Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh

Chương 22: Nhà tổ Mục gia



Chiếc xe của lão Vương dừng lại trước cổng. Lão Vương bước xuống xe, ông đứng trang nghiêm rồi cúi người kính cẩn.

"Hạ tiểu thư! Mời."

Doanh Doanh theo lời mời bước xuống xe. Lão Vương cười nhẹ rồi đi trước dẫn đường. Doanh Doanh đi theo phía sau ông, đôi mắt xinh đẹp âm thầm quan sát. Quả nhiên là danh môn vọng tộc, nhà thờ tổ thật chẳng khác nào kiến trúc cung đình.

Bước vào trong, bầu không khí trang nghiêm đến lạ. Mùi hương trầm toả ra khiến cho con người ta cảm thấy thật dễ chịu.

"Hạ tiểu thư! Mời bên này."

Đi đến một dãy hành lang dài, lão Vương mỉm cười rồi dẫn cô đến trước cửa một căn phòng. Khẽ cúi đầu nhìn cô, ông nói.

"Lão gia đang ở bên trong, mời tiểu thư."

"Cảm ơn!"

Khẽ hít một hơi thật sâu, cô cầm tay nắm cửa rồi mở cửa đi vào trong.

Bên trong chính là thư phòng của Mục Trạch Đông. Ông ngồi đó, trên tay còn cầm một điếu thuốc nghi ngút khói. Nhìn thấy cô bước vào, ông trầm mặc một lúc rồi nói.

"Qua đây!"

Doanh Doanh im lặng, bước chậm về phía trước. Đến trước mặt ông, cô khẽ cúi đầu rồi nhỏ giọng nói.

"Lão gia! Người tìm con?"

Mục Trạch Đông im lặng, đôi mắt già dặn âm thầm đánh giá cô. Cô gái nhỏ có khuôn mặt xinh xắn khá ngây thơ, đôi mắt to tròn, nhìn rất thông minh.

"Cô là Hạ Doanh Doanh?"

"Vâng! Là con."

"Ra một cái giá, lập tức rời khỏi Trì Khiêm."

Doanh Doanh ngẩng mặt lên nhìn ông, đôi môi khẽ nở một nụ cười. Im lặng một lúc, cô nhỏ giọng nói.

"Lão gia... Đêm qua... Hình như con đã nói rất rõ ràng rồi."

"Nó không có ở đây, cô không cần phải giả vờ đâu."

"Giả vờ... Lão gia! Doanh Doanh không biết người muốn nói gì."

"Hạ Doanh Doanh! Cô đúng là cứng đầu."

"Doanh Doanh không dám. Nếu như người không muốn con yêu đương với Trì Khiêm vậy thì... Lão gia, người hãy mua dây mà trói anh ấy cho chặt vào. Như vậy thì anh ấy sẽ không đến tìm con được nữa."

"Cô..."

Mục Trạch Đông bị cô chọc giận rồi. Cô biết rõ ông ấy e ngại Mục Trì Khiêm, cho nên trong lúc này, lấy anh ra để làm bia đỡ đạn là lựa chọn tốt nhất. Xem ra, cái mác "vợ của Mục Trì Khiêm " cũng có giá lắm chứ. Mục Trì Khiêm... Mục Trì Khiêm... ha... cái này bây giờ nghe mới hay làm sao.

Mục Trạch Đông xem như đã lãnh ngộ được "cái nết" trời ơi của cô rồi. Nhìn bề ngoài có vẻ ngây thơ thánh thiện, thật ra cũng không phải là người dễ dàng bị ức hiếp. Lấy Mục Trì Khiêm ra để doạ ông, lá gan của cô cũng không nhỏ đâu nhỉ.

"Hạ Doanh Doanh... Cô giỏi lắm."

"Lão gia quá khen."

"Nếu như cô cứ nhất quyết bám lấy nó không buông, vậy thì chúng ta làm một thoả thuận nhỏ."

"Thoả thuận... Chẳng hay người muốn thỏa thuận gì với Doanh Doanh?"

"Ta sẽ cho cô ở bên cạnh nó. Đổi lại... cô phải...

[...]

Chiếc Bugatti Chiron Profilee dừng lại trước cổng. Đám vệ sĩ gác cổng nhìn thấy anh bước xuống thì liền cúi đầu chào. Chỉ là còn chưa kịp nói gì thì anh đã đi mất.

Lão Vương đang đứng trước cửa, nhìn thấy anh thì liền đưa tay ngăn lại.

"Nhị thiếu gia! Cậu về rồi!"

"Cô ấy đâu?"

"Thiếu gia! Cậu đang nói ai vậy?"

"Cô ấy đang ở đâu?"

Mục Trì Khiêm gần như hét lên. Đôi mắt lạnh lùng hiện lên từng đường gân máu. Nếu như người trước mặt không phải là lão Vương mà là một người khác thì có lẽ, anh đã tặng cho hắn một cú đá rồi.

Lão Vương nhìn thấy anh tức giận như thế thì liền ngây người mất vài giây. Lần đầu tiên... Lần đầu tiên kể từ khi anh hiểu chuyện, ông mới nhìn thấy vẻ dữ tợn này. Mà anh... lại đang tức giận vì một cô gái...

Trong lúc ông vẫn còn đang ngây người, Mục Trì Khiêm đã nhanh chóng đi vào trong. Quay đầu nhìn theo bóng lưng anh, ông chỉ khẽ lắc đầu rồi thở dài một tiếng. Lần này thì... haizzz...

"Hạ Doanh Doanh! Tôi đã nhượng bộ cô lắm rồi. Cô đừng có không biết điều."

"Lão gia! Người đừng cố gắng thử thách tình yêu của con dành cho anh ấy nữa. Vô ích thôi. Con chẳng thà đắc tội với người cũng không bao giờ phản bội anh ấy."

Doanh Doanh ngẩng cao đầu, đôi mắt lạnh lẽo đối diện với ông. Mục Trạch Đông nhìn cô, đôi mắt xinh đẹp ấy sao lại có nét giống Mục Trì Khiêm đến vậy. Vẻ quật cường và ngoan cố đó... thật sự là rất giống.

Mục Trì Khiêm đứng bên ngoài cửa, vừa hay lại nghe được câu nói của cô. Bất tri bất giác, một cảm giác ấm áp len lỏi trong tim anh. Không bao giờ phản bội anh sao... được lắm, vậy thì anh cũng không bao giờ để ai tổn thương đến cô dù chỉ là một sợi tóc nhỏ.

Mục Trạch Đông đối diện với ánh mắt của cô, trên môi liền kéo ra một nụ cười.

"Nếu như cô đã ngoan cố như vậy... ta cũng không còn gì để nói. Nhưng ta khuyên cô, tốt nhất nên cẩn thận một chút, nếu không thì..."

Cánh cửa thư phòng bị người ta đạp mạnh khiến nó bật mở. Mục Trạch Đông nhíu mày nhìn người vừa mới xông cửa đi vào, sắc mặt và biểu cảm liền thay đổi.

"Nếu không thì sao? Ông nội, ông định cho cô ấy uống thuốc độc hay là ép chết cô ấy?"

Mục Trì Khiêm sải bước đi về phía cô, vừa đi vừa lạnh giọng hỏi. Mục Trạch Đông nhíu chặt mày nhìn anh, lời nói của anh ông đương nhiên hiểu rõ. Anh là đang muốn nói đến chuyện gì...

"Sao con lại đến đây? Chẳng phải đang có cuộc họp cổ đông sao?"

"Nếu còn không đến, con sợ là ông sẽ mang cô ấy giấu đi mất."

Vừa nói, anh vừa nhìn cô. Bàn tay ấm áp của anh bao trọn lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. Doanh Doanh nhìn anh, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay to lớn ấy, trong lòng cô lại có cảm giác rất an toàn.

"Ông ấy không làm gì em chứ?"

"Không có!"

"Đừng sợ! Anh sẽ bảo vệ em, tuyệt đối không để bất cứ một người nào có cơ hội tổn thương em dù chỉ là những điều nhỏ nhặt nhất."

Mục Trạch Đông nhìn một màn này, ông liền cảm thấy suy đoán của mình sai rồi. Mục Trì Khiêm từng qua lại với rất nhiều người phụ nữ, vậy nhưng lại chưa từng bảo vệ ai như thế cả. Lẽ nào... anh thật sự yêu cô gái này rồi sao?

"Ông nội! Con nhớ đã nói rất rõ ràng. Cô ấy là vợ sắp cưới của con, ai động đến cô ấy là đối đầu với con. Chẳng lẽ, ông nội muốn đối đầu với con sao?"

"Con... Mất dạy..."

Mục Trạch Đông tức giận cầm chiếc gạt tàn thuốc trên bàn ném về phía anh. Chiếc gạt tàn làm bằng ngọc lao nhanh về phía anh nhưng là hướng tới cô. Vội kéo cô ôm vào lòng mình, chiếc gạt tàn cứ thế mà va vào cánh cửa rồi rơi xuống vỡ tan tành. Doanh Doanh cũng bị doạ cho một phen khiếp đảm.

Mục Trì Khiêm đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía ông, anh gằn giọng nói chậm từng chữ.

"Nếu như chiếc gạt tàn đó trúng vào người cô ấy... ông nội... đừng trách con không biết lớn nhỏ."

"Mục Trì Khiêm! Con bị nó mê hoặc rồi đúng không?"

"Đó là chuyện riêng của con, không phiền ông bận tâm. Có điều... con không muốn nhìn thấy, ông bắt cô ấy đến đây thêm một lần nào nữa đâu."

"Con..."

"Người của con... đâu phải ông muốn đuổi là liền đuổi được chứ. Ông nội... con chỉ nhắc nhở ông vậy thôi."

Nói rồi, anh nắm tay kéo cô ra khỏi phòng. Mục Trạch Đông đứng đó, vừa bất lực lại vừa tức giận mà nhìn theo bóng lưng của hai người...