ra chuyện gì được, đúng không?"

"Em không cần phải an ủi anh theo cách đó đâu."

"Vậy thì thôi, lần sau không hôn nữa."

"Ý anh không phải như vậy..."

"Không là như vậy thì ý anh là gì?"

"Anh bảo là em không cần dùng lời nói an ủi anh, lần sau muốn an ủi chỉ cần... Dùng... Hành động là được."

Đây là muốn hôn sao? Có thế thôi mà không dám nói. Thật sự dạo này da mặt của Tần tiên sinh mỏng quá. Sắp làm ba đến nơi rồi mà không chỉnh sủa lại cái tính cách quái đản của mình cái gì.

Kể từ ngày hô đó, Trình Nhiễm hoàn toàn bị cấm túc ở trong Biệt Viện cho đến khi nào sinh xong mới được ra ngoài. Ban đầu cô còn có chút không vui, có điều Tần Tư Lăng rất hiểu ý cô nên cứ cuối tuần hắn được nghỉ là lại đưa cô ra ngoài chơi, đi hoáng mát hay đi mua sắm.

Bụng của Trình Nhiễm ngày càng lớn hơn. Cô phải công nhận là sinh đôi 2 đứa mà bụng lớn quá cỡ thật. Mặc dù đi lại có chút khó khăn nhưng vì cô vẫn còn trẻ nên xương cốt và trạng thái vẫn tốt. Thường ngày cô luôn ăn uống đầy đủ theo danh sách chế độ dinh dưỡng của bà nội nên không những mẹ khỏe mà hai bé trong bụng cũng rất phát triển bình thường.

"Hôm qua em cùng bà nội đi khám định kì, bác sĩ nói rằng có thể sang tháng sau em sẽ sinh. Vậy nên bà nội đã cho người chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ từ bây giờ rồi."

Tần Tư Lăng nghe xong thì gật đầu. Hắn ngồi chăm chú gọt táo cho Trình Nhiễm ăn, không những thế còn bóc vỏ nho, cắt từng loại hoa quả mà cô thích ăn bày ra đĩa.

"Tối nay Tư Khải mở tiệc đầy tháng con của cậu ta. Cậu ta mời anh và em đến đó dự tiệc, em có muốn đi không?"

"Đương nhiên rồi. Em còn phải mặt mặt con trai út của anh ấy nữa. Vợ anh ấy còn đích thân gọi điện cho em. Em mà không đi thì thật là không hay."

Nói vậy thôi chứ Trình Nhiễm khao khát ra ngoài lắm rồi. Cả tuần chỉ có được hai ngày cuối tuần được Tần Tư Lăng dẫn đi vẫn chưa thể nào khiến cho cô hài lòng cả. Nhân dịp này, cô sẽ đến bữa tiệc và xin bí kíp làm mẹ của vơ Tư Khải. Cô ấy đã sinh 2 đứa rồi, đứa này là đứa thứ 3 nên kinh nhiệm cũng rất phong phú đi...

"Hay tối nay để anh đi thôi. Em cũng sắp sinh rồi, nên ít ra ngoài hơn."

"Em không đồng ý. Anh phải cho em đi!"

Tranh luận với Tần Tư Lăng cả ngày. Cuối cùng tối nay cô cũng thành công đàn áp được Tần Tư Lăng cho cô đi.

Bữa tiệc ăn mừng đầy tháng của con trái út, Tư Khải không làm lớn lắm. Chỉ mời những người thân trong nhà và vài người bạn tới thôi. Trình Nhiễm vừa đến đã được vợ của Nhiếp Minh Duật kéo đi. Có vẻ như từ sau lần đầu gặp mặt trước đây thì mấy người họ đã thân thiết với nhau hơn.

"Trình Nhiễm, cô thật sự rất giỏi đấy. Thoáng cái mà đã mang song thai rồi. Bụng to như vậy có bất tiện cái gì không?"

"Cũng có chút bất tiện nhưng không nhiều. Vả lại, chồng tôi chăm sóc tôi rất tốt."

Trong khi cô đang nói chuyện với hội chị em thì một người phụ nữ có mái tóc màu hạt dẻ xuất hiện. Cô ta vừa hay đi đến nghe được câu nói này của Trình Nhiễm thì hơi bật cười.

"Đã bao năm rồi mà anh ấy vẫn cho đáo cẩn thân như ngày nào."

Trình Nhiễm thật sự bị lời nói của người phụ nữ này thu hút. Khi cô đang ngơ ngác không hiểu gì thì người phụ nữ đó tháo chiếc kính râm xuống, đưa tay về phía của cô.

"Xin chào, tôi là Tư Hạ, em họ của anh Tư Khải... Và cũng là mối tình đầu của... Tư Lăng."

........