Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh

Chương 32: Lắc tay màu bạc



Đinh Duật Phàm không trả lời, cũng không có bất kỳ một phản ứng nào khác. Nói đúng hơn chính là, anh không biết phải đối mặt với chuyện này như thế nào.

Anh yêu Thẩm Đan Đan, yêu từ lần đầu tiên gặp gỡ. Anh yêu cô ấy, đơn phương tận bảy năm trời. Mối tình bén rễ tận sâu trong đáy lòng, khắc sâu vào xương tủy nhưng lại chẳng có cơ hội để giải bày cùng cô.

Tất cả mọi người, ai cũng đều nhìn thấy, Đinh Duật Phàm yêu Thẩm Đan Đan nhiều như thế nào, vì cô ấy mà làm biết bao nhiêu chuyện. Vậy nhưng... chỉ có một mình Thẩm Đan Đan là không nhìn thấy. Không phải là không nhìn thấy, mà là không muốn thấy.

"Linh Lan! Em đừng như vậy mà. Anh không sao đâu."

Thẩm Linh Lan chậm rãi buông anh ra. Ngồi đối diện với gương mặt điển trai đó, trái tim cô lại khẽ rung lên.

Đinh Duật Phàm yêu Thẩm Đan Đan bao nhiêu thì Thẩm Linh Lan cũng yêu anh nhiều như thế. Cũng giống như cách anh yêu Đan Đan, Linh Lan cũng âm thầm làm giúp anh bao nhiêu chuyện phía sau. Chỉ là anh... chưa từng nhìn về phía cô mà thôi.

"Sao em lại đến đây? Em nên ở nhà và phụ giúp Đan Đan mới đúng."

Nghe anh nói, Linh Lan khẽ nở nụ cười nhạt. Đôi mắt đỏ hoe cúi mặt nhìn xuống, giọng nói buồn buồn trả lời anh.

"Bên cạnh chị ấy có rất nhiều người, có em hay không cũng đâu có gì quan trọng."

"Em đừng như vậy! Em vẫn nên trở về đi."

"Nếu như anh chê em phiền... vậy em đi trước."

"Em muốn đi đâu?"

"Đi đâu cũng được! Chủ cần có thể để lòng mình được bình yên."

Nói rồi, cô lẳng lặng bỏ đi. Đinh Duật Phàm nhìn theo bóng lưng cô, cuối cùng vẫn không thể yên tâm được. Từ trước đến nay, anh luôn xem Thẩm Linh Lan như em gái của mình. Vậy nên... anh không muốn để cô xảy ra chuyện.

Linh Lan đi xuống cầu thang bộ, anh cũng liền lập tức đuổi theo sau. Biết anh đang đi phía sau mình, bước chân cô bỗng nhiên dừng lại. Đứng quay lưng về phía anh, cô nhỏ giọng hỏi.

"Đinh Duật Phàm... Em có thể hỏi anh một câu có được không?"

Đinh Duật Phàm im lặng một lúc rồi mới lên tiếng đáp lại cô.

"Em hỏi đi."

"Từ trước đến nay... anh có từng thích em dù chỉ là một chút hay không?"

"Linh Lan..."

"Không cần trả lời... Em tự mình biết rồi, chỉ là muốn hỏi để bản thân không cần phải nuôi hy vọng nữa mà thôi."

"Anh xin lỗi! Anh..."

"Em thích anh! Thích anh giống như cách mà anh thích Thẩm Đan Đan vậy! Đinh Duật Phàm... em rất thích anh..."

Sau câu nói đó, không khí xung quanh bỗng như lắng lại. Đinh Duật Phàm nhìn bóng lưng cô rồi nhỏ giọng nói.

"Linh Lan! Anh xin lỗi!"

"Không sao! Em không trách anh đâu. Em chỉ hy vọng... ngày tháng sau này, anh tìm được một người mà cô ấy yêu anh và anh cũng yêu cô ấy. Như vậy... em cảm thấy đủ rồi."

"Đinh Duật Phàm! Sau này... nếu có duyên gặp lại, em hy vọng sẽ nhìn thấy anh hạnh phúc và bình an."

"Linh Lan... Em sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có gì! Chỉ là muốn an tĩnh một lát. Đừng đi theo em."

"Linh Lan..."

Anh khẽ gọi tên cô nhưng cô cũng không hề quay đầu lại. Nghe xong những lời cô nói, anh lại thấy trong lòng vô cùng bất an.

Thẩm Linh Lan rời đi, mang theo trên môi một nụ cười chua xót. Chỉ lần này thôi, cô ôm anh lần cuối... Chẳng bao lâu nữa, cô phải làm vợ của người khác rồi...

[...]

Biệt thự của Mục Trì Khiêm...

Mục Trì Khiêm từ phòng tắm bước ra, trên người vẫn còn đọng lại vài giọt nước. Nhìn thấy Doanh Doanh đang đứng cạnh cửa sổ, anh nhẹ nhàng đi về phía cô.

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Nghe tiếng anh hỏi, cô quay lại nhìn. Đôi mắt to tròn khẽ chớp một cái, cô mỉm cười rồi lắc đầu với anh.

"Không nghĩ gì cả! Chỉ nghĩ đến vài chuyện linh tinh."

"Là chuyện gì?"

Doanh Doanh không trả lời, đôi mắt xinh đẹp dịu dàng nhìn anh.

"Em muốn hỏi anh một câu!"

"Ừm! Em hỏi đi."

"Ừm... Bỏ đi! Không có gì quan trọng nữa. Duyên đến duyên đi, vạn sự tùy duyên."

"Có chuyện gì mà em không thể nói sao?"

Doanh Doanh im lặng. Chần chừ một lúc, cô mới lên tiếng.

"Không có gì!"

"Có phải em muốn biết, cô gái kia là ai có đúng không?"

Bị anh nói trúng, cô liền quay mặt đi. Mục Trì Khiêm mỉm cười, đi về phía chiếc tủ nhỏ bên cạnh giường. Mở ngăn tủ lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Bên trong đó có một thứ mà anh trân quý hơn cả báo vật.

"Đây là cái gì?"

Nhìn thấy chiếc hộp trên tay anh, cô ngạc nhiên hỏi. Mục Trì Khiêm chậm rãi đi về phía cô, vừa đi vừa nói.

"Đây là thứ mà anh đã cất giữ hơn mười năm qua."

Đi đến trước mặt cô, anh mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc lắc tay màu bạc. Doanh Doanh nhìn thấy nó, liền không giấu được sự ngạc nhiên cùng phấn khích nhìn anh.

"Sao anh lại có nó?"

"Em thấy quen sao?"

"Quen chứ, rất quen. Nó là chiếc lắc tay mà mẹ cho em. Mẹ nói nó rất quan trọng, không được làm mất."

"Vậy tại sao..."

"Ừm... Rất nhiều năm về trước, em và mẹ lúc đó đang sống ở một làng chài. Có một lần... e đi trên bãi biển thì nhìn thấy có một cậu bé đang chới với ở một nơi rất gần. Em sợ cậu ấy xảy ra chuyện nên mới lao ra cứu cậu ấy."

"Thật vậy sao?"

"Vâng! Sau khi đưa cậu ấy vào bờ, em còn sơ cứu cho cậu ấy. Nhưng sợ không xảy ra nguy hiểm cho cậu ấy, em đã chạy đi tìm những người dân gần đó. Đến khi quay lại, đã không còn thấy cậu ta nữa. Chiếc lắc cũng mất đi."

Nghe xong câu chuyện của cô, Mục Trì Khiêm cảm nhận được, trái tim mình đang đập liên hồi. Nếu như... Nếu như thật giống với lời cô nói, vậy thì... người mà anh muốn tìm kiếm bao nhiêu năm nay... chẳng phải là đang ở ngay trước mặt sao...

Doanh Doanh vui vẻ lấy chiếc lắc từ trong hộp ra. Đeo nó lên tay mình, cô cứ cười không ngớt.

"Lần đó làm mất nó, mẹ đã đánh em một trận ra trò. Giờ tìm lại được, chắc chắn mẹ sẽ vui lắm."

Mục Trì Khiêm im lặng nhìn cô. Anh vẫn còn chưa hết bàng hoàng trước sự thật này. Ông trời... đúng là rất thương anh.

"Trì Khiêm! Làm sao anh có được nó?"

"Là của một cô bé, vì cứu anh mà đã cướp mất nụ hôn đầu đời của anh."

"Anh...Anh là..."

"Anh là cậu bé năm đó... người mà em đã từng cứu mạng."