Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh

Chương 27: Thật buồn nôn



Mục Trì Khiêm xử lý xong đống tài liệu trên bàn, đôi mắt vô thức lại nhìn về phía căn phòng nhỏ kia. Chẳng biết nghĩ thế nào, anh lại đứng lên rồi chậm rãi đi về phía cô.

Cánh cửa mở ra, cô gái nhỏ vẫn còn đang say ngủ. Mục Trì Khiêm lặng lẽ đứng trước cửa, đôi mắt dịu dàng mang theo chút sầu muộn nhìn cô. Hình như... anh đã vượt qua giới hạn của mình rồi.

Hai người chỉ mới quen nhau chưa tới một ngày, vậy mà lại... loại cảm giác này, anh chưa từng trải qua bao giờ. Chỉ là không hiểu tại sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh lại có cảm giác rất lạ, cảm giác thương nhớ không nguôi...

Cốc! Cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên, Mục Trì Khiêm vội khép cửa lại rồi đi ra mở cửa.

Lưu Diễn đứng đợi bên ngoài cũng không hề gấp gáp. Khi nhìn thấy anh bước ra, Lưu Diễn khẽ cúi đầu chào.

"Tổng giám đốc! Tôi mang đồ đến rồi."

"Ừm! Cảm ơn cậu."

"Tổng giám đốc! Tôi có chuyện muốn báo cáo với anh."

"Nói đi."

"Chuyện là..."

Lưu Diễn mang hết câu chuyện mình đã chứng kiến báo cáo lại với anh. Mục Trì Khiêm nghe xong thì liền nhíu mày không hài lòng.

"Thật có chuyện như vậy sao?"

"Tổng giám đốc! Anh muốn xử lý chuyện này thế nào?"

"Giao cho cậu toàn quyền xử lý."

"Vâng! Tôi đã hiểu."

"Ừm! Cậu đi làm việc đi."

Nói rồi, anh xoay người đi vào trong. Đưa tay khoá trái cửa, anh mang theo túi đồ đi vào phòng tìm cô.

"Đừng mà... Tôi xin các người... Đừng đánh mẹ tôi mà..."

"Ba... Ba ơi... Đừng... đừng đánh mẹ... ba đánh con đi... đừng đánh mẹ của con mà... ba... Hức hức..."

Trong cơn say ngủ, cô cứ lặp đi lặp lại mấy lời đó. Tiếng nấc nghẹn ngào, nước mắt trong vô thức mà chảy ra. Anh nhìn cô như thế, trong lòng cũng thấy đau.

Đi vội về phía cô, anh ngồi xuống mép giường. Khẽ lay cô dậy, anh nhỏ giọng nói.

"Doanh Doanh... mau dậy đi! Doanh Doanh."

"Đừng..."

Giật mình tỉnh dậy, cô mở to mắt nhìn anh. Sự sợ hãi và ánh mắt đau lòng đó, thật khiến cho anh cảm thấy khó chịu vô cùng. Anh thật sự rất muốn biết, tại sao cô lại nói những lời đó. Anh muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi. Anh sợ... sẽ vô tình chạm đến nối đau trong lòng cô. Vậy nên... anh sẽ đợi một ngày nào đó, cô sẽ mở lòng và nói hết mọi chuyện cho anh nghe.

Nhìn thấy người trước mặt, Doanh Doanh khẽ thở một hơi nhẹ nhõm. Cô lại mơ rồi, giấc mơ đáng sợ đó vẫn cứ đeo bám không chịu buông tha cô.

"Em không sao chứ?"

Vừa nói, anh vừa đưa tay lau đi vệt nước đang lăn dài trên khoé mắt cô. Đối diện với ánh mắt dịu dàng đó, Doanh Doanh chỉ lắc đầu rồi nhỏ giọng trả lời anh.

"Tôi không sao... chỉ là gặp ác mộng."

"Không sao! Cũng chỉ là một giấc mơ thôi. Em dậy đi, thay quần áo, tôi đưa em vào bệnh viện."

"Vâng!"

Mục Trì Khiêm nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy. Sau khi nhìn thấy cô đã hoàn toàn tỉnh táo, anh mới đứng dậy.

"Em cứ tắm rửa thay đồ đi, tôi đợi em bên ngoài."

Doanh Doanh khẽ gật đầu, anh xoay người đi ra khỏi phòng.

Doanh Doanh ngồi trên giường, đưa mắt nhìn theo bóng lưng anh. Người đàn ông này, sao lại dịu dàng đến thế... đã nói là sẽ không để bản thân mình rung động, vậy mà anh lại cứ hung hăng đạp cửa đi vào tim cô. Trên môi khẽ nở ra một nụ cười buồn, cô cúi mặt, hàng lông mi cong vút khẽ cụp xuống, che giấu đi hết những cảm xúc bên trong.

"Mục Trì Khiêm... anh cứ như thế này... tôi sẽ yêu anh thật đó..."

Cô nhỏ giọng thì thầm với chính bản thân mình. Vậy nhưng lời đó, lại bị anh nghe hết cả rồi. Đứng trước cửa phòng, anh nghe hết mọi lời cô nói. Vậy nhưng... anh cũng không biết, rốt cuộc thì trong lòng anh... đang vui hay đang buồn nữa... Có phải là... anh đã sai rồi hay không...

[...]

Trong phòng họp...

Đặng Yến Uyển đứng ngồi không yên, cứ đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa. Khó khăn lắm, cô ta mới leo lên được vị trí trưởng phòng nhân sự này. Nếu chỉ vì chuyện lần này mà mất chức thì đúng là... quá nhọ rồi.

Diệp Trân Trân ngược lại rất thoải mái. Cô ngồi trên ghế, sẵn trước mặt có khay bánh trà, cô cứ thản nhiên mà uống trà rồi ăn bánh. Nhìn thấy Đặng Yến Uyển đi đi lại lại, Trân Trân thở dài, đặt tách trà lên bàn rồi nói.

"Trưởng phòng à! Chị có thể ngồi yên năm phút có được không? Đi tới đi lui như vậy, chị không thấy mệt sao hả?"

Đặng Yến Uyển nghe cô nói, liền lập tức quay sang nhìn cô. Đôi mắt của cô ta hiện rõ sự chán ghét.

"Nếu như lần này tao bị cắt chức... Diệp Trân Trân... tao nhất định không bỏ qua cho mày."

"Ha... Vậy thì chị có thể làm gì được tôi? Đánh nhau với tôi à... Cũng được thôi! Diệp Trân Trân này chưa ngán ai bao giờ."

Nói rồi, cô khẽ hất cằm lên, nhìn Đặng Yến Uyển với ánh mắt đầy khiêu khích. Đặng Yến Uyển bị cô nhân viên mới này chọc cho tức điên lên rồi. Nếu như không phải là đang ở trong công ty, cô ta nhất định sẽ dạy cho Trân Trân một bài học.

Cánh cửa phòng họp mở ra, Lưu Diễn lạnh lùng bước vào. Đôi mắt không cảm xúc đặt lên trên người cô gái nhỏ ấy, hình như... cô ấy chẳng có chút lo lắng hay sợ hãi nào cả.

"Trợ lý Lưu! Tổng giám đốc..."

Đặng Yến Uyển vừa nhìn thấy anh liền chạy đến, đưa tay ra nắm lấy cánh tay anh. Lưu Diễn cau mày, dứt khoát hất tay cô ta ra rồi lạnh giọng nói.

"Tổng giám đốc cho tôi toàn quyền giải quyết chuyện này."

Nghe xong lời đó, Đặng Yến Uyển khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nếu như giao cho anh giải quyết vậy thì mọi chuyện... dễ nói hơn rồi.

Hít sâu một hơi để ổn định lại cảm xúc của mình, cô ta khẽ nở một nụ cười rồi lại níu lấy áo anh.

"Lưu Diễn à... Chuyện này... Là em sai rồi. Anh có thể..."

"Buông ra!"

"Lưu Diễn! Em thích anh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh không có chút cảm giác nào với em sao?"

"Trưởng phòng Đặng! Tôi yêu cầu cô lập tức bỏ tay ra."

"Lưu Diễn..."

"Xùy... Thật buồn nôn."

Trân Trân ngồi yên trên ghế, chứng kiến hết mọi chuyện vừa xảy ra. Tự dưng, cô lại cảm thấy ớn lạnh quá chừng. Bộ dạng nũng nịu này của cô ta... nói khó nghe một chút chính là... lẳng lơ...

Đặng Yến Uyển nghe cô nói thì liền quay sang nhìn cô. Sắc mặt và thái độ đều lập tức thay đổi.

"Diệp Trân Trân! Cô mới có ý gì hả?"

"Ý gì? Chẳng phải... cô nên hiểu rõ hơn tôi hay sao? Có cần tôi nói vạch toẹt ra không?"

"Cô..."

"Tôi thế nào? Hửm... bị nói trúng tim đen nên tức giận rồi, không thể diễn tiếp nữa?"

"Cô đừng có ngậm máu phun người."

"Tôi không biết ngậm máu phun người, chỉ biết nói sự thật mà thôi."

"Nếu như hai người còn tiếp tục cải nhau nữa... vậy thì có thể về được rồi, ngày mai cũng không cần tới làm ở tập đoàn này nữa."