Hồng Bào Quái Nhân

Chương 19: Hồng bào quái nhân lại xuất hiện



Chàng còn đang ngẫm nghĩ, đột nhiên nghe tiếng vó ngựa dồn dập, trong lòng không khỏi kinh hãi, nghĩ thầm:

- Trên đường núi hiểm trở này mà cũng có nhiều khinh kỵ lướt qua. Không hiểu họ ở đâu tới?

Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần. Du Hữu Lượng thấy cát bụi tung bay mờ mịt.

Nhưng đường núi chật hẹp. Đoàn kỵ sĩ chỉ đi hàng một mà thôi.

Bỗng thấy bụt cát yên lại, đoàn ngựa không chạy nhanh được nữa. Con ngựa đi đầu màu hồng thẫm, tầm thước vừa phải, có vẻ thần tuấn dị thường. Ngồi trên lưng ngựa là một thiếu nữ lối hai chục tuổi mặc xiêm y màu trắng, coi rất bay bướm.

Thiếu nữ chưa tới nơi đã tỏa ra mùi hương sực nức.

Du Hữu Lượng ngửng đầu lên nhìn thấy cặp mắt nàng trong suốt mà ẩn dấu một lực lượng tựa hồ không ai kháng cự nổi. Thiếu nữ chỉ cần mở miệng là những người khác phải làm theo răm rắp.

Du Hữu Lượng nhìn thiếu nữ trong lòng không khỏi bâng khuâng.

Bỗng nghe thiếu nữ cất giọng ôn nhu gọi:

- Này! Các hạ hãy ra đây, tiện thiếp có lời muốn hỏi:

Du Hữu Lượng đầu óc lơ mơ tiến lại hai bước. Đột nhiên trong lòng chấn động, chàng hít một hơi chân khí cho tinh thần tỉnh táo lại. Chàng dương mắt lên nhìn thiếu nữ. Mục quang hai người chạm nhau, thiếu nữ ồ lên một tiếng rồi lăn mình té xuống.

Mấy đại hán đi theo hốt hoảng chạy lại nâng đỡ thiếu nữ. Tên đại hán đứng đầu nhìn Du Hữu Lượng bằng cặp mắt lạnh lùng trầm giọng hỏi:

- Xin thỉnh giáo đại danh của các hạ.

Du Hữu Lượng mỉm cười. Chàng vận chân khí ra toàn thân để phòng bị.

Miệng chàng chậm rãi đáp:

- Tại hạ là kẻ vô danh tiểu tốt, có nói ra chắc các hạ cũng không hay.

Chàng thấy mấy tên đại hán người cao lớn, mắt diều hâu hao hao giống bọn người vừa đánh nhau với Tùng Liêu đốc sư Viên đại soái, nên chàng không dám lơ là.

Đại hán kia lạnh lùng nói:

- Nếu vậy thì tại hạ phải đắc tội mất.

Dứt lời gã đưa người tiến lại. Khớp xương vang lên những tiếng lách cách.

Mười ngón tay như móng chim nhằm chụp xuống Du Hữu Lượng.

Du Hữu Lượng phất tay áo một cái hóa giải chiêu thức của đối phương một cách nhẹ nhàng.

Đại hán kinh hãi đột nhiên vọt mình lên không nhảy xổ về phía Du Hữu Lượng.

Thiếu nữ nhỏ nhẹ lên tiếng:

- Quách lão đại. Đừng sát hại y.

Nàng chưa dứt lời bỗng nghe đánh sầm một tiếng. Hai người đối một chưởng.

Người đại hán bị hất lên cao ba thước. Gã lại ra chiêu chụp xuống đầu Du Hữu Lượng.

Du Hữu Lượng vận động chân khí thẳng thắn đón phát chưởng nữa, thấy chưởng kình của đại hán rất trầm trọng lòng chàng ngấm ngầm kinh hãi.

Mỗi lần đại hán đối chưởng với Du Hữu Lượng, người gã lại cao lên mấy thước. Luồng lực đạo cũng tăng gia mấy phần.

Đến chiêu thứ tám chưa phóng chưởng đã nổi lên một trận ù ù như sấm dậy.

Thiếu nữ tuy biết đại hán không dám trái lệnh mình, nhưng thấy chưởng lực quá mạnh, lòng nàng rất đỗi khẩn trương, dương mắt lên mà nhìn.

Du Hữu Lượng vận chân khí ra toàn thân, lòng chàng không khỏi hối hận. Giả tỷ vừa rồi chàng thi triển khinh công thì có thể thoát thân. Bây giờ mà thẳng thắn đón tiếp thì có điều không ổn.

Người đại hán từ từ hạ xuống. Du Hữu Lượng quát lên một tiếng phóng cả song chưởng ra. Bốn chưởng đụng nhau. Người đại hán bay chênh chếch xuống hang núi, không nhúc nhích được.

Du Hữu Lượng rút hai chân cắm sâu xuống đất lên, miệng lẩm nhẩm:

- Thương Ưng Bát Thức! Thương Ưng Bát Thức. Đúng là phái Thiên Trì ở Trường Bạch.

Chàng ngửng đầu nhìn thì thấy mọi người đều hằm hằm ngó chàng. Chỉ có thiếu nữ nét mặt lộ vẻ hoài nghi. Nàng vẫy tay nói:

- Ngươi đi đi thôi. Nếu còn đứng đó thì cái mạng nhỏ xíu khó nổi bảo toàn.

Nàng nói tiếng Bắc Kinh, thanh âm trong trẻo dễ nghe.

Du Hữu Lượng trong lòng nhiều mối hoài nghi. Miệng không ngớt lẩm bẩm:

- Thương Bát Thức phải chăng là tuyệt kỹ của phái Thiên Trì ở Trường Bạch?

Trời ơi! Ta làm thế nào bây giờ? Ngoại công chàng phái Thiên Trì đã bị gian nhân gia hại, sao còn có người vận dụng Thương Ưng Bát Thức một cách tự nhiên?

Lòng chàng đang mê loạn nghe thiếu nữ bảo vậy liền cất bước tiến về phía trước.

Chàng đi chừng nửa giờ thì hết đường sơn đạo. Đường đi dần dần bằng phẳng.

Ngọn gió núi thổi tới khiến trí Du Hữu Lượng tỉnh táo lại, chàng cúi đầu nhìn thấy vết xanh trên bàn tay chưa tan hết thì nghĩ thầm:

- Ta đã luyện được năm bậc môn Thanh Linh chưởng. Nếu có thể dấu hết được màu xanh là đến được bậc thứ bảy.

Rồi chàng tự hỏi:

- Thiếu nữ kia tuy nhỏ tuổi mà lại là nhân vật chỉ huy. Bọn đại hán tuân theo răm rắp. Phải chăng quyền vị phái Thiên Trì đã truyền cho cô ta.

Nhưng chàng từng nghe mẫu thân nói là phái Thiên Trì chỉ truyền cho con trai chứ không truyền cho con gái. Chàng xa nhà từ thuở nhỏ, khi trở về nhà chẳng những nhà mình bị thảm họa mà cả phái Thiên Trì hùng cứ ở Liêu Đông hơn trăm năm cũng trong một đêm mà bị tan tành. Ngoại công chàng là Bạch Nghị chết rồi, nay lại được thấy Thương Ưng Bát Thức xuất hiện trong võ lâm, lòng chàng vừa kinh nghị vừa đau xót. Chàng đã lỡ tay, đại hán kia xem chừng khó sống được.

Du Hữu Lượng nghĩ lại vẻn vẹn trong một ngày xẩy ra bao nhiêu việc. Chàng mang mối huyết hải thâm cừu, bước tiền đồ nguy cơ trùng điệp. Nếu lại còn vong hồn lạc phách thì dĩ nhiên không trả được thù mà còn khó bảo tồn tính mạng.

May mà chàng có chỗ hơn người là càng gặp việc rối bời, mặt chàng càng lạnh như tiền.

Du Hữu Lượng tiếp tục cất bước dần dần lòng chàng bình tĩnh lại. Cặp mắt trong ánh sáng của chàng chiếu ra những tia minh mẫn.

Du Hữu Lượng lầm lũi đi tới một khu rừng rậm. Chàng ngồi tựa gốc cây lớn và kín đáo nhắm mắt ngủ đi. Khi tỉnh giấc thì đêm đã hầu tan. Chân trời đông đã ló dạng.

Chàng nhớ tới Tô Bạch Phong đánh ra một chiêu hạ sát mấy người bên địch, miệng lẩm bẩm:

- Công phu của y thật là cao thâm khôn lường!

Trên đầu chàng chim hót líu lo, nhưng chàng chạy chọt mấy ngày liền, tâm thần mệt nhọc. Chàng nhắm mắt lại rồi từ từ vào giấc mộng.

Không hiểu chàng ngủ đã bao lâu. Đột nhiên một thứ thanh âm trầm giọng làm chàng giật mình tỉnh giấc.

Du Hữu Lượng kinh hãi vì không hiểu là thanh âm gì, chàng chỉ thấy phảng phất như mặt đất bị chấn động.

Chàng từ từ ngồi nhổm dậy vịn cành cây nhìn ra ngoài thì thấy một con thú rất lớn đứng cách xa chừng mười trượng, không hiểu nó đến từ lúc nào.

Con thú lớn này khắp mình có vẩy, trên đầu có một cái sừng. Nó đi một bước là lại làm cho mặt đất chấn động.

Du Hữu Lượng rất lấy làm kỳ, ngó con thú giống trâu mà không phải trâu, giống voi mà không phải voi, rõ ràng không phải thú vật ở Trung Nguyên. Chàng tự hỏi:

- Con quái thú này nếu không phải là giống kỳ thú đời thượng cổ thì là giống thú ở nơi khác. Không hiểu sao nó xuất hiện ở đây?

Con quái thú dường như hai mắt không linh lắm. nó đang cắm cúi ngậm cỏ và đớp những cây thấp thì đột nhiên phía sau có một người ở trong rừng chạy ra.

Du Hữu Lượng vừa thấy người ngày toàn thân đã run lên. Người đó thân thể cao lớn khoác áo trường bào màu đại hồng. Chính là Hồng Bào Quái Nhân đã sát hại mấy tay đại chưởng môn trong võ lâm.

Hôm ấy Du Hữu Lượng phải cố gắng lắm mới nhận được vết kiếm đâm mà không nhúc nhích để xem người đó là ai. Bây giờ hắn lại xuất hiện đột ngột nơi đây thì chàng không khẩn trương làm sao được.

Hồng Bào Quái Nhân nhìn con quái thú, bỗng mặt hắn lộ vẻ vui mừng khôn xiết. Hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi cất tiếng hô:

- Ôn huynh! Đã đến đây sao còn chưa xuất hiện?

Du Hữu Lượng bỗng thấy trước mắt hoa lên. Con quái thú kia tên lưng đã có một lão già thấp lùn và béo chùn béo chụt. Lão này mặc áo trường bảo đủ năm sắc. Trên đầu chỉ cón lơ thơ mấy sợi tóc xõa xuống vai. Hình thù lão cũng rất quái dị.

Hồng Bào Quái Nhân chắp tay hỏi:

- Ôn huynh! Kể từ lúc chia tay đến nay đã mười năm. Ôn huynh vẫn mạnh giỏi chứ?

Lão mập ú cỡi trên lưng con kỳ thú cười hô hố đáp:

- Độc huynh! Hơn chục năm không thấy mặt, Độc huynh vẫn như xưa.

Hồng Bào Quái Nhân nói:

- Nói qua nói lại thì chỉ có Ôn huynh là bằng hữu, còn mấy lão quỉ kia cho đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng một ai.

Lão họ Ôn mập ú hỏi:

- Độc huynh bất tất đưa lời xu nịnh ra trước. Ôn thân này không ngại xa ngàn dặm từ đất Tây Tạng lần đến đây mà Độc huynh tưởng là chỉ vì muốn cầu Độc huynh viện trợ một tay chăng?

Hồng Bào Quái Nhân hỏi lại:

- Ôn huynh nói vậy thì ra còn mục đích khác nữa. Có thể cho tiểu đệ hay được chăng?

Lão họ Ôn không trả lời, cứ ngồi trên lưng con quái thú mà cười hô hố.

Hồng Bào Quái Nhân lại hỏi:

- Ôn huynh nói thì nói đi mà không nói thì thôi. Sao cứ giở trò hoài?

Lão mập ú vẫn cười mà không đáp:

Du Hữu Lượng đột nhiên phát giác ra sắc mặt lão mập từ màu trắng đổi sang màu hồng, từ màu hồng biến sáng màu tía rồi sau cùng xám ngắt. Cặp mắt nhỏ bằng bạt đâu lấp loáng ánh tinh quang như bảo thạch.

Hồng Bào Quái Nhân lộ vẻ kinh hãi hỏi:

- Khổng Tước Tử Dương công của Ôn huynh... luyện thành rồi ư?

Lão mập họ Ôn vung chưởng lên. Một thân cây lớn bằng miệng bát cách đó mười bước đổ xuống.

Du Hữu Lượng thấy vậy không khỏi hít một hơi khí lạnh. Cơ hồ chàng không dám tin ở mắt mình.

Bỗng nghe lão họ Ôn cười ha hả hỏi lại:

- Độc huynh. Độc huynh thấy thế nào?

Hồng Bào Quái Nhân vẻ mặt không được tự nhiên, nhưng tiếp theo hắn cười ha hả đáp:

- Cung hỷ! Cung hỷ. Đại công của Ôn huynh đã thành tựu rồi.

Lão họ Ôn hỏi:

- Bây giờ Độc huynh biết mục đích của tiểu đệ tới đây rồi chứ?

Hồng Bào Quái Nhân hỏi lại:

- Phải chăng Ôn huynh muốn đi tìm người họ Tiền?

Lão họ Ôn đáp:

- Chẳng lẽ bây giờ còn bị bại về tay hắn? Ha ha...

Hồng Bào Quái Nhân nói:

- Họ Tiền tuy lợi hai nhưng theo nhận xét của lão phu thì hắn tất chết về Khổng Tước thần công của Ôn huynh.

Lão họ Ôn đáp:

- Độc huynh đã nổi tiếng về khẩu thị tâm phi, quen ba hoa để tâng bốc người.

Chúng ta nên theo lề lối cũ cùng lợi dụng nhau cho tiện việc cả hai bên.

Hồng Bào Quái Nhân nói:

- Ôn huynh đã dạy thế thì tiểu đệ còn biết nói sao được nữa? Ôn huynh ra điều kiện đi.

Lão họ Ôn đáp:

- Lão huynh mời tại hạ đến đây không ngoài chuyện đánh nhau. Ôn mỗ chẳng có điều kiện gì hết, nhưng lão huynh hãy đi kiếm lão quỷ họ Tiền đến đây đã.

Hồng Bào Quái Nhân ngẫm nghĩ rồi nói:

- Trên nguyên tắc thì điều kiện này không thành vấn đề, nhưng...

Lão họ Ôn cười nhạt ngắt lời:

- Chúng ta hãy tiểu nhân trước đi rồi sau sẽ quân tử. Lão huynh có chuyện gì thì hãy nói ra.

Hồng Bào Quái Nhân bật lên mấy tiếng cười khô khan đáp:

- Muốn kiếm lão quỷ họ Tiền thì việc đó tiểu đệ xin phụ trách. Có điều sau khi kiếm được hắn rồi, Ôn huynh không nên động thủ với hắn trước.

Lão họ Ôn hỏi:

- Tại sao vậy?

Hồng Bào Quái Nhân đáp:

- Tiểu đệ đã phụ trách việc đi kiếm lão họ Tiền thì Ôn huynh thay cho tiểu đệ làm mấy việc.

Cặp mắt ty hý của lão họ Ôn đảo lộn mấy lần. Đột nhiên lão sa sầm nét mặt hỏi:

- Phải chăng lão sợ Ôn mỗ đánh không nổi họ Tiền, Ôn mỗ mất mạng rồi không giúp việc cho lão được nữa?

Hồng Bào Quái Nhân cười khanh khách đáp:

- Ôn huynh nghĩ cả tới điểm này ư? Lão họ Tiền tuy bản lãnh cao thâm khôn lường, nhưng địch thế nào nổi Khổng Tước thần công của Ôn huynh. Ôn huynh thật khéo nói giỡn.

Lão Ôn hắng đặng một tiếng rồi hỏi:

- Thế thì vì lẽ gì?

Hồng Bào Quái Nhân cười đáp:

- Chẳng dấu gì Ôn huynh. Tiểu đệ sợ... ha ha... Ôn huynh làm xong việc đó rồi vỗ tay bỏ đi.

Nét mặt giận dữ của lão họ Ôn dần dần giảm bớt. Sau lão cười khanh khách hỏi:

- Ha ha! Con mẹ nó! Kết bạn với Độc huynh đúng là kết bạn với kẻ tiểu nhân. Ôn mỗ là nhân vật thế nào mà nói lời rồi lại ăn lời?

Du Hữu Lượng ẩn ở phía sau gốc cây nghĩ thầm:

Lão Hồng Bào Quái Nhân này quả thật là lợi hại. Hiển nhiên hắn sợ lão họ Ôn mất mạng về tay lão họ Tiền thì không lợi dụng vào việc khác có giá trị hơn, nên lão giả vờ làm bộ trẻ con để tâng bốc lão họ Ôn. Thật là giảo quyệt.

Hồng Bào Quái Nhân bật tiếng cười gian ngoan đáp:

- Con người là giống vật hay biến cải. Vụ này khó nói lắm. Chúng ta là phường tiểu nhân kết bạn chỉ đệ lợi dụng nhau. Vì thế mà biểu đệ chẳng thể không đề phòng được.

Lão Ôn nghe nói vậy không lấy làm tức giận lại cười nói:

- Hay lắm! Hay lắm! Ngươi làm thế là phải.

Hồng Bào Quái Nhân cùng cười đáp:

- Vậy chúng ta cứ thế mà làm.

Lão họ Ôn nói:

- Mười năm nay không được gặp nhau, sự nghiệp của Độc huynh hưng vượng quá nhỉ. Tiểu đệ tới đây dọc đường nghe bạn hữu võ lâm đề cập đến Bách Độc Giáo và bảo giáo phái này thật ghê gớm chẳng khác Diêm La.

Hồng Bào Quái Nhân bật hai tiếng cười khành khạch nói:

- Đôi ta cùng thế cả. Tiểu đệ nghe nói lão huynh được nước Phật ở Tây Thiên mời về làm Hộ Pháp Quốc Sư. Thế là hiển hách vô cùng, phú quý không biết đâu mà lường.

Lão họ Ôn cười ha hả đáp:

- Nguồn tin của Độc huynh thật là tinh thông.

Tiếng cười của lão đầy vẻ đắc ý. Hiển nhiên lão thỏa mãn về địa vị Hộ Pháp quốc sư.

Du Hữu Lượng ẩn ở sau gốc cây trống ngực đánh thình thịch. Trong đời người chàng chưa bao giờ hoang mang như lúc này. Chàng nghĩ thầm:

- Té ra... té ra Hồng Bào Quái Nhân là tên công dịch của những tay nghĩa hiệp. Trong thiên hạ hiện nay ai cũng nói đến Hồng Y giáo chủ ở Bách Độc Giáo như loài cọp dữ.

Chàng biết lúc này chỉ khẽ phát ra tiếng động là hai tay đại cao thủ trùm đời ở trước mặt sẽ phát giác ra ngay và hy vọng trốn thoát rất mong manh. Chàng không dám nhúc nhích và nín hơi thở bằng tuyệt nghệ "Qui tức thần công" của sư môn.

Bốn mặt dần dần tối đen, chàng nhìn không rõ mà cũng không nghe thấy gì nữa.

Ngày trước Du Hữu Lượng đã tri triển Qui tức thần công gạt được Hồng Bào Quái Nhân. Chàng chịu đựng một nhát kiếm. Kế đó Tô Bạch Phong và Hồng Bào Quái Nhân giao thủ, tuy chàng nằm đó vẫn lờ đi như không nhìn thấy và nghe thấy gì. Vì thế mà cả Tô Bạch Phong cũng không phát giác. Hiện giờ trong lòng chàng tuy có hàng ngàn điều bí mật muốn phanh phui mà đánh chịu bỏ.

Chàng la thầm trong bụng:

- Du Hữu Lượng hỡi Du Hữu Lượng! Đây là lúc ngươi phanh phui những điều bí mật về mối huyết hải thâm cừu mà sao ngươi nhát gan thế.

Nhưng chàng lại nghĩ:

- Ngày tháng còn dài. Ta chưa có công phu kiềm chế hắn chết ngay thì không nên xẩy cuộc động thủ với Bách Độc Giáo.

Chàng vừa ngẫm nghĩ vừa vận công, bỗng nghe phảng phất tiếng lão họ Ôn hỏi:

- Độc huynh! Cuộc ước hội trên núi Kỳ Bàn sắp tới rồi. Độc huynh có nắm chắc là sẽ kềm chế được đạo sĩ đó không?

Hồng Bào Quái Nhân cười hô hố đáp:

- Cái đó tiểu đệ đã sắp đặt, đến bấy giờ Ôn huynh sẽ biết... Ô hay...

Du Hữu Lượng rất đỗi kinh hoàng, vội vận công nín thở.

Giữa lúc ấy bỗng sau gốc cây có tiếng động sột soạt. Con Bạch Anh Vũ bay vọt lên, miệng réo quang quác:

- Nó đấy! Nó đấy.

Hồng Bào Quái Nhân và lão họ Ôn sửng sốt nhìn con Bạch Anh Vũ của Sính Đình Tiên Tử vọt lên không.

Lão họ Ôn hỏi:

- Con chim này có phải là của người ta nuôi. Xem chừng nó rất tinh khôn.

Hồng Bào Quái Nhân lạnh lùng đáp:

- Bọn già chết cả rồi hỏi đến bọn trẻ nít làm chi? Ôn huynh! Bây giờ chúng ta hãy tạm biệt. Mùa xuân sang năm tiểu đệ nhất định đến giúp lão huynh một tay.

Lão họ Ôn nói:

- Độc huynh có việc cầu tiểu đệ. Đến lúc bấy giờ. Ôn mỗ dĩ nhiên không thất ước. Ha ha!

Hồng Bào Quái Nhân cười khanh khách nói:

- Ôn huynh hiểu tiểu đệ một cách rất sâu xa.

Hắn dứt lời rảo bước đi ngay.

Du Hữu Lượng ẩn ở sau gốc cây, những câu dưới chàng không nghe rõ.

Hồng Bào Quái Nhân nói:

- Ôn huynh. Con ngựa này của Ôn huynh dọc đường chắc ăn mất nhiều thóc.

Chà chà! Ôn huynh có con ngựa này thì người thiên hạ muôn rượt theo không tài nào kịp được.

Lão Ôn lạnh lùng đáp:

- Chỉ cốt sao Độc huynh đừng đến làm khó dễ tiểu đệ thì tiểu đệ chẳng khi nào dùng nó để tẩu thoát.

Hồng Bào Quái Nhân thấy giọng nói của lão có điều bất tiện, liền ngửa mặt lên bật lên hai tiếng cười khô khan rồi xá dài mà đi.

Lão họ Ôn hú lên một tiếng gọi con ngựa lại, cưỡi đi.

Du Hữu Lượng chờ một lúc rồi không thấy gì mới giải tán Qui Tức Thần Công từ từ ngồi dậy. Mặt chàng lợt lạt vì Qui Tức Thần Công làm hao tổn nội lực khá nhiều. Ai luyện môn công phu này đến trình động cao thâm thì có thể nín thở trong mấy giờ, thay đổi không khí bằng lỗ chân lông ở ngoài da.

Du Hữu Lượng công lực còn nông cạn mà lúc nãy chàng cũng đủ sức phong tỏa huyệt mạch.

Sau cùng chàng nghe con Anh Vũ la "Nó đấy! Nó đấy!" rồi sau không thấy gì nữa. Bây giờ chàng hít mạnh một hơi chân khí nghĩ thầm trong bụng:

"Nó đấy! Nó đấy là nghĩa làm sao? Con Bạch Anh Vũ dẫn ta đến coi Du lão nhị bị khốn ở trong động thì chắc con chim nhỏ tinh khôn này đã nhìn thấy người hạ thủ gia hại Du lão nhị. Bây giờ nó kêu lên như vậy phải chăng nó bảo hai người vừa rồi là hung thủ"?

Chàng ngẫm nghĩ một lúc rồi dường như tỉnh ngộ, bụng bảo dạ:

"Lão họ Ôn ở Tây Tạng lại xuất hiện. Ta nghe sư phụ nói ngày trước hắn tỷ võ với sư phụ bị thua rồi chịu điều kiện đóng cửa hai chục năm mà sao hắn không giữ lời hứa? Lão giúp cho bọn Bách Độc Giáo thì chẳng khác gì hổ thêm cánh. Hỡi ơi".

Chàng ngửng mặt trông trời, đột nhiên chàng cảm thấy trách nhiệm trầm trọng khiến chàng cơ hồ hơi thở không thông.

Chàng chậm chạp cất bước tiến về phía trước, tự nhủ:

- Chỉ mong sao được Tô Bạch Phong giúp ta một tay để lúc nào cần đến là ta yên tâm mà làm. Môn công phu kia ta còn ít mấy thành hỏa hầu, chưa nắm chắc phần nào, cần phải nhẫn nại nữa.

Chàng nghĩ tới hai chữ "nhẫn nại" không khỏi phiền lòng, vì trong đời người chàng đã nhẫn nại nhiều rồi.

Du Hữu Lượng vừa đi vừa suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã về tới thị trấn mà chàng đã cùng Sính Đình Tiên Tử uống rượu. Bọn vô lại trong chợ vẫn quần tụ lại để đánh bạc như trước. Chàng nghĩ tới Sính Đình tiên tử tính tình mau lẹ, lòng chàng cũng thấy thoải mái một chút.

Lúc này đang lúc giữa trưa. Chợ búa đã tan rồi. Những người trong trấn đều rải rác bỏ đi.

Bỗng phía sau có thanh âm vang dội cất lên:

- Ô kìa! Huynh đệ cũng đến đây ư?

Du Hữu Lượng quay đầu nhìn lại thì chính là cô bé bên mình Vân Long Ông ở Cái Bang. Cô đứng giữa chợ cười hì hì.

Du Hữu Lượng cười hỏi:

- Gia gia của cô nương đến đây rồi ư?

Tiểu cô nương lắc đầu đáp:

- Dạo này y... y bận lắm. Khó lòng được gặp mặt y.

Du Hữu Lượng hỏi bằng một giọng quan thiết:

- Vậy cô có một mình trú ở đây ư?

Tiểu cô nương gật đầu đáp:

- Thế cũng chẳng sao. Ngày trước ở trên núi, Gia gia có khi đi đến mấy tháng, một mình tiểu muội ở nhà cũng được mà khi đó tiểu muội mới, tuổi. Bây giờ người lớn rồi chẳng lẽ mật lại nhỏ đi?

Du Hữu Lượng thấy cô nói vậy trong lòng càng thêm bội phục. Nét hân hoan lộ ra ngoài mặt.

Tiểu cô nương mỉm cười hỏi:

- Thấy gia gia nói võ công của huynh đài rất cao thâm. Lúc nào rảnh truyền thụ cho tiểu muội vài chiêu được không?

Du Hữu Lượng đáp:

- Cô nương đã có gia gia truyền thụ cho chưa đủ hay sao?

Hai người đối đáp, cô bé kia vẫn giữ vẻ đoan trang theo qui củ của nhà đại gian, nhưng cô còn nhỏ tuổi quá, vẫn không che dấu được thói con nít.