Hồng Lệ Bất Tương Tư

Chương 2



2.

Ta lại trải qua một đêm hoang đường trong sự nơm nớp lo sợ, ngày thứ hai trong cung thái y liền đến bắt mạch cho ta.

Ta nhìn thấy sắc mặt thái y dần trở nên nghi hoặc, trái tim ta dần rơi xuống vực sâu.

Thái y bắt lại một lần nữa, vẻ mặt thẹn thùng nói: “Chúc mừng Vương gia, nương nương đã mang thai được khoảng một tháng rồi ạ.”

Hắn nháy mắt với Lý Mạo, thì thầm nói nhỏ: “Là thật.”

Khá lắm, hóa ra vị Thái y này là do Lý Mạo muốn lấp liếm mà mua chuộc hắn ta!

Lý Mạo đối với chuyện giả thành thật này thì không hề cảm thấy ngạc nhiên, chàng ta chỉ cười lạnh nhạt, rồi đưa cho thái y một chiếc hồng bao không nhiều cũng không ít: “Vất vả rồi Trương Thái y.”

“Ấy ấy, không vất vả, không vất vả.”

Sau khi tiễn Thái y đi xong, khuôn mặt của chàng mới dần lộ ra vẻ vui sướng.

“Song Song, đây chính là đứa con đầu tiên của chúng ta.” Chàng nói rồi ngồi xuống bên cạnh giường của ta, rất kích động mà nắm lấy tay ta.

Nói lòng ta không rối bời là nói dối, dù sao thì trong bụng ta là một tiểu sinh linh bé nhỏ, một sinh mệnh nhỏ sẽ gọi ta là mẫu thân.

Nhưng phụ thân của con là Lý Mạo, vốn dĩ là phu quân của quý phi nương nương, cùng với Hoàng thượng xảy ra hiềm khích với hoàng tử. Ta phải làm sao để có thể bảo vệ ta và chàng được bình an vô sự…

Thái y nói, quả lệ chi mà ăn nhiều sẽ dễ nóng, mang thai nên cố gắng ít ăn lại trong 3 tháng đầu. Lý Mạo dời cây lệ chi vào trong vườn cây, “Song Song, nàng không được ham ăn, đợi sau khi sinh con xong, ta sẽ dẫn nàng đi Lĩnh Nam ăn đã luôn.”

Ta không tin Lý Mạo bình thường bận rộn như vậy mà thật sự đang vui mừng khôn xiết, chàng càng diễn, lòng ta càng hoảng loạn, sớm muộn gì sẽ có một ngày Hoàng Thượng băng hà, đến lúc đó chàng sẽ lộ ra bộ mặt thật như thế nào đấy của chàng?

Dưới sự quan tâm chăm sóc của Lý Mạo, bụng của ta dần dần to lên cỡ vòng cung nhỏ một cách kỳ diệu, đến tháng thai kỳ thứ ba thì rất an toàn.

Vào ngày hôm đó, cây lệ chi trong vương phủ nhà họ Thọ chín rồi, hoàng thượng dẫn quý phi nương nương đến thăm ta. Lý Mạo ở tiền sảnh cùng Hoàng Thượng nói chuyện phiếm, chỉ có Quý Phi nương nương là cùng ta tán gẫu.

Lý Mạo rất bình tĩnh trước sự xuất hiện của hai người họ, dường như chàng không hề để ý đến việc ta gặp mặt Quý Phi nương nương, chỉ là không muốn để ta tiến cung mà thôi.

Trong cung, rốt cuộc là có thứ gì mà không thể để ta biết được…

Khi ta nhìn thấy được nét đẹp tinh xảo, độc nhất của Quý Phi nương nương, suýt chút nữa là làm vỡ chén thuốc trong tay.

Ta và nương nương đều mặc y phục hoàng cung nhà Thanh, trên đầu cài những chiếc trâm ngọc trai, nét mặt giống đến năm phần.

Hóa ra là Lý Mạo thường xem ta là Quý Phi nương nương, là có lý do của nó…

Ta che đi nét mặt kinh hoàng, vội vàng hành lễ: "Thần thiếp Vi Thị, xin thỉnh an Quý Phi nương nương."

Khi nương nương nhìn thấy ta, bà tựa như Lý Mạo trong đêm đó dưới ngọn đèn, nhìn ta một hồi lâu mới nói nhỏ: “Ngươi đang mang thai, không cần hành lễ, ngồi đi.”

Vẻ mặt của nương nương vô cảm, rất giống một pho tượng tiên nữ, không có linh hồn, chỉ có sự trống rỗng đến lạnh lùng.

Lòng ta bối rối muôn phần, nhưng vẫn điềm tĩnh phủi tay áo, tự nhiên ngồi xuống trước mặt Quý Phi.

Trên chiếc bàn được chạm trổ hình bát giác, được bày ra những quả lệ chi đã được lột vỏ, từng quả trong suốt, không biết thế sự.

Nương nương nhìn cây lệ chi, nhếch miệng hỏi ta: “Ngươi cũng thích quả lệ chi à?”

Ta lắc đầu, rồi nói lảm nhảm: “ Quả lệ chi mọc ở Lĩnh Nam, vương phủ nhà họ Thọ không thiếu người Lĩnh Nam, vương gia thỉnh cầu được lấy cây lệ chi chỉ để xoa dịu nỗi nhớ quê nhà.”

Quý Phi nương nương không nói gì, lấy một quả lệ chi đưa vào miệng, hồi lâu mới đáp: “Vương phủ nhà họ Thọ từ khi nào mà có nhiều nô bộc ở Lĩnh Nam?”

Nàng ta lại có thể không biết? Theo lý mà nói, nangc ta thích thưởng thức lệ chi, Lý Mạo nuôi nhiều người Lĩnh Nam như vậy không phải là vì nàng ta sao?

Nương nương thấy ta lặng thinh, không hỏi thêm nữa, chỉ vịn vào tay của nô tì quanh quẩn căn phòng của ta: “Căn phòng này, vẫn giống như xưa.”

Ta đã cố thoát ra khỏi quá khứ của nàng ta, nàng ta lại rất muốn cùng ta nói những chuyện đáng chết này, khi ta thấy nương nương sai hạ nhân rời khỏi phòng lòng ta càng thêm lo lắng.

Phu thê tình thâm.

“Thọ vương phủ ngươi không tồi nhỉ?”

Ta ngoan ngoãn trả lời: “Vương gia và ta phu thê tình sâu nghĩa nặng.”

Nàng ta cười giễu cợt một tiếng, vẻ mặt bệnh hoạn của bà ta hiện rõ lên khuôn mặt yêu kiều: “Chàng ta đã từng đối xử với bổn cung rất tốt.”

“Sau đó bổn cung cũng đã mang thai được 3 tháng, Ngụy Song Song, ngươi đoán xem, sau đó chuyện gì đã xảy ra?”

Ta thấy nàng ta đi lại trong phòng, càng ngày càng sát lại gần ta, khuôn mặt rất điềm tĩnh, ta run sợ đến nhũn cả chân.

“Là Lý Mạo, hắn ta tự tay đưa ta thuốc phá thai, tự tay đem bổn cung lên giường của Hoàng thượng.”

Ta giật mình, đầu óc trống rỗng, một cảm giác ớn lạnh đâm vào tim ta. Thế gian này chỉ mới biết Hoàng Thượng đã chiếm lấy con dâu thành của riêng mình, nhưng lại không một ai biết Quý Phi nương nương lúc đó đang mang trong bụng đứa con của Lý Mạo.

Ta không dám nghĩ đến những gì mà Quý phi nương nương đã trải qua, chỉ cảm thấy trong căn phòng này tràn ngập mùi máu tươi.

Ta biết rằng Lý Mạo không đa tình như vẻ ngoài của chàng ta. Chỉ là ta thực sự chưa từng nghĩ tới tình cảm sâu nặng mà chàng ta dành cho nương nương lại nhuốm máu như vậy.

Nàng ta thấy ta đang rất hoảng sợ, bước đến nắm lấy tay ta: “Ngươi không phải sợ, bổn cung sẽ không hại ngươi.”

“Nếu như ngươi muốn được sống yên ổn, thì phải nghe lời của bổn cung, không được tin tưởng Lý Mạo.”

Ngón tay nàng ta lạnh cóng, ta chỉ cảm thấy trái tim ta đang đóng băng, khó thở: “Thần thiếp, đa tạ Quý Phi nương nương…”

Nàng ta nói xong những lời này, đỡ cái vỏ rỗng tuếch của phi được sủng ái, rời khỏi ngôi nhà nơi ẩn chứa tai tiếng, rời khỏi Thọ Vương phủ.

Lý Mạo tự tay hại chết chính con ruột của mình, hại thê tử của mình. Còn bây giờ, ta lại là thê tử của hắn, trong bụng đang mang cốt nhục của hắn.

“Song Song, nàng đang nghĩ gì vậy?”

Ta dám nói, bây giờ không có thứ gì đáng sợ hơn tên Lý Mạo này.

Chàng ta đứng trước cửa, ánh chiều tà chiếu rọi vào người chàng, dưới sự ôn hòa ấm áp này, ta dường như nhìn thấy trái tim lãnh đạm của chàng ta.

“Tại sao lại không nhìn thấy Hoàng thượng?” Ta thận trọng hỏi chàng ta.

Chàng cười khẽ nói: “Ta làm cho ngài ấy tức giận, ngài ấy đã bỏ đi rồi.”

Căn nhà này thực sự không thể cứu vãn rồi.

“Quý Phi nương nương vẫn còn giận nàng sao?” Khi chàng hỏi câu này, ánh mắt đầy sự ẩn ý.

Ta không dám nhắc đến những lời mà quý phi nói đến, chỉ nói rằng: “Quý Phi nương nương rất lương thiện.”

Lý Mạo bước đến ôm lấy ta, hạ giọng nói: “Song Song nàng đang nói dối, người trong cung không có ai là lương thiện cả.”

"Nàng ta có nói xấu phu quân của nàng không?”

“Không có.”

“Song Song, nàng hãy nhớ lấy, tất cả mọi người đều sẽ lừa dối nàng, nhưng ta thì không.”

Haha, chàng nói lời này thực sự không sợ sẽ bị trời đánh.