[HP Đồng Nhân] Hero

Chương 20: Đức



Tuyết bao phủ khắp ngọn núi, vẽ nên một thế giới trắng bạc.

Trắng tinh khiết như vậy, thanh thoát, tựa như có thể giúp người ta vứt bỏ tất cả phiền não.

Harry từ trên sườn núi lao xuống, thuần thục giữ thăng bằng trên ván trượt tuyết, bên đường tung tóe bông tuyết, tràn ngập sương mù trắng xoá, gió lao đến trước mặt, cơn mát lạnh thẩm thấu vào từng tế bào da thịt.

Kích thích cùng mới mẻ như vậy làm cho Harry tạm thời quên mất mình làm ra chuyện dọa người đêm giáng sinh mấy ngày trước. Lại dám dựa vào lồng ngực Giáo sư khóc như trẻ lên ba. Harry! Mày bao nhiêu tuổi rồi?! Sau khi khóc xong còn bỏ chạy, thật quá mất mặt! Harry trong lòng quở trách chính mình.

“Harry, chúng ta đuổi kịp con rồi!” Phía sau cách đó không xa truyền đến tiếng cười của Sirius.

Harry quay người lại nhìn, cha đỡ đầu nhà mình cùng Remus đang giẫm lên ván trượt tuyết từ bên phải sau lưng xông tới, Harry le lưỡi với bọn họ, quay đầu, trộm làm một cái bùa tăng tốc, vượt qua mặt hai người lớn sau lưng.

“A, Harry con phạm quy!” trong gió lạnh truyền đến tiếng hổn hển của Sirius.

“Chân Nhồi Bông, chú ý thăng bằng, anh sắp ngã xuống đó!” Remus bất đắc dĩ nói.

Trở lại khách sạn, Sirius duỗi cái lưng mỏi thật lớn, “Kỳ thật thể thao Muggle cũng rất thú vị a, không kém Quidditch.” Sirius đưa ra kết luận.

Khi bọn họ đi vào nhà ăn khách sạn bắt đầu ăn bữa tối Sirius đột nhiên đưa ra ý kiến, “Mơ Mộng Ngớ Ngẩn, uống chút bia đi, tôi nghe nói bia Đức không tồi đâu.”

“Tốt, nhưng đừng uống nhiều, ngày mai chúng ta còn có hoạt động.” Remus suy nghĩ nói.

Sirius tràn đầy tự tin nói: “Yên tâm đi, tửu lượng năm đó của tôi rất nổi danh. Harry, con muốn uống không?” Sirius quay sang hỏi Harry.

Thật tốt! Harry còn chưa mở miệng nói đã bị chặn trở lại.

“Không được, Chân Nhồi Bông, Harry còn là vị thành niên, căn cứ vào pháp luật Muggle, chưa thành niên cấm uống rượu.” Remus không đồng ý phản đối.

“Vậy thì sao nào? Chúng ta cũng không phải là Muggle, con trai uống chút rượu sợ cái gì! Chú nói đúng không Harry?” Sirius lơ đễnh nói.

Harry chớp chớp mắt, chờ mong nhìn Remus.

Remus vô cùng buồn bực, “Nhưng bây giờ chúng ta là ở trên địa bàn của Muggle, thực bị các người đánh bại mà, như vậy đi, Harry có thể uống một ít Radler, hàm lượng cồn của nó gần như không có, nhưng hương vị cũng không tệ lắm.”

Harry bĩu môi, có chút ủ rũ, con không phải chưa thành niên… cậu rất muốn nói như vậy, nhưng cũng biết đây là kết quả tốt nhất mà mình có khả năng có được, sẽ không nói thêm nữa.

Không thể không nói, trong nhà ba người bọn họ, Remus thường là người có quyền lớn nhất.

Remus · đại gia trưởng · Lupin gọi bồi bàn tới, gọi bia, “Một ly Radler, tôi muốn một ly bia Dortmunder. Chân Nhồi Bông, anh thì sao?”

Sirius nhìn thực đơn, “Tôi muốn bia Burkes.”

Remus nhăn mặt lại, “Anh xác định chứ? Theo tôi được biết đó là bia mạnh đấy, anh chắc rằng sẽ không say ư?”

Sirius phất phất tay, “Yên tâm đi, năm đó tôi ngàn chén không say đó nha.”

Có lẽ thật sự ngàn chén không say, Remus không phản đối nữa, chiếu theo ý muốn nhỏ của Sirius kêu một ly Burkes.

Đợi sau khi rượu được bưng lên, bọn họ vừa ăn gà nướng, cá nướng cùng lạp xưởng vừa. Nghe nói đây là cách ăn tiêu chuẩn nhất.

Không tệ, Harry uống lấy thứ bia hàm lượng cồn thấp của mình, ngọt ngào, giống như bia bơ vậy, sẽ không làm người ta rơi vào men say.

Chính là… Harry oán hận nhìn chất lỏng trong ly của Sirius cùng Remus, cậu vẫn muốn giống một người đàn ông uống chút bia chân chính a.

Sirius chú ý tới ánh mắt Harry, nhe răng cười, “Harry bé bỏng ơi, đợi khi con mười bảy tuổi mới có thể uống nha, đó cũng là chuyện không có cách nào khác, con xem chúng ta cũng không có dùng.” Nói xong lộ ra một hàng răng trắng loáng.

Xem ra thuốc làm sạch răng miệng của con rất dùng được thì phải, Harry tràn đầy tàn niệm suy nghĩ. Uống uống uống, tốt nhất cho chú uống đến say mèm luôn.

Harry cưng, thật là mỏ quạ đen mà.

Không đợi Sirius uống xong một cốc bia, Remus liền chú ý thấy mặt của chú ấy càng lúc càng hồng, ánh mắt cũng càng lúc càng mơ hồ.

“Chân Nhồi Bông? Anh không phải đã uống say rồi chứ?” Remus lo lắng hỏi han.

“Sao...  làm sao có... Có thể, tôi chính là ngàn… Ngàn chén không say, bình... bình tĩnh đi, tôi... Không có việc gì…” Sirius mồm miệng không rõ nói.

Đó là ngày xưa, sau khi chú từ Azkaban trở về rượu còn chưa thấm, công lực đã sớm thoái hóa rồi. Harry yên lặng phun trào.

Remus âm u nở nụ cười, một bên kéo Sirius, một bên nói với Harry, “Harry, con tiếp tục ăn, ăn xong trở về phòng nghỉ ngơi, chú đem cái tên này trở về trước.” Sau đó khiêng Sirius lên vai, hướng tới thang máy.

Sirius, Merlin sẽ phù hộ chú! Harry không có chút thông cảm nghĩ. Sau đó tiếp tục nhét một miếng thịt gà nướng vào trong miệng.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Harry mặc quần áo chỉnh tề tính xuất môn, cửa phòng bị gõ vang.

“Harry, ” khi cậu mở cửa, Remus hiện ra trước mắt, “hôm nay Sirius cùng chú không thể đi lâu đài Neuschwanstein, nếu không chúng ta hôm nào lại đi đi, hôm nay con có thể đi trượt tuyết trước.” sắc mặt Remus có chút kỳ quái.

Harry hoang mang hỏi: “Các chú như thế nào rồi? Sirius còn say rượu sao?”

Remus chần chờ gật gật đầu.”Chú nghĩ chú còn phải chiếu cố anh ấy một chút.”

Đối với hình tượng bảo mẫu ăn sâu vào lòng người của Remus, Harry không có hoài nghi gì, cậu thông cảm nói: “Không có vấn đề gì, con có thể tự mình đi lâu đài Neuschwanstein, chú nên biết là con muốn tới nơi đó lâu rồi. Buổi trưa con sẽ không trở về ăn cơm.”

“Vậy con phải chú ý an toàn, gặp nguy hiểm hãy dùng khóa cảng trở về.” Remus dặn dò.

Nhìn từ xa tòa thành kia giống như trong truyện cổ tích, cao lớn, những ngọn tháp chằng chịt thú vị càng nổi bật trên nền một mảnh núi tuyết trắng bạc, không có bất ngờ, ngược lại tăng thêm mấy phần sắc thái mơ mộng thoải mái.

Harry khoác áo tàng hình, như tản bộ trên sân vắng xuyên qua hành lang gấp khúc màu đỏ nổi tiếng kia, bên đường thưởng thức phong cách điêu khắc tinh xảo theo kiểu Gothic, cùng những bức họa hoa lệ treo trên tường, tâm tình Harry khá tốt.

Lâu đài Neuschwanstein tuy không có lịch sử phong phú như lâu đài Hogwarts nhưng lại sử hữu một vẻ đẹp tinh diệu vô cùng.

Vì lễ Giáng Sinh vừa qua, không ít Muggle nhân dịp ngày nghỉ này tới đây thăm quan. Harry mặc áo khoác tàng hình, đi đến nơi ít người qua lại. Đi vào cung điện của quốc vương, Harry một bên chậc lưỡi vì khí thế to lớn của đại điện, một bên tránh né đám người, đi đến ngai vàng quốc vương, đương nhiên, mục đích của cậu cũng không phải nơi đó, mà là ban công bên cạnh ngai vàng, nơi đó là khu vực không mở cho người ngoài, thật là một nơi thật tốt để im lặng thưởng thức cảnh vật.

Khi đi qua kia ngai vàng tráng lệ của quốc vương, một hoa văn rất nhỏ khiến cho Harry chú ý.

Trên tay vịn dưới vương tọa có một dấu hiệu giống như Niven, hơn Harry rất quen thuộc cái này. Nó nhìn qua giống như một hình tam giác có hình tròn bên trong, trong đó có một đường thẳng đứng.

Rõ ràng là ký hiệu của Bảo Bối Tử Thần.

Harry dừng lại, cảm thấy kỳ quái. Là ai khắc ký hiệu này ở đây?

Lâu đài Neuschwanstein… Đức… Bảo Bối Tử Thần…

Harry giận tái mặt, đi đến cửa sổ. nhìn về cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

Phần lớn là cảnh sắc thôn quê xinh đẹp mê người ở Bavania, bên trái là mặt hồ Alps trong suốt, bên phải là hồ thiên nga. Ở hướng xa xa xem, còn có thể phát hiện lâu đài Neuschwanstein cũ lúc đầu. Sau hai cái hồ là dãy núi Alps, biên giới giữa Đức cùng Áo, dọc theo đồi núi nhỏ cây cối xum xuê phía sau hồ Alps, ở giữa lâu đài Neuschwanstein cũ cùng hồ Alps, là một con đường mậu dịch quan trọng do người La Mã cổ đại xây dựng vào thời Trung cổ, đây là con đường La Mã vận chuyển hàng hóa qua Italy. (*) Tất cả mọi thứ đều xinh đẹp đến tuyệt vời, nhưng Harry lại cảm thấy quỷ dị ẩn ẩn đằng sau.

Harry trở lại bên ngai vàng kia, từ nơi này vẫn có thể thấy cảnh đẹp bên ngoài ban công, Harry nhìn dấu hiệu trên tay vịn phía trái ngai vàng kia, cảm thấy dần dần hiện lên một ý tưởng.

Cậu ngồi lên ngai vàng, lại nhìn về phía ban công lần nữa, không có bất ngờ điều gì xảy ra, cảnh sắc bên ngoài bắt đầu xuất hiện vặn vẹo. lâu đài Neuschwanstein cũ ban đầu đã không thấy, đổi  lại chính là một tòa tháp làm bằng đá xám.

Đồng tử Harry co chặt lại.

Nurmengard!

Harry quay đầu lại nhìn đám người đang thăm quan phía dưới ngai vàng, cũng không có gì khác thường.

Bùa lẫn lộn sao?

Harry sau khi xác định áo khoác tàng hình phục tùng ở trên người, tay phải cầm đũa phép, nhẹ nhàng nhấn vào dấu hiệu kia một chút.

Một phen trời đất quay cuồng, kèm theo cảm giác khó chịu từ dạ dày lan tới. Harry hơi lảo đảo rơi xuống mặt đất.

Phản ứng đầu tiên là đem áo khoác tàng hình mặc vào, sau đó mới đứng thẳng dậy, nhìn bốn phía.

Quả nhiên, trước mặt cậu đúng là Nurmengard, ngục giam phù thủy lẫy lừng, do một tay Gellert Grindelwald tạo ra, nhưng cuối cùng lại là nơi giam cầm chính người xây dựng nó.

Harry đột nhiên muốn gặp Chúa Tể Hắc Ám đời thứ nhất này.

Cậu rút đũa phép ra, muốn ếm cho mình thi một cái bùa bảo vệ huyễn thân, lại kinh ngạc phát hiện ma lực trong thân thể không thể hội tụ lại được.

Chẳng lẽ ma pháp trận ở bên ngoài ngục giam liền có tác dụng sao?

Harry nhíu mày, nắm thật chặt áo khoác tàng hình trên người, hướng cửa lớn đi đến.

Cửa không ai gác, ngay cả Giám ngục Azkaban cũng không có, xem ra là rất tin tưởng vào cấm ma pháp trận tại nơi này.

Harry vừa đi vào liền phát hiện nơi này có lẽ còn làm cho người ta không thoải mái hơn so với Azkaban, hành lang u ám ẩm ướt thật dài, cây đuốc trên vách tường chỉ có thể chiếu sáng một phạm vi rất nhỏ. Ra khỏi hành lang chính là một cầu thang xoay tròn, sau khi đi lên thang lầu, tầng thứ nhất truyền đến thanh âm buồn khổ làm cho người ta khó chịu, ngoài từng dãy buồng giam bị vài phù thủy nước Đức cao lớn canh gác, không ngừng đi tới đi lui tuần tra. Phạm nhân trong phòng giam cuộn mình trong góc phát ra tiếng rên rỉ hò hét.

Khác với Nurmengard, Azkaban có Giám ngục Azkaban gác, sau khi Harry trở thành Thần Sáng từng vài lần thị sát qua. Phạm nhân nơi đó gần như hấp hối, sẽ không nói, hai mắt vô hồn, giống như cái xác không hồn, đó đúng là biểu hiện do ở chung với Giám ngục Azkaban trong thời gian dài.

Mà nơi này, không có Giám ngục Azkaban làm hao mòn sinh mạng tù nhân, bọn họ chỉ có thể gào thét rên rỉ inh tai nhức óc không ngừng, làm cho người ta khó chịu. Thế nhưng những người canh gác vẫn lạnh lùng đi qua đi lại khắp nơi.

Azkaban khủng bố ở chỗ kẻ canh giữ nó, còn Nurmengard khủng bố là do phạm nhân nơi này.

Nhân gian luyện ngục.

Harry yên lặng thầm nghĩ.

Cậu không tiếp tục quan sát tầng trệt làm cho người ta thấy áp lực nữa mà trực tiếp đi lên tầng cao nhất. Đó là nhà tù của Grindelwald, Voldemort đã cho cậu biết.

Dọc theo đường đi Harry không ngừng thử nghiệm có phát ra được chú ngữ hay không, chính là không có kết quả.

Thẳng đến đi lên đỉnh tháp, tầng cao nhất không có người trông coi, Harry mới phát hiện ma lực khôi phục. Cũng đúng, lúc trước Voldemort có thể ở trong này thi triển Avada Kedavra giết chết Grindelwald. Như vậy, có nghĩa tầng này không có cấm ma pháp trận trói buộc.

Chính là… Harry lại càng kỳ quái.

Trong phòng giam giam giữ, Grindelwald lại có thể tùy ý thi triển chú ngữ, đây không phải như một loại giam giữ không có tác dụng sao?

Bọn họ tại sao có thể cho rằng biện pháp như vậy có thể vây khốn Ma Vương đời thứ nhất?

Harry nhăn mày, đi đến trước cửa sắt màu xám nhẹ nhàng gõ ba cái.