Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh

Chương 6: Ra mắt mẹ vợ



Tắt điện thoại, Mục Trì Khiêm cảm thấy có chút không yên tâm. Bữa tiệc tối nay rất quan trọng. Cô gái đó... liệu có chuẩn bị ổn thoả hay không đây...

"Lưu Diễn!"

Lưu Diễn là cậu trợ lý thân tín nhất của anh, cũng là người duy nhất mà Mục Trì Khiêm tin tưởng.

Cánh cửa phòng mở ra, Lưu Diễn từ bên ngoài nghiêm túc đi vào trong. Đứng trước mặt anh, Lưu Diễn cúi đầu hỏi.

"Tổng giám đốc! Anh có chuyện gì căng dặn?"

"Lịch trình chiều nay của tôi thế nào?"

"Chiều nay, anh có cuộc hẹn với Lý tổng của Thiên Ân lúc hai giờ. Ba giờ chiều thì có cuộc họp thường niên với các ban giám đốc quản lý các bộ phận."

"Có quan trọng lắm không?"

"Không quan trọng lắm."

"Hủy hết đi."

Mục Trì Khiêm ngẩng mặt lên nhìn cậu trợ lý mình. Im lặng một lúc, anh nói tiếp.

"Bữa tiệc tối nay rất quan trọng. Tôi muốn cậu đích thân đi sắp xếp."

"Dạ! Tôi biết rồi."

"Ừm! Ra ngoài đi."

Sau khi căn dặn xong, anh lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn rồi gửi cho ai đó. Xong việc, buổi trưa hôm đó, anh liền rời khỏi công ty.

[...]

"Mẹ! Mẹ tỉnh rồi."

Doanh Doanh nhìn thấy Lý Chiêu Anh mở mắt thì không khỏi vui mừng. Mặc dù cô biết, bà ngủ sâu chỉ là do tác dụng của thuốc gây mê nhưng dẫu sao thì cô vẫn rất lo lắng. Mãi cho đến khi thấy bà mở mắt, cô mới có thể an tâm.

Lý Chiêu Anh nhìn con gái của mình rồi khẽ nở một nụ cười.

"Doanh Doanh! Con... ở đây cả đêm sao?"

"Dạ! Mẹ à! Từ nay về sau, con không còn phải lo lắng về bệnh tình của mẹ nữa rồi."

"Con nói vậy... là sao?"

"Mẹ đã được phẫu thuật ghép tim, sau này sẽ không phải đau đớn nữa.

Nghe cô nói, Lý Chiêu Anh liền nhíu mày nhìn cô.

Bà biết, số tiền phẫu thuật đối với cô mà nói là khá lớn. Với đồng lương ít ỏi của cô, khó mà đủ được. Vậy thì số tiền đó, cô từ đâu mà có...

"Doanh Doanh..."

"Dạ mẹ!"

"Con nói mẹ nghe, con... lấy đâu ra tiền mà đóng chi phí phẫu thuật cho mẹ?"

Nghe bà hỏi, Doanh Doanh bỗng nghẹn lời. Cô biết phải trả lời bà thế nào đây...

"Doanh Doanh! Có phải con đã... làm những chuyện không nên làm có đúng không?"

"Mẹ à... Con không có!"

"Vậy thì con trả lời đi."

"Mẹ à! Con..."

"Là con cho cô ấy."

Doanh Doanh và Lý Chiêu Anh cùng lúc nhìn về phía cửa. Khi nhìn thấy người vừa mới bước vào, Doanh Doanh lập tức mở to mắt với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Chẳng phải lúc sáng, anh nói là tối mới đến đón cô sao... Sao bây giờ...

Đi về phía giường bệnh, Mục Trì Khiêm gật đầu chào người trước mặt.

"Bác gái!"

Lý Chiêu Anh nhíu mày, đôi mắt âm trầm quan sát người kia.

"Cậu là ai?"

"Con là chồng sắp cưới của cô ấy."

"Cái gì?"

Nghe xong lời anh nói, bà không khỏi giật mình. Người thanh niên này nhìn bộ dạng chắc chắn không phải người bình thường. Con gái của bà, từ lúc nào lại quen được người như vậy?

"Doanh Doanh! Chuyện này là sao?"

Doanh Doanh cũng bất ngờ trước câu trả lời của anh. Cô thật không biết phải nói thế nào với mẹ của mình nữa.

"Mẹ à... Chuyện này... con."

"Cô ấy vì muốn cứu bác nên đã đồng ý sẽ kết hôn với con. Bác gái! Bác cứ yên tâm, con sẽ không để hai người phải chịu thiệt thòi."

"Cậu... Cậu... Doanh Doanh! Lời cậu ta nói, có phải là thật hay không?"

Doanh Doanh đưa mắt nhìn bà rồi khẽ gật đầu. Chuyện đã đến nước này, cô cũng không thể nói khác được. Thà cứ diễn một vở kịch yêu thương với anh, còn hơn là để bà ấy biết chuyện về bản hợp đồng đó. Nếu để bà ấy biết, thì với tính cách ngoan cường ấy, bà chắc chắn sẽ không đồng ý.

"Dạ mẹ! Lời anh ấy nói đúng là sự thật. Con... đã nhận lời sẽ kết hôn với anh ấy."

"Con bé ngốc này... Tại sao lại đem hạnh phúc của mình ra mà đánh đổi như vậy hả?"

"Mẹ à! Chỉ cần cứu được mẹ, chuyện gì con cũng có thể làm được. Huống hồ... anh ấy đối với con rất tốt."

"Doanh nhi... là mẹ hại con rồi."

"Mẹ! Chỉ cần mẹ bình an, vui vẻ, sống với con thật lâu như vậy là đủ rồi."

Lý Chiêu Anh đưa tay ra nắm lấy tay của con gái mình. Từ nhỏ bà đã không cho cô một cuộc sống tốt, bây giờ, cô lại vì bà mà hy sinh cả hạnh phúc nửa đời còn lại của mình. Thật đúng là... một cô bé ngoan.

"Cậu chủ!"

Dì Nhung từ bên ngoài đi vào, trên tay mang theo mấy túi lớn nhỏ đi vào trong. Doanh Doanh nhìn thấy thì liền vội chạy đến đỡ lấy. Cô nhìn bà rồi hỏi.

"Dì Nhung! Đây là gì vậy?"

Dì Nhung đặt hết tất cả xuống bàn, quay sang nhìn cô cười rồi nói.

"Là cậu chủ dặn tôi mua ít trái cây để cho bà và mợ tẩm bổ."

"Nhưng mà... như vậy thì nhiều quá rồi."

"Không sao không sao! Có thể cất được mà."

Mục Trì Khiêm thở dài, anh cũng không biết phải nói sao nữa. Bà vú nuôi này của anh... cực kỳ tốt bụng. Tốt một cách rất quá đáng...

"Vú à! Vú ở lại chăm sóc cho bà ấy được không?"

"Được mà được mà!"

"Vậy thì phiền vú rồi."

Quay sang nhìn Lý Chiêu Anh đang nằm trên giường, anh cố nặn ra một nụ cười rồi nhỏ giọng nói.

"Bác gái! Con và Doanh Doanh có một vài chuyện cần giải quyết. Sáng mai con sẽ đưa cô ấy về. Lát nữa sẽ có nhân viên của bệnh viện đến để chuyển bác đến phòng chăm sóc đặc biệt. Ở đó sẽ thoải mái hơn."

"Không cần đâu mà, như vậy thì phiền lắm."

"Không sao đâu ạ! Ừm... con xin phép đưa cô ấy đi."

"Được! Đi đi... Nhưng mà... xin cậu... hãy đối tốt với con bé. Nếu như cậu không yêu thương nó vậy thì cũng đừng tổn thương nó."

"Bác gái! Yên tâm."

Nói rồi, anh cúi đầu chào bà rồi quay người kéo cô đi ra khỏi phòng.

Doanh Doanh cũng không hề phản kháng, bởi lẽ... cô thật sự rất biết ơn anh.

Cảm giác cô gái phía sau an tĩnh đến lạ, anh liền quay đầu lại nhìn cô.

"Sao vậy? Cô không khỏe sao?"

"Không có! Mục Trì Khiêm... Cảm ơn anh."

Anh không trả lời, chỉ kéo cô đi ra khỏi bệnh viện. Sau khi ngồi vào trong xe, anh mới quay sang nhìn cô hỏi.

"Cảm ơn... vì chuyện gì?"

Doanh Doanh nhìn anh, đôi mắt mang theo nét buồn cùng với sự cảm kích.

"Vì anh... đã tôn trọng mẹ của tôi."

Câu trả lời của cô khiến anh có chút bất ngờ. Im lặng nhìn cô một lúc, anh quay sang nhìn chỗ khác rồi nói.

"Cô sắp trở thành vợ của tôi, bà ấy sẽ là mẹ vợ của tôi. Dù là trên danh nghĩa, nhưng tôi nghĩ... vẫn nên đối đãi với hai người thật tốt."

"Nói gì thì... Tôi vẫn muốn cảm ơn anh."

"Cũng được! Vậy lấy thân để cảm ơn đi."

Doanh Doanh nghẹn lời. Ánh mắt cảm kích cũng biến mất. Cô vẫn nhìn anh, chỉ là ánh mắt lại có chút ghét bỏ.

"Anh là đồ điên."

"Đúng vậy! Tôi điên nên mới nghĩ đến chuyện kết hôn với cô đó."