Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh

Chương 14: Cao tiểu thư! Xin tự trọng



Cả đám đông trở nên im lặng. Ai nấy đều không dám mở miệng nói gì cả.

Mục Trì Khiêm cẩn thận giúp cô kéo lại dây kéo, động tác nhẹ nhàng lại rất ôn nhu. Sau khi chỉnh lại chiếc váy cho ngay ngắn, Mục Trì Khiêm lại vô tình nhìn thấy vài vết xước trên vai cô.

Đôi mắt lạnh lùng mang theo chút dịu dàng nhìn cô rồi nói.

"Sao lại bị thương?"

Doanh Doanh vẫn luôn im lặng, giờ nghe anh hỏi thì liền ngước mắt lên nhìn. Đôi mắt ngây thơ giờ lại lấp lánh nước, như nhìn vào liền khiến cho người ta có cảm giác đau lòng.

Mục Trì Khiêm hít một hơi thật sâu, cố nén lại sự tức giận của mình. Bàn tay to lớn đưa lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước đang trực chờ rơi ra từ nơi khoé mắt của cô. Giọng nói dịu dàng nhưng lại mang theo cả sự tức giận hỏi lại lần nữa.

"Tại sao lại bị thương?"

Doanh Doanh cúi mặt xuống, nhỏ giọng trả lời.

"Lúc nãy xô xát nên vô tình bị cào trúng."

"Là ai?"

"Tiểu thư nhà họ Cao, Cao Yến."

Nghe xong câu trả lời, đôi mắt lạnh lùng của anh ngước lên nhìn người đang đứng cách xa phía sau lưng cô. Mà lúc này đây, Cao Yến đang cảm thấy vô cùng sợ hãi. Ai cũng nói, Mục Trì Khiêm rất đáng sợ. Quả nhiên... quả nhiên là cực kỳ đáng sợ.

"Cao Yến Yến..."

Mục Trì Khiêm lạnh giọng gọi tên khiến Cao Yến giật mình. Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh, cô ta giống như là bị đóng băng, không thể cử động được. Bộ dạng của cô ta lúc này, thật khiến cho người ta cảm thấy buồn cười.

Bàn tay to lớn ôm lấy eo nhỏ, kéo cô đứng nép vào lòng mình, anh nhìn Cao Yến rồi nói.

"Cao tiểu thư! Không biết cô ấy đã đắc tội gì với cô mà cô lại đối xử với cô ấy như vậy?"

Cao Yến nghe anh nói như thế, trong lòng bỗng dưng lại thấy rất bất an. Vậy nhưng cô ta nhớ tới chuyện, Mục Trạch Đông đã hứa sẽ để cô và Mục Trì Khiêm kết hôn nên cô ta liền lấy lại bình tĩnh. Đôi mắt to tròn nhìn về phía anh, Cao Yến chậm rãi đi về phía trước, giọng nói ngọt ngào trả lời anh.

"Trì Khiêm! Là cô ta gây sự xúc phạm em trước. Em vì tức giận cho nên mới..."

Nghe cô ta nói, khóe miệng anh cong lên một cười. Quay sang nhìn Doanh Doanh, anh đưa ngón tay chạm nhẹ lên sóng mũi cô rồi cưng chiều nói.

"Bảo bối! Có thật là em gây sự lại còn xúc phạm Cao tiểu thư hay không hả?"

Doanh Doanh bĩu môi, giọng nói có chút khinh bỉ.

"Lão công à! Em cũng đâu phải chó mà gặp ai cũng cắn chứ."

Nghe xong câu trả lời, Mục Trì Khiêm không nhịn được mà bật cười. Đôi mắt dịu dàng quay sang nhìn Cao Yến lại bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.

"Cao tiểu thư! Bảo bối nhà tôi hiền lành hiểu chuyện,. chưa từng gây sự với ai bao giờ. Không biết là Cao tiểu thư đây đã làm gì mà lại khiến một cô gái hiền lành như vậy phải gây sự với cô chứ?"

Cao Yến có ngu ngốc thế nào thì cũng nghe ra được ý tứ trong câu nói của anh. Rõ ràng là anh đang muốn bênh vực cho Doanh Doanh đây mà. Cao Yến tức giận, đôi mắt xinh đẹp khẽ liếc nhìn về phía cô.

"Trì Khiêm! Cô ấy thật sự hiền lành như anh nói sao?"

"Tất nhiên rồi!"

"Ha... Vậy mà lúc nãy, cô ta lại còn rất hung hăng chửi người đó."

"Là vậy sao? Hừm... hay là chúng ta xem lại camera đi. Nếu thật sự là do bảo bối nhà tôi gây sự trước thì tôi nhất định sẽ nghiêng mình cúi đầu xin lỗi CAO TIỂU THƯ."

Ba tiếng Cao tiểu thư kia, anh lại cố ý nhấn mạnh. Cao Yến nghe nói anh muốn xem lại camera thì lập tức xanh mặt. Tất cả những người có mặt ở đây đều nghe đều thấy, cô ta chính là người gây sự trước. Cho nên...

"Không cần đâu! Trì Khiêm! Em không chấp nhặt với cô ấy, chuyện này cứ xem như là bỏ đi."

"Không được! Cao tiểu thư đại nhân đại lượng nhưng tôi thì không thể dung túng cho người của mình làm càng. Chúng ta nhất định phải xem lại mới được."

Nói xong, anh lập tức ra hiệu cho nhân viên của nhà hàng phát lại đoạn phim được trích xuất từ camera. Chiếc màn ảnh lớn được đặt ở chính giữa sảnh lập tức phát lại toàn bộ quá trình xảy ra sự việc.

Cao Yến đứng đó, hai bàn tay siết chặt,. toàn thân run rẩy. Như sực nhớ ra điều gì đó, cô ta lấy điện thoại ra rồi gửi đi một tin nhắn.

Mục Trì Khiêm im lặng, chăm chú xem đoạn video đang được phát lại. Mắt anh nhìn thấy, tai anh nghe rõ, từng cử chỉ, từng lời nói của cả hai người đều không sót bất cứ một chi tiết nào.

Đoạn video kết thúc, Mục Trì Khiêm khẽ cười lạnh một tiếng rồi nói.

"Xem ra, là Cao tiểu thư đây cố tình ức hiếp bảo bối của tôi rồi."

Cao Yến cắn chặt môi, vội vàng đi về phía anh. Bàn tay mềm mại muốn nắm lấy tay anh, vậy nhưng lập tức liền bị anh tránh đi. Cô ta nhìn anh, vẻ mặt ủy khuất.

"Trì Khiêm! Em mới là người được chọn để trở thành cháu dâu của Mục gia, trở thành vợ của anh."

Mục Trì Khiêm nghe xong thì liền bật cười.

"Cao tiểu thư! Xin cô hãy biết tự trọng. Tôi đây chưa từng nói sẽ lấy cô bao giờ. Hơn nữa, Mục gia cũng không chỉ có một mình tôi."

"Không đâu! Trì Khiêm, ông nội đã nói sẽ làm chủ để chúng ta kết hôn. Anh..."

"Ông ấy nói là chuyện của ông ấy, có lấy hay không là chuyện của tôi."

Câu nói ra khiến cho người ta không khỏi bàng hoàng. Cao Yến nhìn anh, ánh mắt vô cùng khó tin mà nói.

"Không thể nào! Anh lại dám cãi lời của ông nội sao?"

"Cãi lời... Hình như là không có."

"Rốt cuộc thì cô ta có điểm nào tốt hơn em chứ? Tại sao anh lại vì cô ta mà có thể bất chấp cả lời nói của ông?"

"Cô ấy không có điểm nào tốt hơn cô cả. Bởi vì cô vĩnh viễn cũng không thể so sánh được với cô ấy."

"Mục Trì Khiêm! Con đang nói cái gì vậy hả?"

Mục Trạch Đông đang ở trong phòng thì nhận được tin nhắn của Cao Yến, nên liền vội vã chạy xuống đây. Vừa vặn lúc ông đến, lại nghe được mấy lời kia.

Cao Yến nhìn thấy ông thì cười thầm trong lòng. Có ông ở đây, để xem anh có còn dám ức hiếp cô nữa không.

Vội bước đến dìu lấy tay ông, Cao Yến ủy khuất nói.

"Ông nội! Ông nhất định phải giúp Yến Yến làm chủ. Anh ấy vì cô ta mà... nặng lời với con."

Mục Trạch Đông nghe xong thì liền lên tiếng an ủi.

"Không sao! Có ông ở đây, không để ai ức hiếp con."

Dìu ông đi đến trước mặt anh, cô ta đắc ya vểnh mặt lên nhìn Doanh Doanh. Những người có mặt ở đó vô cùng háo hức. Họ đang rất muốn xem thử, trận chiến giữa hai cô gái này, ai mới là người chiến thắng cuối cùng...