Hôm Qua Như Chết Rồi

Chương 46



Edit: Ling_, OhHarry

***

“Qua!”

Vương Sâm vừa hô là tôi ưỡn thẳng người dậy, tránh ra khỏi Triệu Tình Nhã, cuối cùng thì phân cảnh giường chiếu đã làm khó tôi bấy lâu nay cũng kết thúc.

“Anh tiến bộ nhiều thật đấy.” Triệu Tình Nhã ngồi dậy từ trên giường đạo cụ, cô vén mái tóc rối bù của mình: “Tuần trước còn diễn giống kiểu bị em cưỡng hiếp, thế mà tuần này đã chủ động thế rồi, như biến thành người khác ấy nhỉ. Ánh mắt lúc anh nhìn em giống hệt như ánh mắt mà Thiện Ngọc Thư dành cho Hoàng Khiết Khiết, dịu dàng, trìu mến làm người ta nhũn hết cả tay chân.”

Cô ấy đặt một tay lên vai tôi, vì vừa quay xong cảnh nóng nên gương mặt vẫn hơi ửng đỏ.

Tôi nắm lấy cánh tay của Triệu Tình Nhã, lúc đứng dậy thì kéo cả cô ấy lên cùng mình luôn.

“Đấy là do anh biết vâng lời, đạo diễn bảo anh về nhà ngẫm cho kĩ nên anh đã phải suy nghĩ rất lâu.” Đến khi ngẫm xong thì bóng dáng của Tịch Tông Hạc đã bủa vây khắp tâm trí.

Triệu Tình Nhã vừa chỉnh trang lại trang phục vừa ngậm ngùi nói: “Nếu ai cũng biết vâng lời như anh thì cái showbiz này đã chẳng lo thiếu diễn viên tốt.”

Nói cứ như bà cụ non vậy, người không biết còn tưởng cô ấy là nghệ sĩ gạo cội có thâm niên mười mấy, hai mươi năm trong nghề rồi cũng nên.

Tôi đùa: “Anh không phải diễn viên tốt đâu, anh có quá khứ đen đấy.”

Triệu Tình Nhã nghe vậy thì nhìn tôi chằm chằm suốt hồi lâu, cuối cùng cất giọng hỏi như thể đã xác nhận xong điều gì đó: “Anh chưa tải lại Weibo à?”

Tôi không biết mình có nên thành thật với cô ấy hay không, mặc dù đã bỏ acc chính, nhưng clone của tôi vẫn đang hoạt động năng nổ trên khắp các mặt trận. Song, để có thể tập trung vào việc phân tích nhân vật và bình tĩnh đóng phim, tôi tạm không đả động đến clone suốt hai hôm nay.

“Em còn tưởng là do bên anh làm, anh không biết gì hết ư?” Như có phép thuật trong tay, Triệu Tình Nhã rút chiếc điện thoại của mình ra từ trong bộ trang phục rộng thùng thình, cô ấy mở Weibo lên, hí hoáy một lúc rồi đưa cho tôi.

Nhớ lại hai hôm trước, quả thật Tang Thanh có gọi tới để thông báo rằng cậu sắp làm chuyện gì đó cho tôi, nhưng cậu ấy không nói chi tiết mà chỉ dặn tôi rằng cứ coi như không biết gì là được. Chẳng nhẽ đây là chuyện mà Triệu Tình Nhã đang nhắc đến ư?

Tôi nhận lấy điện thoại để xem thử, chắc hẳn cô ấy đã ấn thẳng vào các từ khóa tìm kiếm trên hot search, màn hình giao diện hiển thị đầy rẫy những bình luận nhận xét về tôi của mọi người, tất cả đều có chung một ý chính — Số Cố Đường khổ quá.

“Hu hu hu, rõ ràng Cố Đường vừa chăm chỉ vừa tốt bụng, từ xưa đến giờ chưa bao giờ giành giật với ai, cũng không bao biện cho bản thân mình, nhưng sao thế giới này đối xử tàn nhẫn với anh ấy quá! Con quỷ cái An Hân Lam thấy anh ấy flop nên bắt nạt anh ấy, khổ thân Cố Đường chết mất!”

“Mẹ mất sớm, bố thì nghiện cờ bạc, mới cấp 3 đã phải bỏ học để phụ giúp gia đình, vừa trả nợ, vừa nuôi em ăn học, lúc đó cậu ấy mới chỉ là một đứa trẻ thôi mà! Tiếp rượu thì sao nào! Cô tình tôi nguyện, bán rượu mưu sinh, ảnh hưởng đến ai chứ!! Cố Đường thật là đáng thương!”

“Cố Đường nghị lực thật đấy, một thân một mình mà nuôi được em gái học lên bác sĩ, thêm cả câu chuyện về người chị nuôi nữa, đọc mà thấy xúc động quá. Chị ấy đúng là người có đôi mắt tinh tường, nếu không thì chúng ta đã chẳng thể gặp một Đường Đường tốt đẹp nhường này trên màn ảnh rồi. Mình sẽ phấn đấu để trở nên thật dịu dàng, gió tầng nào gặp mây tầng đấy, mình muốn được gặp thiên thần nhỏ giống Đường Đường cơơơơ.”

Tuy đã đoán được đại khái nhưng tôi vẫn vô cùng thắc mắc bởi không biết vì sao mà họ lại tìm được những thông tin này, vội load lại bài hai lần, bài gốc trên Weibo đã bị xóa, giờ chỉ còn mỗi những tấm ảnh chín ô của mấy tài khoản hám fame trộm lưu lại.

(*) Ví dụ ảnh chín ô.

Người đăng Weibo tự nhận là bạn của tôi, thấy 《Trang trại ngôi sao》nhận được sự yêu thích từ đông đảo khán giả thì mình cho tôi lắm, nhưng đi kèm với đó, cô ấy cũng đọc được rất nhiều lời bình luận ác ý. Trước đấy cô ấy nhẫn nhịn là vì tôn trọng quan điểm không lợi dụng hoàn cảnh gia đình để nhận được thương hại từ mọi người của tôi, thế nhưng, nhẫn nhịn vài lần không có nghĩa là sẽ nhịn cả đời, vì không kìm chế được nữa, cô ấy mới lên án anti, tiết lộ thông tin để bất bình thay cho tôi.

Văn phong của cô ấy rất giàu cảm xúc, cách dùng từ chính xác, cả bài không hề đề cập đến nửa chữ hộp đêm, chỉ kể tôi phải tìm kế sinh nhai từ hồi còn nhỏ, bất đắc dĩ lắm mới dấn thân vào cái nghề bị cả xã hội coi khinh, lấp liếm và kể khổ ở mức vừa đủ. Đọc xong, ngay cả tôi cũng thấy số mình hẩm hiu.

Tôi trả lại điện thoại cho Triệu Tình Nhã, mỉm cười nói: “Sao nào, coi như giờ anh tẩy trắng được rồi phải không?”

Trình độ của Tang Thanh vẫn kém xa so với tác giả của bài viết này lắm, tôi không có quá nhiều tài nguyên để cho cậu ấy phát huy, kiểu xử lí truyền thông này giống với phong cách của Đường Lệ hơn. Bản thân cô ấy là phụ nữ nên rất thích đánh vào tâm lý tình cảm của người khác.

“Cố Đường, anh thật sự…” Triệu Tình Nhã nhìn tôi, ngập ngừng, muốn nói nhưng lại thôi.

Hóa ra cô nàng dám nghĩ dám nói, vô tư phóng khoáng này cũng có lúc phải chần chừ, do dự ư.

Tôi tỏ ý bảo cô ấy cứ nói thoải mái, không phải ngại: “Hỏi đi.”

Cô ấy thì thầm vào tai tôi: “Anh cứu người ta trên máy bay là thật, hằng năm đến tảo mộ cho chị nuôi cũng là sự thật nốt có phải không?”

Tôi dõi vào đôi mắt cô ấy với vẻ ngạc nhiên, ngay lúc này đây, cô nàng đã thực sự khoác lên mình dáng vẻ mà một thiếu nữ ở độ tuổi đôi mươi nên có, sẵn sàng tin tưởng vào mọi điều tốt đẹp trên đời, cho dù bản thân đang lăn lộn trong ngành nghề vô cùng phức tạp.

“Phần lớn nội dung viết trong bài viết là sự thật.” Cô ấy là người bên gối của Dung Thân, nhẽ ra tôi không nên nói những lời này với cô ấy mới phải, nhưng nếu sống mà cứ phải phòng trước phòng sau như thế thì mệt mỏi quá: “Nhưng tiền đùng để đền bù hợp đồng với Toa Tuấn là tiền của Tịch Tông Hạc chứ không phải là tiền của chị Mỹ Phương đưa. Anh ấy trả toàn bộ phí vi phạm hợp đồng cho anh, còn giúp anh thành lập studio nữa. Anh được như ngày hôm nay, tất cả là nhờ vào anh ấy.”

Trước khi qua đời, quả thật chị Mỹ Phương đã để lại cho tôi một khoản tiền, nhưng số tiền đố không lớn, thứ nhất là bởi chị ấy không biết hoàn cảnh túng quẫn của tôi lúc đó, ngoài ra còn vì sau khi bị bệnh, chị phải tốn một số tiền lớn để khám chữa bệnh, mười vạn cuối cùng đó là toàn bộ những gì chị có thể cho tôi.

Số tiền ấy vẫn được tôi gửi ở ngân hàng, ngoài trường hợp bất khả kháng ra, có lẽ cả đời này tôi sẽ không đụng vào chỗ tiền đó.

Tôi không nỡ tiêu.

“Sự thật thì tốt rồi.” Cô ấy lùi lại, cười dịu dàng, chắp tay sau lưng rồi tung tăng chạy đi nghỉ ngơi.

Vui đến thế cơ à?

Tôi nhìn theo bóng lưng của cô ấy rồi bất giác mỉm cười.

Sau đó, tôi hỏi Tang Thanh rằng chuyện này là ý tưởng của ai. Mới đầu, cậu còn lưỡng lự không chịu thừa nhận, về sau bị tôi càm ràm dữ quá nên đành dứt khoát nhận tội.

“Được rồi, là ý của tôi với Đường Lệ!”

Tôi chẳng lấy làm ngạc nhiên, hỏi tiếp: “Chị ấy block cậu rồi cơ mà? Sao hai người vẫn liên lạc được với nhau?”

“Bỏ chặn rồi.” Tang Thanh trả lời: “Cậu với cậu Tịch sắp quay lại với nhau rồi, chẳng nhẽ chị ấy lại thờ ơ, đứng ngoài nhìn cậu chịu oan ức được ư? Tôi nói này, tôi sửa chỗ văn đó trau chuốt lắm, cứ đọc lại là khóc, bù lu bù loa trôi luôn cả make up, đọc bài này xong nhé, ai mà còn anti cậu được thì Tang Thanh này xin phép được vái người ta một lạy luôn!”

Tôi dở khóc dở cười: “Ai bảo với cậu là tôi và Tịch Tông Hạc sắp quay lại với nhau?”

“Nếu hai người không quay lại thì sao Đường Lệ, Thiên Lôi sai đâu đánh đó của cậu Tịch, lại muốn liên thủ với tôi chứ? Kể cả cậu không có ý định quay lại đi chăng nữa thì chắc cậu Tịch vẫn muốn theo đuổi cậu nên mới cố gắng như thế.”

Vẫn giấu tôi ư…

Đúng là phong cách quen thuộc của anh nhỉ.

Chuyện trò thêm mấy câu, tôi định cúp điện thoại thì Tang Thanh lại gọi giật tôi lại.

“À này, hai hôm nữa cậu đi thử vai nhé, vai thứ chính của một bộ phim hành động.”

“Phim hành động ư?” Từ hồi ra mắt đến giờ, tôi chưa từng tham gia vào bộ phim hành động nào cả, cho dù muốn thay đổi hình tượng thì làm thế này có hơi nhanh quá nhỉ.

“Kinh phí đầu tư lớn, đạo diễn là Lý Tân Bình, thiên tài trong lĩnh vực phim hành động. Bộ phim 《Thiên cơ doanh viện》 lần trước của anh ta thu về năm trăm triệu đô la Mỹ đấy, nếu giành được vai diễn này thì chắc chắn đây sẽ là một bước tiến xa của cậu, sau này khỏi cần đóng mấy cái phim thần tượng nhăng nhít nữa nhé.”

Tôi bị Tang Thanh thuyết phục triệt để, nhưng nghĩ lại một hồi thì tôi sực tỉnh táo. Chưa tham gia buổi casting nên vẫn chưa đâu vào đâu hết, giờ muốn nghĩ sâu hơn cũng chỉ vô ích.

“Sao cậu nóng vội thế, ít nhất phải cho tôi chút thời gian luyện dáng đã chứ, giờ tôi thử vai trong tình trạng này thì người ta có để tôi vào mắt không?”

Tuy vẫn giữ dáng thường xuyên nhưng tôi không chú trọng vào việc rèn luyện cơ bắp, đường nét cơ thể không rõ ràng nên vốn dĩ tôi đã chẳng thể đặt lên bàn cân so sánh với vóc dáng đẹp như tạc tượng, kèm theo những múi cơ bụng săn chắc và cả tuyến nhân ngư của Tịch Tông Hạc.

Nếu ứng cử viên cạnh tranh vai diễn với tôi cũng giống như Tịch Tông Hạc thì chắc chắn tôi chẳng thể độ nổi với người ta rồi.

Tang Thanh giải thích: “Người ta mới gọi cho tôi mà, hình như diễn viên đảm nhận vai thứ chính của họ gặp vấn đề gì đó, sắp ký hợp đồng đến nơi rồi thì lại gác lại.”

Đây là điều bình thường trong showbiz, nhiều lúc cứ ngỡ lấy được vai rồi nhưng cuối cùng lại đổ bể hết. Trước kia, khi còn hoạt động dưới quyền quản lý của Lương Văn Hào, lúc tôi nhận phim cũng thường phát sinh chuyện hôm nay muốn tôi diễn vai này, ngày mai lại báo không cần nữa, bảo vai diễn đã được giao cho người khác. Tôi không thể tức giận, dù sao hầu hết những người thay thế vai diễn của tôi đều là đồng nghiệp cùng công ty, gặp nhau như cơm bữa.

Mà dù cho đã ký hợp đồng và nhận được vai diễn rồi, nhưng chỉ cần làm phật ý một trong những người không nên dây vào trên phim trường thôi thì cũng có thể bị tống cổ bất cứ lúc nào, và sẽ có người khác vào thay thế ngay lập tức, như Đỗ Vũ vậy.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Tôi xin nghỉ phép ở đoàn phim 《Trăm năm nhà họ Thiện》để dành một ngày bay về thành phố S, vừa xuống máy bay, chỉ kịp nghỉ ngơi đôi chút, Tang Thanh đã chở tôi đến ngay khách sạn để thử vai.

Đa số các buổi casting được tổ chức ở phòng hội nghị của khách sạn, diện tích rộng, môi trường cũng tốt, thậm chí còn chuẩn bị cả phòng trang điểm riêng.

Tang Thanh đợi ở bên ngoài, một mình tôi đẩy cửa bước vào phòng hội nghị. Vừa vào một cái, tôi đã sững người, đứng chết chân ngay tại chỗ, có khá nhiều người ngồi trong phòng, hầu hết đều là nhân viên công tác, Lý Tân Bình ngồi ở ghế chính giữa, còn Tịch Tông Hạc thì ngồi ngay bên cạnh.

Ôi trời ạ, cái miệng quạ đen của tôi, sao hôm nay anh ấy lại ở đây chứ, chẳng nhẽ đến giành vai diễn với tôi thật ư?

“Tiểu Cố à, ngồi đi, đừng căng thẳng.” Mới hơn bốn mươi nhưng đầu Lý Tân Bình đã bạc quá nửa, da mặt cũng khá thô ráp, rãnh cười rất sâu, vẻ bề ngoài không được chăm sóc kĩ càng như những người nổi tiếng nổi.

Mã Nguy Tương còn toát lên dáng vẻ của người làm nghệ thuật, nhưng Lý Tân Bình thì hoàn toàn khác, anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng sờn cũ, vóc người hơi mập mạp, đi bộ mà chắp tay ra sau lưng thì trông không khác gì một người đàn ông trung niên bình thường.

Tôi liếc qua Tịch Tông Hạc ngồi phía đối diện, kéo ghế ra rồi chậm rãi ngồi xuống, gật đầu chào hỏi với Lý Tân Bình: “Chắc đạo diễn Lý đã đợi lâu rồi ạ.”

“Không không, mười phút nữa mới đến giờ mà.” Lý Tân Bình cười xởi lởi: “Hôm qua bọn anh mở họp ở đây rồi ở qua đêm luôn, cho nên là do bọn anh đến sớm chứ không phải cậu đến muộn đâu.”

Tịch Tông Hạc lặng lẽ ngồi quay bút ở bên cạnh, suốt buổi chỉ có Lý Tân Bình là nói chuyện cùng tôi, nào là tình hình quốc tế, lịch sử thế giới, tổ chức khủng bố, kiến thức về vũ khí… May mắn thay, mặc dù không thích đọc những tác phẩm nổi tiếng mà Tịch Tông Hạc đưa cho nhưng tôi lại rất thích đọc một vài tựa truyện quân sự. Đàn ông mà, cũng ngưỡng mộ lính “lác” lắm chứ.

Trong hai năm Tịch Tông Hạc điều trị chấn thương, tôi từng trải qua một khoảng thời gian vô cùng tẻ ngắt, thậm chí còn chơi cả CS cho bớt chán, nhưng tiếc là trình tôi cùi quá, cứ bị hành ra bã suốt, có lần bực quá quyết định bỏ game luôn.

“Anh muốn làm một phiên bản Trung Quốc của bản Mission Impossible, Bond, hoặc Kingsman, kiểu mẫu nhân vật như vậy đấy, cậu hiểu ý anh chứ.” Vừa nhắc đến bộ phim mới của mình, Lý Tân Bình liền phấn khích: ” Nằm vùng nước ngoài giải cứu con tin, tinh thần đồng đội, cùng với phản diện độc ác và cảnh cháy nổ mạo hiểm giật gân. Nam chính điển trai, giàu có và quyến rũ…” Anh ta ướm hình ảnh của Tịch Tông Hạc bằng hai tay rồi chuyển đến trước mặt tôi: “Thứ chính trung thành, đáng yêu, và cả nữ chính của chúng ta nữa, vẻ sexy quyến rũ mà chúng ta không có, hoàn hảo!”

Tôi sửng sốt trước những điều anh ta vừa nói, lại liếc sang Tịch Tông Hạc đang vẽ nguệch ngoạc trên cuốn sổ tay với vẻ chán đời, hỏi: “Em chưa diễn thử mà… Em được nhận rồi sao ạ?”

Hơn nữa lần này tôi lại diễn chung với Tịch Tông Hạc, tuy được chọn vào vai thứ chính đã là khá lắm rồi, nhưng nghĩ đến khoảng cách chênh lệnh giữa mình và anh bây giờ, tôi không khỏi chạnh lòng. Tôi chẳng mơ tưởng đến chuyện mình vượt qua được anh, tôi chỉ băn khoăn, không biết liệu bản thân có thể bắt kịp và sánh bước cùng anh trong cuộc đời này được hay không.

“Cậu được nhà sản xuất phim chỉ định mà, thử gì nữa? Anh hoàn toàn tin tưởng con mắt của Tiểu Hạc.” Lý Tân Bình cười, nhìn Tịch Tông Hạc: “Trước kia hợp tác với Tiểu Hạc, anh chưa thấy cậu ấy khen ai tới vậy đâu.”

Tôi hoàn toàn choáng váng, Tịch Tông Hạc không những là nam chính mà còn là nhà sản xuất ư?

Hình như trước khi mất trí nhớ, anh ấy quả thật đang chuẩn bị gì đó cho bộ phim mới vì muốn trải nghiệm cảm giác mới mẻ, lúc ấy tôi cứ tưởng anh đang ám chỉ rằng mình muốn thử sức với hình tượng nhân vật khác, giờ xem ra, ý anh ấy là bộ phim này chăng?