Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh

Chương 38: Đừng lấy danh nghĩa của tôi đi gây sự khắp nơi



Thẩm Đan Đan và Trương Viên Viên nghe xong thì liền có chút lo lắng rồi. Mặc dù nói là hai nhà Thẩm - Mục có quan hệ khá thân thiết, nhưng… Mục Trì Khiêm cũng chỉ có mấy phần tôn trọng dành cho Thẩm Vinh mà thôi. Còn về hai mẹ con họ, anh vốn chưa từng để vào mắt.

Vừa hay lúc đó, Thẩm Vinh được trợ lý của mình báo cáo lại toàn bộ sự việc thì liền tức tốc chạy đến đây. Lúc nãy gặp Doanh Doanh, ông ấy đã được thấy, Mục Trì Khiêm xem trọng cô đến nhường nào. Lần này, Thẩm Đan Đan đúng là đã gây ra họa lớn rồi.

"Trì Khiêm à! Chú xin lỗi… Là chú không biết cách dạy con cho nên mới… "

“Chú Thẩm! Chú không cần xin lỗi cũng không cần phải là nói giúp cô ta đâu. Vai ai nấy gánh, chuyện ai làm thì người đó chịu.”

“Trì Khiêm à, con…”

“Nhân lúc con không ở đây, dám bắt nạt vợ của tôi, còn làm cho cô ấy bị thương… hai vị tiểu thư đây nói thử xem, tôi nên làm thế nào với hai người đây?”

Thẩm Đan Đan nghe xong thì mặt liền biến sắc. Mục Trì Khiêm tàn nhẫn như thế nào, cô ta đều biết rõ. Huống hồ, Giang thị và Mục thị còn có quan hệ đối tác. Nếu như vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của Giang gia… nửa đời còn lại của cô ta, chắc chắn là không sống nổi.

“Mục thiếu gia! Tôi thật sự xin lỗi! Tôi… Tôi không biết cô ấy là vợ của anh.”

Thẩm Đan Đan cúi mặt xuống, nhỏ giọng nói với anh. Mục Trì Khiêm nhíu mày nhìn cô ta, ánh mắt vẫn cứ lạnh lẽo như thế.

“Người mà cô nên xin lỗi là vợ tôi.”

“Phải… Tôi nên xin lỗi Mục thiếu phu nhân mới đúng.”

Hạ An An đứng đó, nhìn thấy Thẩm Đan Đan cố gắng lấy lòng của anh thì cũng biết sợ rồi. Nhưng mà cô ta lại nghĩ đến một người, một người mà rất có thể sẽ đủ năng lực để chống lưng cho cô ta.

Sau khi nhận được lời xin lỗi của Thẩm Đan Đan, anh liền quay sang nhìn người còn lại.

“Hạ tiểu thư! Lại gặp nhau rồi.”

Mặc dù có chút sợ, nhưng cô ta vẫn lên tiếng đáp lại.

“Mục Trì Khiêm! Người khác sợ anh, tôi không sợ anh đâu.”

Câu trả lời của cô ta khiến tất cả đám đông ở đó đều nín lặng. Đến cả Thẩm Vinh cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài mà âm thầm cầu nguyện cho cô ta.

Mục Trì Khiêm nghe cô ta nói xong thì liền cười khẩy.

“Không sợ tôi… Được! Tôi thích.”

“Mục Trì Khiêm! Tôi nói cho anh biết m Anh đừng ỷ thế hiếp người, nếu không thì lát nữa, khi chồng sắp cưới của tôi tới, anh ấy nhất định sẽ không tha cho anh đâu.”

“Vậy sao? Tôi lại có chút tò mò muốn xem thử, người chồng sắp cưới của cô rốt cuộc là thần thánh phương nào.”

“Để tôi nói cho anh biết. Anh ấy chính là Kỳ Thiếu Thương, đại thiếu gia cũng chính là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Kỳ Duyên.”

Nghe xong cái tên đó, tất cả bọn họ lại có được một phen trầm trồ. Khắp cả Thanh Hoa này ai cũng biết, nếu Mục thị đứng đầu thì Kỳ Duyên sẽ xếp thứ hai. Hai tập đoàn này giống như là hai người dẫn đầu trong giới kinh doanh ở Thanh Hoa.

Mục Trì Khiêm nghe xong thì không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi lên cười. Hạ An An nhìn thấy thế thì lại càng thêm đắc ý.

“Sao hả? Sợ rồi sao?”

“Phải! Tôi sợ rồi.”

Nói xong, anh lấy điện thoại ra, nhấn vào một cái tên trong danh bạ rồi ấn gọi…

Kỳ Thiếu Thương vừa mới bước xuống xe, còn chưa kịp đi vào thì đã nghe tiếng chuông điện thoại. Nhìn dãy số gọi đến, anh khẽ nhíu mày rồi bắt máy.

“Sao đấy?”

“Kỳ Thiếu Thương! Cậu mau đến đây xem… vợ của cậu bắt nạt vợ tôi này.”

Kỳ Thiếu Thương nghe xong thì liền muốn bật ngửa. Anh vẫn còn là thanh niên cẩu độc thân thì lấy đâu ra vợ với chả con. Đằng này lại còn đi gây sự bắt nạt vợ của tên Mục Trì Khiêm đó nữa chứ. Anh thật sự muốn biết, rốt cuộc là kẻ nào lại to gan đến mức dám lấy danh tiếng của anh ra mà nói bừa như vậy.

“Mục Trì Khiêm! Cậu đang ở đâu?”

“Biệt thự Thẩm gia.”

“Được rồi! Tôi cũng đang vào đó đây.”

“Được! Tôi đợi cậu.”

Hạ An An đứng đó, nghe Anh gọi điện thoại thì trong lòng liền bắt đầu lo lắng. Kỳ thật mối hôn sự của cô và Kỳ Thiếu Thương chỉ là kết hôn theo hôn ước mà hai bên gia đình đã định từ trước đó. Chứ thật ra, cô và Kỳ Thiếu Thương vốn chẳng có chút tình cảm nào. Chuyện lần này…liệu anh ta có bằng lòng giúp cô hay không đây…

Mục Trì Khiêm đứng đó, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Anh cũng muốn biết, liệu Kỳ Thiếu Thương đến đây rồi sẽ có thể tạo ra chấn động gì đây.

“Hạ nhị tiểu thư, tôi đã gọi vị hôn phu của cô đến rồi đó.”

Câu nói của anh không mặn không nhạt, không nghe bất kỳ một cảm xúc nào, chỉ đơn giản là nói với cô ta như thế thôi.

Rất nhanh sau đó, một dáng người từ trong đám đông vội vã xuất hiện. Đi đến bên cạnh Mục Trì Khiêm, Kỳ Thiếu Thương lớn tiếng hỏi.

“Cậu đang nói cái quái gì vậy? Ông đây còn chưa có bạn gái thì lấy đâu ra vợ với chả con?”

Mục Trì Khiêm cười lạnh, hất cầm về phía Hạ An An.

“Kia chẳng phải là vợ cậu sao? Vợ cậu bắt nạt vợ tôi, lại còn dám xúc phạm đến mẹ vợ tôi… cậu định giải quyết chuyện này thế nào đây?”

Kỳ Thiếu Thương đưa mắt nhìn về phía Hạ An An, vừa nhìn thấy cô ta thì liền hiện rõ sự chán ghét.

“Hạ nhị tiểu thư! Cô… không biết xấu hổ hay sao?”

“Thiếu Thương à! Em…”

“Tôi nhớ là mình đã nói với cô rất rõ ràng là… tôi không hề có một chút tình cảm nào với cô cả. Thứ nhất, mối hôn sự này là do ba mẹ tôi quyết định, tôi không hề đồng ý. Thứ hai, tôi cũng đã nói với mẹ của tôi về chuyện hủy hôn và bà ấy cũng đã đồng ý. Cho nên sau này, tuyệt đối đừng lấy danh nghĩa của tôi đi gây họa khắp nơi nữa.”

Lời anh nói, tất cả mọi người ở đó đều nghe rõ không xót một chữ nào. Hạ An An nghe xong, sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi. Lần này… nếu để ba của cô biết chuyện thì đúng là xong rồi. Hơn nữa… thật mất mặt…

“Mục Trì Khiêm! Những gì cần nói tôi đều đã nói hết cả rồi. Muốn giải quyết thế nào thì tùy ý cậu.”