Hôm Qua Như Chết Rồi

Chương 17



Edit: OhHarry

***

Dù đôi mắt đã nhắm nghiền nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn đang dõi thẳng vào mình của người kia, điều này khiến tôi phiền lụy vô kể.

Mấy mươi phút trôi qua, tôi vẫn trằn trọc không yên vì ánh mắt săm se của Tịch Tông Hạc. Đến khi không chịu nổi nữa, tôi mở bừng mắt, ngoái đầu về phía anh: “Không ngủ à, sao anh cứ nhìn em suốt thế?”

Người ấy chẳng hề bối rối khi bị tôi bắt tại trận, anh cứ nhìn tôi chằm chặp như vậy rồi hỏi: “Chúng ta từng nắm tay nhau khi đi dạo phố chưa?”

Tôi cau mày, thoáng ngỡ ngàng vì câu hỏi kỳ cục của anh, sao Tịch Tông Hạc không đá tôi xuống giường giường nhỉ.

“Cả anh và em đều là người của công chúng thì sao có thể nắm tay nhau đi trên phố được?” Tôi trả lời một cách thận trọng, nhưng nhìn vẻ khó hiểu đang hiển hiện trên gương mặt anh, tôi vội vàng gỡ gạc, “Nhưng anh sẽ nắm tay em ở nơi chỉ có riêng hai ta.”

Thật ra Tịch Tông Hạc chưa bao giờ nắm tay tôi, bất kể là ở nơi công cộng hay là chốn riêng tư. Vì không phải là một đôi yêu nhau đúng nghĩa nên những cử chỉ thân mật này chẳng thể áp dụng cho mối quan hệ giữa tôi và anh.

Trong quá trình thực hiện vật lý trị liệu, anh ấy cũng từng nắm tay tôi khi mới chập chững tập đi, nhưng đó chỉ là một vở kịch dựa trên bản hợp đồng của chủ thuê và người ở đợ với mục đích che mắt thiên hạ, chứ giữa chúng tôi chẳng hề tồn tại một chút tình cảm nào.

Tôi thừa biết rằng, anh không yêu tôi.

“Xì, điêu toa!” Nghe tôi nói xong, có vẻ Tịch Tông Hạc khá bất mãn với “cái tôi” khác của mình.

“Sau khi ở bên Giang Mộ, ước nguyện lớn nhất của tôi là được công khai nắm tay em ấy để cùng nhau rong ruổi khắp các nẻo phố. Tôi đã làm việc rất chăm chỉ, ngày nào cũng cố gắng tìm tòi, tập luyện với mong muốn có thể cải thiện lối diễn xuất của bản thân để xứng với em ấy, cho dù chúng tôi không thể xuất hiện trước công chúng dưới tư cách của một đôi yêu nhau, nhưng tôi muốn mọi người nhìn nhận tôi như một người đàn em thân thiết nhất của A Mộ.” Ẩn sâu trong đôi mắt anh là nỗi thê lương ràng rịt trong vẻ dịu dàng say đắm, “Tôi ghen tị với Dung Như Ngọc lắm, chỉ vì là phụ nữ nên chẳng cần làm gì, cô ta cũng được thỏa thích hôn và nắm tay A Mộ ở chốn đông người, được cả thế giới chúc phúc. Tôi nỗ lực nhường ấy nhưng cuối cùng vẫn để vuột mất A Mộ.”

Chính vì anh quá chăm chỉ và trở nên nổi tiếng quá nhanh nên mới khiến cho anh ta cảm thấy áp lực. Anh ta ghét việc mình bị giới truyền thông lôi ra để so sánh với anh, thậm chí còn lo sợ rằng anh không che giấu được tình cảm của mình khiến người khác phát hiện và đẩy anh ta vào con đường thanh danh lụi bại.

Dù sao mọi người vẫn chưa nhận ra bộ mặt thật của một gã chỉ biết nghĩ đến lợi ích bản thân như Giang Mộ, có lẽ họ phải trải qua một lần “chết” vì anh ta thì mới có thể hoàn toàn tỉnh táo lại.

Sau vụ tai nạn thập tử nhất sinh của năm năm trước, cuối cùng Tịch Tông Hạc cũng thoát khỏi lời nguyền mang tên “Giang Mộ”, nhưng anh lại ngã về nơi đáy sâu vực thẳm kia vì một vụ tai nạn xe hơi.

Tôi nhìn anh đứng dưới đáy vực mà bất lực vì không thể làm gì được, còn anh suy sụp đứng bên vách núi, chong đôi mắt rệu rã, thất thần mà ngóng vọng lên tôi.

“Anh muốn quay lại không?” Tôi hỏi anh.

Tịch Tông Hạc nở nụ cười tự giễu: “Còn sớm mà.”

Chịu đựng từ trưa đến giờ rồi mà vẫn muốn tự chuốc khổ vào thân ư.

“Ừ. Đêm muốn dậy đi vệ sinh thì gọi em nhé, em ngủ đây.” Tôi cười gằn, liếc xéo anh một cái sắc lẹm rồi xoay mình nằm nghiêng sang một bên, tôi kéo chăn trùm qua lưng và cố gắng thôi miên bản thân để chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

Mãi lâu sau đó, anh mới cất tiếng.

“Cảm ơn anh vì hôm nay nhé.”

Tôi hé mắt ra rồi từ từ nhắm lại.

Hóa ra, anh cư xử mềm mỏng với tôi hơn là vì màn trình diễn xuất sắc hồi chiều nay của tôi sao.

Nhưng tôi cảm thấy xấu hổ vì lời cảm ơn này, mọi sự quan tâm mà tôi dành cho anh đều mang mục đích trù tính cho tương lai của bản thân chứ không hề xuất phát từ tấm chân tình.

Chấn thương ở chân của Tịch Tông Hạc đã bình phục hẳn, nhưng anh phải sử dụng diễn viên đóng thế trong những cảnh quay hành động, đồng thời kịch bản cũng được chỉnh sửa.

Không chỉ làm tôi bực mình, hành vi lỗ mãng của Đỗ Vũ  còn khiến cho đạo diễn Mã cảm thấy bức xúc, tôi không biết đạo diễn Mã đã bàn bạc với phía nhà sản xuất ra sao, nhưng Đỗ Vũ đã không còn xuất hiện trong đoàn phim nữa, người đảm nhận vai diễn thay Đỗ Vũ là một nam diễn viên cùng công ty với cậu ta.

Đây chính là cách thế giới vận hành, nếu không làm tốt, sẽ có rất nhiều người sẵn sàng thế chỗ thay chúng ta.

Khi tôi đang ngồi đợi đến phần diễn của mình, Văn Văn đột nhiên cầm điện thoại chạy đến chỗ tôi, vẻ mặt con bé trông hớn hở lạ thường.

“Anh Đường, Giang Mộ đính hôn rồi!”

Tôi sửng sốt: “Với ai?”

Văn Văn nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái: “Tất nhiên là với Dung Như Ngọc rồi!” Miệng con bé nói liến thoắng, “Thảo này anh ta xin nghỉ phép suốt mấy hôm nay, hóa ra để làm lễ đính hôn.”

Giang Mộ đã vắng mặt khỏi trường quay nguyên một tuần, ngay cả đầu óc Tịch Tông Hạc cũng trở nên mất tập trung.

Tôi hỏi Văn Văn: “Nghe tin ở đâu thế?”

Văn Văn đưa điện thoại cho tôi đọc: “Studio của hai người họ đăng Weibo mà anh, khoe cả nhẫn đính hôn nữa này.”

Tôi tưởng đây chỉ là tin nội bộ trong giới, không ngờ họ đã đăng tin thông báo cho tất cả mọi người.

Tôi lẳng lặng đứng nhìn chiếc nhẫn kim cương hình trái tim trong điện thoại, hóa ra đây là đòn kết liễu của Dung Như Ngọc. Cô ta chưa thỏa mãn với cái danh bạn gái của Giang Mộ mà muốn công bố với cả thế giới rằng người đàn ông này thuộc về mình.

Tôi đứng bật dậy, nắm lấy cánh tay của Văn Văn và nói: “Chiều nay Tịch Tông Hạc không phải diễn đúng không?”

Văn Văn bị tôi làm cho sửng sốt: “Vâng.”

Tôi buông một tiếng chửi thề, vội lấy điện thoại ra gọi cho Phương Hiểu Mẫn để hỏi tình hình của Tịch Tông Hạc nhưng đầu dây bên kia không bắt máy.

Tuy sốt ruột không thôi nhưng đạo diễn Mã đang thúc giục mọi người để chuẩn bị bấm máy, tôi đành đặt điện thoại xuống và nhanh chóng vào trạng thái làm việc.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Tới khi quay phim xong thì đã là mười giờ tối, tôi trở về khách sạn trong trạng thái mệt mỏi, thấy Phương Hiểu Mẫn đang khốn khổ đứng chờ ngoài cửa phòng Tịch Tông Hạc.

Tôi hỏi cậu ấy, “Đứng đây làm gì thế? Sao hồi chiều không nghe máy anh?”

Cậu thò tay vào túi áo rồi áy náy trả lời: “Anh Đường cho em xin lỗi nhé, em quên cầm điện thoại theo.”

Tôi nhìn cánh cửa đang đóng chặt, cố tình hỏi: “Anh ấy biết tin rồi à?”

Phương Hiểu Mân đáp nhẹ “Vâng”: “Cậu Tịch im thít từ đầu giờ chiều đến giờ, em gõ cửa mãi mà cậu không chịu mở cho vào.”

Tôi phát lạy vì tốc độ xử lý thông tin của tên nhóc này, nếu Tịch Tông Hạc mà nghĩ quẩn thì có lẽ giờ này đã cứng xác rồi.

“Thế cậu không biết đường xuống quầy lễ tân mượn thẻ phòng xơ cua à?”

Trông Phương Hiểu Mẫn như vừa bừng tỉnh, cậu chàng cuống quýt chạy về phía thang máy.

Tôi thở dài, bấm chuông cửa liên tiếp hai lần: “Tịch Tông Hạc, em đây, anh mở cửa cho em với nhé.” Căn phòng vẫn im lìm, không có lấy một tiếng động.

Có khi nào anh ấy chết thật rồi không?

Tuy ngoài hành lang quạnh quẽ không một bóng người, nhưng do vẫn lo có người nghe thấy nên tôi không dám hét quá to mà chỉ nhỏ nhẹ khuyên dỗ.

“Anh mở cửa ra đi, anh chỉ cần cho em biết rằng anh không sao là được.” Tôi áp sát tai vào cửa phòng nhưng không nghe thấy gì ngoại trừ tiếng thở của mình.

Tính tình của Tịch Tông Hạc năm hai mươi hai tuổi quá bốc đồng.

Phương Hiểu Mẫn bước ra khỏi thang máy, cậu chàng cầm thẻ mở cửa phòng xơ cua chạy đến đưa cho tôi, thở hồng hộc không ra hơi.

Trước khi mở cửa, tôi chỉ lo Tịch Tông Hạc khóa trái cửa, nhưng thật may là không, căn phòng anh ở tối mịt mùng, đèn tắt tối om, rèm cửa sổ cũng bị kéo kín lại.

Tôi ra hiệu cho Phương Hiểu Mẫn đợi ở cửa để một mình mình bước vào.

Ánh đèn ngoài hành lang chiếu rọi qua khe cửa mở hờ, tôi lần mò trong bóng tối, rờ rẫm qua phòng khách để tìm tới phòng ngủ, sau đó vặn tay cầm rồi đẩy cửa bước vào.

Vừa bước qua ngưỡng cửa, tôi đã đá phải chai thủy tinh, cùng lúc đó, mùi rượu nồng nặc bắt đầu xộc thẳng vào mũi.

Tôi đau đầu, chắc anh ấy uống hết chỗ rượu cất ngoài quầy bar nhỏ rồi.

Trong bóng đêm mịt mùng, tôi lờ mờ trông thấy một bóng người cao lớn đang ngồi bên mép giường, nhìn giống hệt một bức tượng trầm lặng và cô độc. Hương rượu say lịm tỏa ra từ người anh.

Tôi tìm công tắc trên tường, tính bật đèn lên.

“Tôi yêu em ấy từ năm mười chín tuổi……”

Tôi đưa tay mò mẫm một hồi rồi ngoảnh đầu ra sau.

Nếu không biết rõ người kia là Tịch Tông Hạc, tôi đã nhầm tưởng âm thanh này xuất phát từ một vong linh hom hem đang chật vật thoi thóp. Không được thấy ánh mặt trời, bị bao bọc trong sự tuyệt vọng cùng cực, bị tổn thương bởi tình yêu, cuối cùng mang theo nỗi oán hờn thống thiết mà tan biến vào hư không, giữa quầng nhoa nhóa nắng.

“Tôi theo đuổi A Mộ suốt hai năm mới nhận được lời đồng ý của em. Tôi từng làm loạn với gia đình để được ở bên em, nỗ lực rèn luyện để trở nên tốt hơn cũng vì muốn được sánh đôi với em… Tôi tưởng chúng tôi sẽ ở bên nhau cho đến cuối đời, nhưng khi tỉnh dậy, em ấy đã bỏ rơi tôi để chăm sóc cho người phụ nữ khác.” Anh hỏi tôi, “Tại sao lại ra nông nỗi này chứ?”

Tôi lặng lẽ nhìn anh, do dự một lúc rồi bước tới.

Kể từ khi bị mất trí nhớ, dường như câu hỏi phổ biết nhất mà anh đặt ra cho tôi là “Tại sao”, nhưng chẳng lần nào tôi trả lời anh được một câu trọn vẹn.

Tôi đứng trước mặt anh, ngập ngừng nâng tay lên rồi nhẹ nhàng hạ xuống mái tóc anh.

“Chuyện đã qua rồi, phải quay lại đi thôi.”

Anh ngước mắt lên nhìn tôi: “Tim tôi đau lắm…” Giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, “Có phải bây giờ, dù tôi có gào thét hay nức nở đến mấy, anh cũng không thèm đếm xỉa, không thèm thương tôi nữa đúng không? Tôi mất hết rồi, tôi chỉ còn mỗi anh thôi…”

Tôi chỉ muốn thốt lên rằng “Không đâu”, nhưng đã nghe anh gọi tôi là “A Mộ”.

Tôi đứng chết lặng tại chỗ, cổ họng như bị một viên đá lạnh nặng trịch chặn lại, khạc không ra mà nuốt cũng chẳng nổi.

Gã trai si tình này.

“Sao em phải thương anh chứ? Ai bảo… đáng đời anh cơ.” Tôi luồn tay vào mái tóc anh, túm thật chặt, bắt anh giữ tư thể ngẩng cổ, “Chẳng phải anh muốn tự hạ thấp bản thân hả, giờ anh định tỏ ra đáng thương với ai? Lấy đâu ra sự công bằng tuyệt đối trong tình yêu cơ chứ.”

Trong ánh đêm đen, đôi mắt u sầu của anh như được họa vào một dáng nước mơ hồ, có lẽ vì bị tôi nắm đau nên anh mới buột miệng thốt ra một tiếng than rên yếu ớt, hàng mày cũng hơi nhíu lại.

“Ngoài yêu ra, anh còn biết nghĩ gì nữa không?” Tôi mím môi, siết chặt ngón tay lại rồi khom mình hôn anh.

Nụ hôn này không chỉ trút được ngọn lửa đang kìm nén trong tim tôi mà còn mang theo một tầng nghĩa khác. Tôi ấn gáy anh, cắn mút đôi môi anh, nghĩ về tiếng “A Mộ” mà anh vừa gọi.

Vì bị mất kiểm soát nên tôi đã cắn mạnh lên đầu lưỡi anh.

Anh rên rỉ thành tiếng, nhưng không đẩy tôi ra mà ôm chặt eo tôi, kéo tôi ngồi vào lòng anh.

Dù đầu gối anh đã bình phục nhưng tôi vẫn chưa dám ngồi vững.

Tôi nhấm nháp thức men trong miệng anh, cái thức men khiến tôi choáng váng và mê mẩn ấy.

Bầu không khí dần bị thiêu nóng, da thịt chúng tôi quấn quýt bên nhau, tôi kéo quần áo anh, đẩy anh xuống giường.

Tịch Tông Hạc không kháng cự chút nào, trông anh hệt như một con thú hoang bị cắt phăng đi bộ móng vuốt sắc lẹm và được thuần hóa, giờ đây cái kẻ kiêu căng hợm hĩnh lúc thường ngày này chỉ biết đưa tay chịu trói, mặc cho tôi xếp đặt mọi điều.

Thật thê thảm làm sao……

Tôi cưỡi lên eo anh, nhìn anh bằng vẻ trịch thượng, ngón tay lướt qua cần cổ rồi cởi toàn bộ cúc áo sơ mi của anh.

Em đã bảo Giang Mộ là thằng rác rưởi rồi mà, sao anh không chịu tin em?

Nhưng cả tôi và anh ta đều đang đùa bỡn một tên ngu ngốc, Giang Mộ khó ưa, mà tôi cũng chẳng phải người quân tử.

“Anh sứt đầu mẻ trán vì đâm vào tường, còn giờ thì đến lượt em.” Tôi cởi quần áo trên người, cúi đầu nhìn Tịch Tông Hạc rồi trần trụi dán mình lên anh.