Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương

Chương 5: Cá mắc câu



Lại Minh San mở đôi mi tâm tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ. Cô đưa tay lên chạm vào vầng trán, mắt nhìn trần nhà, mơ hồ mường tượng lại những gì đã xảy ra với bản thân mình vào tối qua.

Trong khi đó là những hình ảnh lố lăng, ướt át, của một cuộc dạo chơi trên giường giữa cô và gã đàn ông vừa làm quen cách đây một ngày trước đang hiện diện rõ ràng trong tâm trí lúc này.

Chuyển tầm mắt nhìn sang nam nhân bên cạnh, hắn ta chính là Jason gã đàn ông trong quán bar khiến cô khốn đốn hơn sáu tiếng đồng hồ trên giường. Hắn là người Tây, chính vì thế mà tinh lực dồi dào, sau khi ăn nhậu xong đã hơn hai giờ sáng. Cả hai cùng nhau vào khách sạn vận động từ ba đến tận chín giờ sáng thì mới ngừng lại "trận chiến" đậm chất mùi tình.1

Cả một ngày hôm đó, Lại Minh San tắt điện thoại để cùng dạo chơi với người tình mới. Đi hết ngày đến đêm lại luân động không ngừng nghỉ trên giường. Thấm thoát đã trôi qua một ngày một đêm cô không liên lạc với anh bạn trai Tôn Tử Đằng của mình.

Nghĩ đến đây, ả ta lại nhếch nhẹ khóe môi như đang thầm khinh bỉ một thứ gì đó. Nhìn nam nhân bên cạnh mình lúc này và khi nghĩ đến Tôn Tử Đằng thì đối với ả giờ đây cái tên Tôn Tử Đằng đã là hàng đáng được vứt đi. Khi những gì ả muốn ở anh ta bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ.

Và có lẽ người đàn ông mới đến này sẽ thỏa mãn được nhu cầu từ sinh lý cho đến vật chất, địa vị mà cô ta muốn có. Một con cá béo bở dễ dàng gì ả lại bỏ qua.

Lại Minh San ngồi dậy, lưng tựa vào thành giường. Cầm lấy túi xách gần đó và mang ra gói thuốc lá hiệu Esse, rút một điếu nhỏ kẹp giữa hai ngón tay, tay còn lại lấy bật lửa châm ngòi, khi điếu thuốc đã được nhóm lửa Lại Minh San liền đưa lên môi rít lấy một hơi dài, đầu hơi ngửa, môi khẽ hở phả làn khói mờ ảo bay ra hòa vào không gian tà mị trong phòng.

Cô ta chính là như thế, hiền dịu, ngây thơ chỉ là vỏ bọc bên ngoài chứ thật chất là cáo già đội lốt nai tơ. Mọi chuyện mà ả làm đều có mục đích hẳn hoi và được lên kế hoạch chỉn chu từ trước. Dù đã quen biết khá lâu nhưng thật ra cả Tôn Tử Đằng và Bạch Nhược Y đều không biết rõ về gia cảnh của cô ta.

Sẽ thật bất ngờ nếu một ngày nào đó họ nhận ra người yêu mình và bạn thân của mình lại là một kẻ chẳng ra gì.

"Honey, wake up so early?" (Em yêu, dậy sớm vậy?)

Người đàn ông tỉnh giấc đã thấy Lại Minh San ngồi hút thuốc thì ngồi dậy choàng tay qua vai cô ta, hỏi xong liền hôn chụt lên môi cô gái một cái, đúng kiểu chào hỏi theo phong cách phương Tây.

"I have to go back, have to work to earn money, can't go out forever." (Em phải về, phải đi làm kiếm tiền, không thể đi chơi mãi được.)

Lại Minh San hơi nghiêng đầu, nhìn người đàn ông nói chuyện một cách nghiêm túc. Nhưng hắn lại nhoẻn miệng cười, tùy ý buông lời:

"Follow me, there is no need to work hard." (Theo anh, không cần phải vất vả.)1

"You're just joking with me." (Anh chỉ đang nói đùa với tôi.)

Cô gái nhếch môi, nét mặt tỏ vẻ không hề tin tưởng.

"No! If agree, come back here in three days so we can go back to America together."

(Không! Nếu đồng ý, ba ngày nữa hãy quay lại đây để chúng ta cùng nhau trở về Mỹ.)

"Real?" (Thật?)

"Sure." (Chắc chắn.)

"I fell in love with you at first sight and I must have you. Minh San, I love you!" (Anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên và nhất định phải có được em. Minh San, anh yêu em!)

Người đàn ông lập tức khẳng định với nét mặt nghiêm túc và giọng nói chắc chắn. Điều đó đã khiến Lại Minh San âm thầm vui sướng trong lòng.

Thật ra thì cô chỉ đang thả mồi nhử cá, nhưng không ngờ con cá lớn này ấy vậy mà lại dễ dàng mắc câu đến thế. Đã vậy thì còn gì tuyệt vời hơn nữa!

"Ok, see you in three days." (Ok, hẹn gặp lại anh sau ba ngày.)

______

Trong phòng khách tại biệt thự Winner lúc này chính là một mảng không khí u ám bao trùm lên tất cả. Nhiệt độ không phòng dường như xuống thấp đến âm độ, khi tảng băng Tôn Tử Đằng đang mang khuôn mặt hầm hầm sát khí ngồi ngay chính diện.

Đã một ngày một đêm không liên lạc được với người con gái anh yêu nên giờ đây trong lòng nam nhân ấy đã bức bối đến sắp phát điên.

*Xoảng.*

Một chiếc ly thủy tinh vì sự bực tức của ai đó mà bị ném vỡ thành từng mảnh vụn không chút thương tiếc. Âm thanh *xoảng* vang lên chói cả tai khiến những người làm đứng gần đó giật mình. Một trong số hai nữ hầu nhanh chóng chạy ra thu dọn.

Đúng lúc này bóng dáng người phụ nữ mà anh ta đang chờ đợi cũng đã xuất hiện. Tiếng giầy cao gót lộp cộp đi vào, tất cả mọi người khi nhìn thấy Lại Minh San đều cung kính cúi đầu chào.

Lướt mắt nhìn qua chỗ nữ hầu đang thu dọn mảnh vỡ, cô gái lại nhìn sang khuôn mặt như tạt băng của ai kia, khuôn miệng giảo hoạt nhanh chóng hiện lên nụ cười.

"Sao thế, ai lại to gan dám chọc người đàn ông của em nổi nóng mà sắc mặt như muốn giết người vậy nè?"

Bước đến ngồi ngay bên cạnh người đàn ông, ôm lấy cánh tay anh ta, đầu tựa vài bờ vai rắn rỏi của đấng nam nhi, cô ta buông lời ngọt ngào như phủ mật khiến trái tim ai đó đang sôi sục lửa giận thoáng chốc đã giảm hẳn bảy phần.

"Em đã đi đâu cả ngày hôm qua? Điện thoại thì tắt máy, đến nhà riêng thì không gặp?"

"Hóa ra là đang dỗi em đấy à! Thôi mà cưng đừng giận em nữa, thật ra tại nhà em có chút việc nên phải về đó giải quyết. Lúc đi vội quá nên bỏ quên điện thoại ở nhà riêng, cho nên anh mới không liên lạc được. Nhưng nhờ vậy em mới biết được em quan trọng với anh tới mức nào nè. Coi cái mặt quạu quọ kìa, yêu chết đi được."

*Chụt.*

Dỗ ngọt người đàn ông bằng những lời lẽ nịnh hót xong, Lại Minh San liền ôm má anh ta mà hôn thắm thiết. Rất nhanh đã dỗ được ai đó hết giận, khi trên môi anh đã xuất hiện nụ cười.

"Tạm tha cho em! Sau này đi đâu làm gì cũng phải báo cho anh biết trước, nghe rõ chưa?"

"Dạ nghe ạ!"

Cả hai lại quấn quýt bên nhau, lúc này khi Tôn Tử Đằng chợt nhìn qua vùng cổ của cô gái đã vô tình thấy những vết đỏ bầm như dấu hôn thì liền gắt gao nhíu mày.

"Cổ em làm sao đấy? Những vết đỏ này là sao?"1