Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh

Chương 26: Cứ xem như tôi đang trả nợ cho anh



Đẩy cô ngã xuống chiếc giường nhỏ êm ái, cơ thể cao lớn của anh cứ thế mà nằm sấp lên người cô.

Đôi môi tham lam hôn xuống cổ rồi tới xương vai xanh. Bàn tay to lớn xoa nắn một bên ngực trái, môi mỏng hôn xuống rồi ngập lấy ngực phải bà l*em m*t. Đầu lưỡi ướt át l*ếm nhẹ một vòng quanh chiếc hạt nhỏ khiến Doanh Doanh phải kêu lên.

"Ưm... đừng mà..."

Tiếng kêu của cô rơi vào tai anh lại cứ giống như một lời mời gọi. Mục Trì Khiêm càng cảm thấy hưng phấn. Bàn tay anh lần xuống dưới, vuốt ve chiếc đùi thon nhỏ của cô rồi di chuyển đến nơi ẩm ướt ấy.

Ngón tay anh chạm vào nơi nhạy cảm nhất, nhẹ nhàng kích thích khiến cô cứ rên rỉ không thôi. Từng cảm giác hưng phấn cứ mỗi lúc một tăng lên.

Anh nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, nâng người ngồi dậy. Cầm lấy thứ nóng bỏng của mình, chậm rãi đi vào bên trong nơi cửa động ẩm ướt. Từng chút, từng chút một, đi sâu vào bên trong.

Chẳng mấy chốc, bên trong căn phòng nhỏ ngập tràn những âm thanh d*m mỹ. Doanh Doanh nằm dưới thân anh, cảm nhận từng đợt khoái cảm mà anh mang đến. Nơi riêng tư của hai người va chạm vào nhau, tạo nên những tiếng khiến người ta ngượng ngùng.

"Chậm... Chậm một chút... Ưm..."

"Em muốn kẹp chết tôi sao?"

"Anh... nhanh quá rồi... chậm... ưm..."

"Aaaa... thật là..."

Bầu không khí đã nóng lại càng thêm nóng. Cứ như thế, chẳng biết cuộc hoan ái diễn ra trong bao lâu. Chỉ biết là khi anh dừng lại, toàn thân cô đã mệt rã rời.

Nằm sấp trên chiếc nệm êm ái, cô khép hờ mí mắt, cảm nhận thứ nóng bỏng của anh đang giật giật bên trong cô. Một thứ chất lỏng màu trắng đục chảy ra, mang theo tất cả những sự khoái lạc của hai người mà kết thúc.

Mục Trì Khiêm nằm trên người cô. Lồng ngực rắn chắc của anh áp sát vào lưng cô. Khẽ hôn nhẹ lên má cô một cái, anh nhỏ giọng nói.

"Xin lỗi! Tôi thật sự không thể kiểm soát được cảm xúc của mình."

"Không sao đâu! Cứ xem như tôi đang trả nợ cho anh."

"Em vào phòng tắm rửa trước đi, tôi sẽ gọi người mang quần áo tới cho em."

Doanh Doanh không trả lời, chỉ khẽ gật đầu rồi kéo chăn lên chùm kín người. Mục Trì Khiêm từ tốn mặc lại quần áo của mình, chỉ trong chốc lát,. anh lại trở về vốn vẻ lịch lãm phong độ như lúc đầu.

Thấy cô trùm kín người, anh mỉm cười rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Kéo chăn xuống để lộ ra gương mặt còn đỏ ửng, anh đưa tay vén vài sợi tóc dính trên mặt cô.

"Sao vậy? Không khoẻ sao?"

Doanh Doanh chớp mắt nhìn anh rồi khẽ lắc đầu trả lời.

"Không sao! Chỉ hơi mệt."

"Ừm! Vậy nằm nghĩ một chút, lát nữa tôi gọi em dậy."

Doanh Doanh gật đầu rồi nhắm mắt lại. Mục Trì Khiêm đứng dậy, cầm lấy chiếc điều khiển rồi chỉnh lại điều hòa cho cô. Bước ra khỏi phòng, anh đưa tay kéo cửa khép lại.

Ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế xoay, anh dùng điện thoại nội bộ gọi cho trợ lý của mình.

"Mua một một chiếc váy size M mang lên phòng cho tôi."

Tắt máy, anh đưa mắt nhìn về phía cửa, trên môi khẽ nở ra một nụ cười.

[...]

30 phút sau...

Lưu Diễn từ bên ngoài đi vào, trên tay mang theo một túi đồ đựng quần áo phụ nữ. Vừa mới đi vào trong đã nghe tiếng trưởng phòng nhân sự lớn tiếng mắng chửi nhân viên. Lưu Diễn híp mắt lại, đứng đó im quan sát. Cho đến khi vị trưởng phòng kia ném tập hồ sơ vào người cô nhân viên nữ đó thì Lưu Diễn mới tiến lên phía trước. Đi đến trước mặt hai người, anh cau mày hỏi.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Trưởng phòng nhân sự là Đặng Yến Uyển vừa nhìn thấy anh, cô ta liền thu lại dáng vẻ hùng hổ của mình rồi nhỏ giọng đáp.

"Lưu Diễn sao anh lại ở đây?"

Lưu Diễn nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.

"Gọi tôi là trợ lý Lưu!"

Nghe anh nói thế, sắc mặt Đặng Yến Uyển liền lập tức trở nên vô cùng khó coi. Cả tập đoàn Mục thị này ai cũng biết, Đặng Yến Uyển thương thầm Lưu Diễn suốt bao nhiêu năm nay. Người ngoài đều nhìn thấy, chỉ có Lưu Diễn là không đoái hoài gì đến cô ta. Bây giờ, ở trước mặt một đám nhân viên, anh còn lớn tiếng nói với cô mấy lời lạnh lùng đó, thật sự là khiến cho cô ta không được vui.

"Trợ lý Lưu, cô ấy là nhân viên tập sự mới được nhận vào hôm qua."

"Người mới sao?"

"Vâng! Tôi chỉ giao cho cô ấy việc xử lý một số tập tài liệu, vậy mà cô ấy cũng làm không xong."

Cô nhân viên trẻ tuổi nghe Đặng Yến Uyển nói thì liền lên tiếng cãi lại.

"Xử lý một số tập tài liệu sao? Trưởng phòng à... chị suốt ngày sai tôi đi in hết tập tài liệu này đến tập tài liệu khác. Tôi đều đã xem qua rồi, toàn là những tập tài liệu của năm trước, vốn dĩ không còn sử dụng nữa."

Đặng Yến Uyển nghe xong, sắc mặt liền lập tức thay đổi.

"Diệp Trân Trân! Cô đừng có nói lung tung."

"Nói lung tung sao? Có muốn cùng nhau xem thử hay không?"

Lưu Diễn nhíu mày nhìn Đặng Yến Uyển. Cô ta giống như chột dạ, cố ý né tránh đi ánh mắt của anh. Quay sang nhìn Trân Trân, anh lạnh nhạt nói.

"Đưa cho tôi xem."

Trân Trân lườm Đặng Yến Uyển một cái, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta rồi đưa tập tài liệu trên tay cho Lưu Diễn.

Nhận lấy tập tài liệu từ tay cô, Lưu Diễn cẩn thận lật xem từng trang một. Đôi mắt lạnh lùng khẽ nheo lại, ẩn giấu đi những tức giận bên trong. Ném mạnh tập tài liệu xuống sàn, anh liếc nhìn Đặng Yến Uyển rồi lạnh giọng nói.

"Trưởng phòng Đặng! Cô có điều gì muốn nói không?"

Đặng Yến Uyển lúc này biết sợ rồi. Ngước mặt lên nhìn anh, đôi mắt cô ta lấp lánh vài giọt nước.

"Trợ lý Lưu... Không phải như vậy đâu! Chỉ là tôi nhầm lẫn mà thôi."

"Nhầm lẫn sao? Trưởng phòng à... Chị cố tình làm khó tôi thì đúng hơn đó."

"Diệp Trân Trân..."

"Chị quát cái gì chứ? Chị nghĩ tôi sợ chị sao? Đừng cho là tôi không biết, chị cậy mình là người cũ nên mới muốn ức hiếp người mới như tôi, đúng không?"

"Cô..."

Đặng Yến Uyển trừng mắt nhìn cô. Trân Trân cũng không chịu thua mà vểnh mặt lên đối chọi với cô ta. Lưu Diễn đứng đó, nhíu mày nhìn hai người.

"Đủ rồi! Hai người vào phòng họp đợi tôi. Tôi sẽ báo cáo lại với Tổng giám đốc."

"Trợ lý Lưu... Tôi..."

"Muốn giải thích thì hãy giải thích với Tổng giám đốc."

Nói rồi, anh quay lưng lạnh lùng bỏ đi. Đặng Yến Uyển nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng biết sợ rồi.

Trân Trân ngược lại rất hài lòng. Cô nhếch môi cười, ánh mắt nhìn cô ta đầy khiêu khích.

"Sao cô không sủa nữa đi? Sợ rồi à?"

"Diệp Trân Trân..."

"Cô quát cái gì chứ? Có tin là tôi tán cô hay không hả?"

"Cô dám?"

"Vậy cô có muốn thử chút không? Cùng lắm thì tôi bị đuổi việc còn cô thì mất chức. Sao? Dám chơi không?"