Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 240: Huyết sắc cao nguyên trường chinh ký (07)



Quyển III: Cao Nguyên Sắc Máu

C 7: Huyết sắc cao nguyên trường chinh ký (07)

Đang hăm hở xung phong, đột nhiên có tiếng tù và cảnh báo vang lên, rồi có người ở chỗ gần đó chạy vụt đi. La Kon giật mình nhìn sang viên phó tướng Xa Phum.

- Đại nhân, không cần lo lắng quá, dù địch phát hiện ra ta thì có sao, chúng một đêm hành quân, mệt mỏi vô cùng, ta vẫn thừa sức chiến thắng. Với cả, hôm qua có một tên chạy thoát, hẳn đã báo tin về đây, sự cẩn trọng này mà không có mới gọi là lạ. Nếu đối phương biết ta bắt được người của chúng mà vẫn bình chân như vại, thì ta mới phải nghĩ lại.- Xa Phum cười nói

La Kon nghĩ nghĩ, cũng thấy có lý, liền thúc quân đuổi theo mạnh hơn. Quân La Kon đuổi tới, kịp nhìn thấy đoàn người đang chạy vội về phía đường nhỏ. Khung cảnh lúc này thực sự hỗn loạn, các nhóm nhỏ chia nhau ra, chạy chen cả vào nhau, phía sau vứt lại rất nhiều đồ, trâu bò cũng chả mang theo nữa, hàng trên lưng cũng mặc kệ. Chỉ có một số ít người liên tục kêu la, kéo mấy con lừa tải nặng bắt đầu chạy phía sau.

- Xông lên!

- Giết!

La Kon hét vang, quân tướng dưới cùng hò hét vang trời, lao xuống như hổ vào bầy dê. Thấy quân địch ào ào lao tới, những người đi hàng cuối bắt đầu quay các con gia súc lại, rồi dùng roi hoặc dao chích bọn nó, xua chúng chạy về phía địch, khiến quân La Kon chậm lại một hồi. Sau khi vất vả né tránh bọn súc vật này, đoàn lính đã đi chậm lại, liền có thời gian nhìn xuống dưới đất. Trên mặt đất rơi vãi nhiều đồ đạc, có cả một ít tiền, quân Thượng giật mình, có kẻ tò mò ngồi nhặt lên xem.

- Là tiền thật!- Một tên hô lên, rồi nhiều tên bỏ các việc đuổi địch mà đi nhặt tiền, bạc vụn.

- Đại nhân, ta nên mau đuổi theo, chậm là hỏng mất.- Xa Phum vội khuyên La Kon.

- Chúng chạy đi đâu được chứ.

- Bọn chúng chạy vào đường nhỏ, tản mát ra, chỉ sợ cũng mất mát không ít, bây giờ đuổi theo, ta bắt trọn cả lũ. Cắn một miếng thịt lớn hơn nhai chút vụn vặt mà.

La Kon ra lệnh binh sĩ nhanh chóng tập hợp đuổi theo đoàn người chạy nạn kia. Binh sĩ dưới trướng còn mải mê nhặt đồ, không vội đi, buộc La Kon và Xa Phum phải liên tục nhắc nhở, đe dọa. Nhờ khoảng thời gian rảnh ra này, đoàn người của Minh kéo dài được khoảng cách với đội quân của La Kon để bắt đầu tới được khu vực đã bố trí mai phục.

- Có cần phải ném bạc chưa ạ!- Một vài người đi cùng Minh hỏi dò. Chiêu ném bạc này là để làm chậm địch lại, nhưng giờ thấy chúng chưa có đuổi tới, không như kế hoạch bàn định, thành ra họ xin ý kiến của Minh.

- Không cần nữa, ném bạc ra, chỉ sợ chúng nhặt bạc tới tối mất!- Minh lắc đầu. Thực ra họ còn chuẩn bị mấy chiêu nữa, nhưng không ngờ quân của bên kia quá mức đơn thuần, mấy cái bẫy như này cũng trúng chiêu, tốn quá nhiều thời gian. Nếu còn tung chiêu nữa, đám bên kia chậm rãi tiến tới, chắc quân mai phục ngủ hết mất.

Minh cho mọi người nhanh chóng băng qua con đường nhỏ, bãi đất trống lớn, hướng ra phía đường lớn. Tại nơi đây, một phần của quân phục kích đã tới, đang đứng chờ họ.

- Có sao không cậu Minh!- Dương Quốc Lộ tới bắt tay Minh và hỏi chuyện.

- Kẻ thù của ta hơi hơi thật thà, mấy mưu kế ta chuẩn bị, chỉ phải dùng chút ít.

- Ha ha, vậy cũng tốt.

- Xin phép Dương tướng quân, chúng tôi còn phải đi lên nữa!

- Không làm phiền cậu Minh nữa.

Minh nhanh chóng dẫn đoàn người của mình lên đường. Hiển nhiên, cậu ta không định để hơn 4000 người này cũng ở đây xem cảnh chém giết, họ đâu rảnh rỗi tới vậy. Đoàn người lại lên đường, từ một con đường khác đi tới chỗ đóng trại tối qua, họ còn phải tiếp tục lên đường đi tiếp. Dương Quốc Lộ thấy Hoàng Anh Minh dẫn người đi, thì cũng vội dẫn người quay về chỗ ẩn nấp chờ đợi quân địch xuất hiện.

La Kon và Xa Phum chỉnh đốn được hàng ngũ mất chút thời gian, đi vào trong đường nhỏ, quân phải xếp hàng, mỗi hàng chỉ có được 10 người đi, nhưng để cho nhanh thì cứ 5 người một hàng, không sợ và chạm, với cả cũng lo chẳng may mình đuổi gấp quá, địch liều mạng đánh lại như vụ thả gia súc khi trước thì khổ. Nhưng đi hơn ba phần tư quãng đường, thấy được đường ra phía trước, không có gì xảy ra, La Kon cảm thấy mình quá bảo thủ, và sợ rằng đoàn người của Minh sẽ chạy sạch, nên lập tức ra lệnh quân mình tiến gấp lên nữa.

Đoàn quân ào ra khỏi đường nhỏ, chỉ mới được khoảng chừng 200 người, còn đang ra tiếp, thì Dương Quốc Lộ phát động tấn công. Tiếng tù và vang lên, cung tiễn thủ từ những chỗ trốn bật lên, tên bắn liên hồi. Các tay nỏ này không phải xạ thủ chuyên nghiệp, mà là phân nửa quân mai phục, chia ra thành hình chữ U, bắn thẳng vào. Số lượng nỏ này hầu hết đều là nỏ săn bắn, người Thượng ai cũng có, nên huy động thẳng từ đám tá điền là ra, chỉ là uy lực không như nỏ chiến, khó xuyên giáp. Đang hăng máu truy đuổi, hàng ngũ rối loạn, khiên chắn không có dựng lên, trận tên bắn thẳng dù không xuyên giáp, nhưng số lượng nhiều, kha khá tên bắn trúng tay chân, thậm chí cả mặt, sát thương không nhỏ.

- Có địch!- Đám lính của La Kon ngã ra rất nhiều, hắn vội hô to, lệnh cho lính nhanh chóng kết trận phòng ngự

- Giết!- Dương Quốc Lộ rút gươm hét lớn. Bắn hết một lượt tên, quân phục kích vứt nỏ xuống, lấy vũ khí ào tới đánh giáp lá cà. Đội hình giặc ăn một trận tên trực diện, kẻ ngã kẻ bò lê, cực kỳ rối loạn, không được để chúng bình tĩnh lại. Quan trọng nhất, chúng vẫn còn một phần nữa đang lao từ trong đường nhỏ ra, ngoài bị chặn lại, trong vẫn lao ra, hàng ngũ càng thêm rối loạn.

Dương Quốc Lộ dẫn đầu đoàn lính xông vào, quân La Kon cố chống lại, nhưng không nổi, bị chia cắt từng mảng nhỏ, không lập nổi phòng tuyến, quân ở bên trong đường nhỏ đang tuôn ra không ngừng, càng lúc càng loạn. Thấy bên mình không trụ được, La Kon cũng hoảng, một mặt gào thét lệnh cho quân mình gắng thủ vững, một mặt len lén dẫn một phần quân lui theo đường nhỏ.

Quân đội của Lakon vốn đã bị đánh cho tán loạn, giờ thấy chủ tướng chạy, cũng không còn lòng dạ đánh trận, những kẻ chưa bị vây thì bỏ chạy theo chủ tướng vào đường nhỏ, còn kẻ bị vây lại thì chống cự yếu ớt rồi đầu hàng.

- Đuổi!- Dương Quốc Lộ ra lệnh, một tốp lính nhỏ, trang bị gọn nhẹ: khiên gỗ nhỏ, kiếm ngắn đi theo đường nhỏ truy đuổi quân địch, thỉnh thoảng đánh giết vài tên chạy chậm bị bỏ lại.

Đội lính không đi vội, một lúc sau lại thấy địch chạy ngược lại phía mình. Đó là do ở phía bên kia, chúng cũng đã bị phục kích tương tự. Khi họ lập ra cái bẫy này, đâu có ý định để cho ai thoát mà đi báo tin. 1000 quân chia ra làm 3 hướng, 400 quân chặn giết ở đầu này, 400 khác chặn đầu còn lại, còn 200 theo Đan Quốc Hùng diệt đám lính trông tù.

Hai đầu đường nhỏ, quân mai phục đều dùng chiến thuật đợi địch ra một phần rồi ập tới đánh, địch chưa kịp ra hết mà lập trận, quân kéo ra sau lại càng làm loạn hàng ngũ. Bị đánh liên tục, quân của La Kon tổn thất thảm trọng, 450 lính đi vào, giờ chỉ còn 100 người có lẻ.

- Liều mạng!- Biết không thoát được, La Kon cũng tĩnh tâm lại, tự tay cầm khí giới, sẵn sàng đánh tới cùng.

Quân truy kích từ hướng Dương Quốc Lộ tới, đánh bại đám loạn binh bỏ chạy, thấy quân địch ở trong đường nhỏ dàn hàng, thử đánh một trận, thấy không địch lại, đành tạm lùi. Dương Quốc Lộ biết địch đã có tâm liều chết, không cho quân ham chiến, lệnh giữ chặt lại đường, không cho đối phương đột phá. Sau đó, kéo quân lên trên hai ngọn núi nhỏ, vần đá lớn đá nhỏ ra, đáp xuống một chặp.

Đang thủ ở dưới, bị bên trên đáp đá xuống, quân bên dưới nháo nhào tìm chỗ trốn. Vài tên có nỏ cũng bắn trả, nhưng so với tên, đá có sức uy hiếp lớn vượt trội. Sau vài lần vần đá ra đáp, quân bên dưới bị tổn thất khá lớn, hai cánh quân từ hai cửa ngõ tiến lại tấn công. Thấy không thể thắng nổi hay hi vọng đổi mạng cũng quá vô ích, La Kon ra lệnh đầu hàng.

Cùng lúc trận chiến tiêu diệt quân do La Kon chỉ huy kết thúc, thì trấn đánh tiêu diệt đội canh gác tù binh cũng đã ngã ngũ. 200 quân dưới sự chỉ huy của Đan Quốc Hùng nhanh chóng bao vây đoàn người. Sau một tù và hiệu lệnh, 200 quân ùa lên, trước tiên là bắn vào chỗ những kẻ canh ngựa, không cho chúng tiếp cận để tẩu thoát, rồi lên chiếm chuồng ngựa. Dù rằng có bố trí kỵ sĩ ở đó để diệt kẻ cưỡi ngựa đi loan tin, nhưng cẩn tắc vô áy này.

Quân của Đan Quốc Hùng đánh vào trại ngựa, thì ở trại tù, một cuộc bạo loạn nổ ra. Những người lính canh giữ thấy trại ngựa bị tấn công, thì vội chia nhau ra, một phần tới hỗ trợ, phần còn lại giữ đám tù binh. Những kẻ canh giữ tù binh rút cung nỏ ra đe dọa, đám tù binh bị đói khát đã lâu, người yếu xìu nên không dám có hành động phản kháng gì. Ngược lại Bất Thắng và Cam thì mới bị bắt, tuy Bất Thắng bị đánh cho một trận ra trò, nhưng cậu ta vẫn khỏe chán. Hai người nhìn nhau, gật đầu đầy ý nhị, rồi Cam bắt đầu hét thật to cho đám tù nhân nghe, nói toạc ra kế hoạch bọn họ đã làm, rằng La Kon, Xa Phum và đoàn quân hiện đã bị chặn giết, mọi người hãy bắt đầu chiến đấu, vì địch chỉ còn lại chút ít.

- Câm mồm!- Bọn canh tù vội lao tới giết Cam, vì sợ cậu càng nói, đám tù binh sẽ xao động. Quả thực đám tù đông tới gần 400 người, nếu chúng thực sự nổi loạn kêu gọi tù binh chiến đấu. Vừa lại gần chỗ của Cam, Bất Thắng vốn trông như con chó rách, đột nhiên trông khỏe lạ thường, đứng dậy, quật hai thằng lính gục luôn.

- Đứng im, một tên lính thấy người mình đã gục, vội lấy mũi tên ra, nhắm vào chỗ Bất Thắng mà bắn. Mũi tên bị Bất Thắng dùng cái gông gỗ chặn lại, trông cực kỳ ngầu. Thấy vậy, một vài tên lính khác bắt đầu rút nỏ ra định bắn tiếp, thì đám tù nhân nhào tới chỗ bọn nó. Lời hô hào của Cam và sức chiến đấu của Bất Thắng làm chúng động lòng.

- Bọn tù nhân đã làm phản rồi!- Một tên lính chạy lại báo cho Cha Ha tình hình mới nhất. Giờ đây, đội coi tù chỉ còn lại chưa đầy 20 người, rút vào lều lớn, tình thế thực bi quan.

Cha Ha thấy bên mình quá ít quân, muốn thủ cũng không nổi, bèn bảo các anh em dưới trướng theo hắn đánh ra ngoài, sống chết một phen. Hắn vẫn còn đòn sát thủ, là con voi chiến ở bên lều lớn. Voi chiến khỏe mạnh, hung dữ, lao ra cũng kéo được vài mạng. Quân của Cha Ha xông ra, Cha Ha ngồi trên voi chiến, đốc nó đi chỗ quân địch. Voi dùng vòi quăng quật lung tung, song quân dưới trướng Đan Quốc Hùng có dân Thượng, biết rõ voi chiến hoạt động thế nào, nên không quá sợ. Họ dùng tên bắn vào quản tượng, lại đem giáo dài tới xọc lên bành, đâm chết Cha Ha, lôi hắn xuống. Những tên lính chạy dưới của Cha Ha cũng không thoát một ai.

Hai mặt trận chiến đấu đều đại thắng, chỉ có duy nhất mặt trận của Minh là tổn thất thảm thương. Khi địch tới, họ cho gia súc chạy ngược lại để ngăn địch, vì vậy nhiều con bị giết chết, số khác chạy tán loạn khắp nơi, không có một hai ngày tìm khó mà tìm thấy hết. Đã thế hàng hóa vứt lại cũng bị tổn thất nhiều, đám lính vì tham, lục tung các loại hàng hóa của họ, phá hủy nhiều đồ đạc, nhất lương khô bị rơi đầy đất.

- Mẹ kiếp bọn chúng, làm hỏng hết cả lương thực của ta.

- Nhặt nhạnh cẩn thận, đem rửa đi rồi chế biến lại xem may ra được tí nào hay tí ấy.

- Biết vậy ném bạc cho xong chuyện!

- Đời ai biết được chữ ngờ!

Vất vả một hồi, tất cả cũng gom góp được 6- 7 phần hàng hóa, lương thực, còn gia súc kéo thì mất non nửa. Ai nấy đều than thở vì tiếc của. Thu nhặt xong thì trời đã chiều, hai cánh quân bắt đầu kéo về. Trông đám lính này, ai cũng như gà trống vừa uống rượu, tinh thần hăng hái, khí thế hùng hổ.

Ba chủ tướng chào hỏi mấy câu, rồi bàn gian tình hình. Bên phía Dương Quốc Lộ diệt 138 tên địch, còn lại bắt sống hết, trả giá là 29 người chết, 47 người bị thương. Bên phía Đan Quốc Hùng diệt gọn địch, mất chỉ tầm 7 người thôi.

- Tử sĩ, thương binh ở đâu rồi!

- Đã được khiêng về rồi. Ban đầu cũng định chôn ngay, nhưng mà còn bận việc áp giải tù binh, nên cứ đem về đây đã!- Dương Quốc Lộ thẳng thắn nói. Với những tướng lĩnh, quân lính là công cụ để họ đạt được thành công, cần thì chăm sóc, nhưng lúc đánh trận nhất định nhẫn tâm.

- Vậy cũng tốt, họ vì ta mà chết, cũng nên được lễ tang tốt.- Minh nói một câu như vậy làm Dương Quốc Lộ hơi sượng sùng

- Cậu Minh, chúng ta có vài việc phải là gấp hơn là tang lễ, đó là hỏi cung tù binh và sắp xếp cho những tù nhân ta giải thoát. Các tù nhân được ta giải thoát có thân phận là lính tráng các doanh trại, trạm gác, số khác là dân đi buôn, thành viên các thương đoàn,… Họ bị giải đi, bỏ đói lâu ngày, đánh đập khổ cực, giờ quân ta cứu họ ra, cũng phải tính kế cho họ.

- Ta mang theo họ không được sao?

- Họ giờ chân đi không vững, hàng ngày bị bắt ép khổ dịch, vì mạng sống mà phải đi thôi. Nếu ta kéo họ theo cũng, họ quá yếu ớt, sẽ làm ta bị chậm tốc độ mất.

- Hãy hỏi cung tù binh trước, việc cho họ theo hay thế nào, cũng còn phải tùy tình hình thực tế. Ban đầu khi ta muốn tấn công bọn người này cũng vì tin tình báo, vậy phải thực hiện mục tiêu đề ra cái đã!- Vi Công Tín lên tiếng trước, rồi bảo Đan Quốc Hùng đi lo thẩm vấn tù binh, cũng mới Dương Quốc Lộ đi nghỉ ngơi, còn bản thân cùng Minh lo liệu mấy việc. Chỉ còn riêng hai người, ông mới bảo Minh phải chăng lại định mềm lòng.

- Con biết mềm lòng khó thành đại sự, nhưng bỏ lại hơn 400 người mặc họ tự sinh tự diệt, đâu phải là điều con nói ra được.

- Không bỏ hơn 400 người này, là con sẽ phải để gần 6000 con người khác vào chỗ nguy hiểm.

- Thôi, tạm không nghĩ việc này, con đi lo hậu sự cho người chết, cha vợ ngài phụ trách chỗ ăn chỗ ngủ cho người mới tới.

Thấy Minh lại lấp liếm cho qua chuyện, Vi Công Tín thở dài. Lão không biết nên vui hay nên buồn cho cái tính quân tử này của người con rể nữa.

Nửa đêm, Đan Quốc Hùng mời mọi người tới, tin thu được từ tra hỏi đám La Kon, Xa Phum quá sức tưởng tượng. Hiện tại quân Nam Bàn đang tập trung quân đội các thế lực, lập các chiến lũy ở các con đường đi từ miền xuôi lên, tập trung ở khu vực từ Bắc Bình lên.

- Chúng vận chuyển các tù nhân ra để xây công sự hòng cản bước quân ta lên đây dẹp loạn. Số binh lính coi tù nhân mỗi lượt đi cũng đồng thời là quân tăng viện cho hệ thống phòng thủ của chúng. Hiện tại, các chốt phòng ngự đó, ít nhất cũng phải 6000 quân. Các chuyến vận tù binh và lính sẽ còn nữa, dự kiến là phải tăng viện lên 10.000 quân.- Đan Quốc Hùng nói thật chậm rãi để cho mọi người cùng nghe rõ.