Hôn Nhân Gượng Ép

Chương 39



Lăng Thị và Mộ Thị của Mộ Cẩn Phong đã cho ra mắt loại nước hoa mới chỉ trong vòng một tuần, doanh thu của hai công ty tăng lên không ít giá cổ phiếu cũng tăng cao.

Cứ như vậy Lăng Duật đột nhiên nảy ra suy nghĩ Mộ Cẩn Phong chả lẽ lại có lòng tốt muốn hợp tác cùng phát triển sao? nhưng thứ khiến anh nghĩ lại chính là cái chết của Khương Tịnh Kỳ của kiếp trước.

Anh đến thăm cô cách đây một tuần, bây giờ vẫn chưa đến thăm cô nữa, anh sợ đến rồi cô sẽ phân tâm mà không hoàn thành được, nhưng camera Tần Môn mỗi ngày đều gửi đến cho anh xem những gì cô đã học, hôm nay cũng là ngày anh đến đón cô về nhà, ngày mai cô sẽ đến Lăng Thị cùng anh.

Ở Lăng Thị mở ra cuộc họp về nước hoa, Mộ Cẩn Phong cũng tham gia, nhưng trông cậu ta lại chẳng có gì đáng nghi, vẫn như thường lệ nhân viên đưa ra kế hoạch marketing của mình.

Mộ Cẩn Phong vô cùng bình thản “ Tôi không ý kiến, tùy thuộc vào Lăng Tổng ” anh ta tất cả đều chờ ý kiến của Lăng Duật.

Lăng Duật cũng không ý kiến vì vốn dĩ đây chỉ là bức bình phong cho cơn sóng ngầm ở phía sau nó thôi, Mộ Cẩn Phong không phải người tốt bụng đến mức đến đây mời họp tác cùng phát triển.

Cậu ta chắc chắn không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu, anh thừa biết cậu ta ngoài mặt thư sinh nhưng bên trong chính là con cáo già.

Cuộc họp tan cũng đã xế chiều Lăng Duật ở lại giải quyết xong đống hồ sơ cần duyệt, anh vừa làm vừa gọi cho cô hình như tâm trạng anh hôm nay rất tốt.

“ Kỳ Nhi! Đã xong chưa ” Anh nhẹ nhàng lên tiếng hỏi cô.

Khương Tịnh Kỳ ở đầu dây bên kia rất nhanh đã trả lời anh “ Ừm tầm một tiếng nữa, đợi em bắn xong ba phát thì có thể chuẩn bị về nhà với anh rồi ” cô vô cùng phấn khích, dường như trái tim từ khi nào đã dành trọn cho anh rồi.

Lúc trước cô ghét anh bao nhiêu, thì bây giờ cô đã yêu anh lại gấp đôi, dù là cô có ở đâu, dù là nguy hiểm gì anh cũng đều chạy đến ngay cả mạng mình anh cũng chẳng cần, anh luôn là người cố gắng tách cô ra khỏi những thứ nguy hiểm, những thứ không tốt.

“ Ngoan! Tí nữa sẽ mua bánh trứng cho em ” Lăng Duật bật cười nói với cô, không ai nhìn thấy được vẻ mặt dịu dàng mang đầy sự ôn nhu của anh dành cho cô.

Cô bên kia đầy phấn khích “ Thật không! Anh thật sự mua bánh trứng cho em sao? ” anh rất ít cho cô ăn bánh ngọt lại béo, vì sợ nó không tốt cho sức khoẻ của cô.

“ Ừm! Mua cho em 5 cái được không! ” Lăng Duật gật gù vừa nói vừa cười nụ cười của anh đẹp như tạc tượng không tùy vết.

“ 10 cái! ” Khương Tịnh Kỳ có được lại muốn hơn thế.

Nhưng anh sao chiều ý cô chứ, năm cái đã quá nhiều rồi, cô ăn mười cái có khi hôm sau cơ thể lại nóng như bếp lò, sức khoẻ của cô là thứ không phải để đùa.

“ Không được! chỉ năm cái thôi ” Lăng Duật kiên quyết không cho cô như ý.

“ Năm cái thì năm cái ”

Anh bật cười vì sự bướng bỉnh của cô “ Được rồi! đợi anh, anh mua bánh xong liền sang đón em ”.

Lăng Duật nói xong liền cúp máy cầm lấy áo vest được máng phía sau ghế làm việc khoác lên người, bước chân thẳng tấp ra ngoài, trên mặt vẫn còn nụ cười nhàn nhạt.

Anh láo xe đi đến tiệm bánh, liền lên tiếng mua mười cái bánh trứng, những người đến mua bánh liền cảm thán khi nhìn thấy người đàn ông đẹp trai này lại đến cái tiệm bé thế này mua bánh.

Những cô gái mới lớn bọn họ còn đùa nhau là mua dỗ bạn gái, hoặc bị vợ mắng nên mua về nịnh vợ, Lăng Duật tất nhiên nghe được, anh vẫn không nói gì trông vô cùng bình thản.

Trên đường lái xe về, trong lòng anh vô cùng vui vẻ, liền nhìn sang chiếc kiếng hậu bên trái, đùa sao? chiếc xe thể thao đó anh đã thứ từ lúc bước ra khỏi Lăng Thị lại có thể bám đến tận đây.

Lăng Duật tăng tốc muốn cắt đuổi đám người đó, chân anh đạp ga hết lốc lao đi nhưng cơn gió, nhưng thứ anh không lường trước là có chiếc xe tải vượt đèn đỏ ở ngã ba phía trước chạy với tốc độ cao đâm thẳng vào xe anh như là cố tình.

Chiếc Rolls-Royce Phantom văng lên không trung, lăng một vòng sau đó liền đâm thẳng vào trụ đèn ven đường.

Lăng Duật cả người đầy máu tươi vẫn ôm lấy túi bánh trứng đã mua cho Tịnh Kỳ, bàn tay đầy máu run run cầm lấy điện thoại gọi cho cô.

Ở bên kia cô vẫn chưa thấy anh đến “ Lăng Duật! Anh chưa đến sao? ” giọng của cô vô cùng mềm mại.

“ Kỳ Nhi! Anh đến trễ một chút....em đợi anh ” Giọng nói của anh đầy sự yếu ớt cả người đã đầy máu rồi, trên trán cũng không ngừng chảy máu.

“ Kỳ Nhi! nói em nghe...anh cả đời này...trải...qua...hai...kiếp...đều...đều chỉ yêu một mình em ” Vừa dứt cây chiếc điện thoại trượt khỏi tay anh rơi xuống.

Ở đầu dây bên kia cô vô cùng khó hiểu liên tục goin tên anh nhưng anh không đáp lại cô nữa, cả cơ thể cô liền run lên mấy cái.

Lăng Duật chìm vào giấc ngủ, cả hai mắt anh không thể mở nổi nữa, sau khi chiếc xe tải đi mất người dân ở đó đã cố gắng mang anh từ trong xe ra đi đến bệnh viện, phải rất nhiều người mới mang anh đi được.

Ngày hôm đó không rõ sống chết thế nào, nhưng Tịnh Kỳ đã không ăn được bánh trứng anh mua, cô muốn mười cái anh liền mua cho cô, cô muốn một trăm cái anh cũng có thể mua cho cô.

Chỉ tiết phần thưởng đầu tiên anh mua chúc mừng cô, là món cô thích nhưng lại chẳng thể ăn được....