[HP Đồng Nhân] Hero

Chương 32: Vong mã



Sự kiện Giám ngục Azkaban làm mọi người đều mệt mỏi tại tiết Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám buổi chiều, cho dù Lockhart trên giảng đài thần thái phi dương, sức sống bắn ra bốn phía giảng lại kì tích năm đó ổng gặp phải quỷ hút máu, lại đánh bại quỷ hút máu rồi chạy thoát như thế nào, các học sinh cũng chẳng có hứng thú, cúi đầu im lặng.

Cảm xúc đê mê rõ ràng như thế, cho dù là Lockhart lòng tự phụ trương phồng cũng nhìn ra có chuyện không được bình thường.”Hey, các trò thân mến, các trò làm sao vậy?” Ổng rốt cục dừng kể sự tích vĩ đại của mình lại, hỏi cả lớp.

Một nam sinh Hufflepuff giơ tay, “Giáo sư, thầy có thể dạy chúng em làm thế nào ngăn cản Giám ngục Azkaban chứ?” cả lớp lập tức ngẩng đầu lên.

Đối mặt ánh mắt chờ mong của các học sinh, khuôn mặt tươi cười của Lockhart bỗng cứng lại.

“À, Giám ngục Azkaban? A, đúng vậy đúng vậy, đương nhiên có cách phòng ngự.” Ổng cứng ngắc nói, “Nhưng thầy không cho rằng các trò bây giờ có thể khống chế thần chú cao thâm như vậy.”

Đúng thế, Harry thầm nghĩ. Học sinh năm hai chỉ sợ chưa thể sử dụng thần hộ mệnh, năm đó lúc cậu dạy chú ngữ này cho D. A năm cấp năm, người có thể phát ra thần hộ mệnh thành hình cũng không được mấy ai. Nhưng mà, cái gã vô tích sự Lockhart này cũng chẳng biết chuyện này mới là sự thật quan trọng a.

Quả nhiên, một con ưng nhỏ Ravenclaw nâng kính, nói, “Như vậy, thầy có thể thực hiện thần chú này một chút cho chúng tôi xem không? Mở mang tầm mắt cũng tốt mà.” các Ravenclaw lý trí đã sớm nhìn ra Giáo sư bề ngoài mạnh mẽ bác học này kỳ thật chỉ là kẻ khoác lác, Ravenclaw tôn trọng trí tuệ, luôn cười mỉa với loại người giả mạo tri thức uyên bác nhưng bên trong lại rỗng tuếch này.

Nói xong, các học sinh khác đều phụ họa. Học sinh Hufflepuff thì thật tâm muốn biết một chút, mà phần lớn Ravenclaw đều ôm tâm tình muốn xem kịch vui.

Lockhart không thể cự tuyệt, trên mặt toát mồ hôi lạnh, có chút lắp ba lắp bắp nói, “À, thần chú chống lại Giám ngục Azkaban là.. Chà… là..” Ổng nặn hết óc ra suy nghĩ, “A đúng rồi, là thần hộ mệnh, đúng vậy đúng vậy, thần hộ mệnh!” mặt ông lộ nụ cười rực rỡ, cứ như cảm thấy vui sướng vì cuối cùng cũng nhớ ra thần chú này.

“Vậy Giáo sư thực hiện cho chúng tôi xem đi.”

Khuôn mặt tươi cười của Lockhart nháy mắt lại bắt đầu cứng ngắc, ổng khô khốc nói: “Ách… Thực hiện…”

Ngay lúc này, chuông tan học vang lên.

Lockhart như trút được gánh nặng, nói: “A, tan học, thực hiện thì để lần sau đi.” Ổng nhanh chóng ôm lấy sách vở rời đi phòng học

Để lại sau lưng tiếng thở dài tiếc nuối của các Hufflepuff và tiếng cười không có ý tốt của các Ravenclaw.

Sau khi hết giờ học, Harry đến đại sảnh dùng bữa tối qua loa, chú ý thấy Snape cũng không ngồi trên bàn giáo viên, vì thế xách cặp lập tức rời khỏi đại sảnh,  về hầm.

Bức họa ngoài cửa hiển nhiên đã làm quen với Harry, nhìn thấy gương mặt quen thuộc lập tức lách qua một bên.

Sau khi Harry vào hầm, quả nhiên phát hiện Giáo sư Độc Dược đang phê sửa bài tập, xem ra bữa tối là ăn ở hầm.

Harry chào hỏi, đang muốn về phòng sách, Snape gọi cậu lại.

“Potter, hôm nay các trò gặp phải Giám ngục Azkaban đúng không?” Hắn một bên cúi đầu phê sửa bài tập, một bên thản nhiên hỏi.

Harry ngẩn ra, lên tiếng ấp úng. Vướng mắc trong lòng lúc trưa vẫn còn tồn tại đến bây giờ.

Snape nghe được câu trả lời có lệ của Harry, buông bút lông chim, ngẩng đầu.

Sắc mặt thiếu niên mắt xanh tái nhợt, mái tóc đen càng làm nổi bật vẻ mặt như không còn chút máu.

Snape chau mày.

“Trò…” Hắn châm chước lời nói, chậm rãi nói: “Đã bị ảnh hưởng rất lớn?”

Ánh mắt buông xuống của Harry bỗng nháy một cái, cậu nhanh chóng nhìn thẳng Snape, cẩn thận phân biệt cảm xúc trong mắt người đối diện.

Ánh mắt đen nhánh thâm trầm mà dày đặc, thấy không rõ, xem cũng chẳng hiểu.

Harry thất bại thở dài, lắc đầu, hít sâu một lần, sau đó mới mở miệng: “Thầy có thể dạy con bùa thần hộ mệnh chứ?”

Snape có chút bất ngờ, nhưng người nói chuyện vẻ mặt chỉ có kiên định và nghiêm túc, không có một chút ngu xuẩn và lỗ mãng không biết tự lượng sức mình.

Hắn suy tư một lát, nhẹ nhàng gật gật đầu.”Thứ bảy ngày mai, buổi chiều ta có thời gian có thể dạy trò.”

Mặt Harry dãn ra, cúi đầu thật thấp, “Rất cảm ơn thầy!”

Snape phất phất tay, không nói nữa, tiếp tục phê sửa bài tập.

Harry mặt mang ý cười trở về phòng, trong lòng tràn đầy sự biết ơn đối với người kia. Harry biết, từ lúc bắt đầu, cậu đã nói ra rất nhiều yêu cầu với Giáo sư, mà Giáo sư chưa từng cự tuyệt. Việc này có nghĩa là, cậu nợ người kia, nhiều đến mức không còn nhớ rõ nữa, cho dù đem mạng của cậu ra để trả, cũng không trả nổi một nửa. Cho nên, trước khi kì hạn cuối cùng của cậu đến, cậu nhất định phải làm người đàn ông này tìm được hạnh phúc. Nói như vậy, cậu có thể chân chính không chút tiếc nuối khẳng khái đi chịu chết.

Khóe miệng Harry cong lên, gục trên chiếc giường mềm mại, nhưng một góc trái tim lại phảng phất như trở nên hiu quạnh.

Sáng thứ bảy lúc Harry rời giường muốn đi rửa mặt, cửa phòng Snape vẫn đóng chặt.

Còn đang ngủ sao? Harry có chút đau đầu, cũng không thể xông vào quấy rầy Giáo sư. Cậu nhún vai, ra hầm, đến Phòng Cần Thiết giải quyết vấn đề rửa mặt. Ăn xong bữa sáng Harry đi vào bếp, dưới sự phục vụ nhiệt tình của một đám gia tinh trường học, Harry mang về một ly cà phê, hai cái sandwich và một ổ bánh mì dài.

Nhẹ nhàng đặt bữa sáng lên bàn trà trong hầm, Harry ếm ngay vài cái bùa giữ ấm, bảo đảm chúng có thể giữ được độ ấm trong thời gian ngắn, Harry trở lại phòng sách bắt đầu làm bài tập cuối tuần.

Bởi vì đêm qua đã làm một phần, nên hơn mười giờ Harry liền hoàn thành hết bài tập. Bóp bóp bả vai, Harry tiếp tục viết hồi âm cho Laiya.

Lần trước cô gởi thư báo cho Harry biết cô có một ít phát hiện về Trường Sinh Linh Giá và dấu hiệu hắc ám.

“Tiểu thư thiên tài thân mến,

Quan niệm lần trước của cô thật mới mẻ cực kỳ, không hổ là thiên tàicủa gia tộc Iglenos lâu đời.

Trên thực tế, tôi cho rằng chuyện Trường Sinh Linh Giá và dấu hiệu hắc ám có liên quan là rất  có lý. ‘Tên kia’ ( trên thực tế tôi  càng muốn xưng tên vốn có của lão) có thể thông qua đụng chạm dấu hiệu hắc ám mà kêu gọi Tử Thần Thực Tử, tôi cho rằng điều này là cùng nguyên lý với việc lão có thể cảm ứng được trường sinh linh giá lúc mới chế tạo mấy cái đầu ấy. Thế nhưng, hơi khác nhau tí là, lão cần đụng vào dấu hiệu trên người Tử Thần Thực Tử, bản thân lão lại không có. Nhưng mà, Tử Thần Thực Tử cũng không thể cảm ứng nhau. Cho nên tôi nghĩ khi lão đụng vào dấu hiệu trên người Tử Thần Thực Tử, dấu hiệu có thể cảm ứng được linh hồn của lão do đó khởi động Pháp thuật nào đó, có thể gọi về các Tử Thần Thực Tử.

Điều này giống cái gì? Các Muggle thường gọi là kết nối đơn phương. Lão  là tâm điểm, Tử Thần Thực Tử là các viên bên ngoài, tâm điểm phóng ra tín hiệu điều khiển các viên ấy.

(Câu này Vân cũng ko hiểu lắm, Vân dỡ lý, nghe cứ như nguyên tử có hạt nhân và các electron, nhưng hạt nhân và e có tác dụng đơn chiều không? Ta thấy về chúng trung hòa điện và tác dụng hai chiều mừ [gãi đầu] nên ko biết Harry đang nói về cái gì nữa)

Nhưng có vẻ như các mảnh linh hồn nhỏ trong Trường Sinh Linh Giá cũng không thể phát động dấu hiệu hắc ám, vậy trong đó có khác biệt gì sao?

Tôi nghĩ chỉ cần chúng ta biết rõ đó là gì, sẽ dễ dàng phá hủy dấu hiệu hắc ám.

Cô cho rằng đây là sức mạnh của ma văn sao? Nếu có gì có thể giúp, xin thông báo trong thư, tôi sẽ tra tìm thư viện Hogwarts có sách về phương diện này không.

Vẫn là câu nói kia, vô cùng cảm ơn sự trợ giúp to lớn của cô.

Người bạn thầm kín của cậu.”

Viết xong hồi âm, Harry dán lá thư rồi rời khỏi cái ghế. Trong Hầm không có cửa sổ, nếu muốn gởi thư chỉ có thể đến Lều cú. Rời phòng sách, Harry phát hiện phòng ngủ đối diện vẫn đóng chặt như trước, bữa sáng để trên bàn vẫn đặt đó. Harry lại cảm thấy ngạc nhiên vì việc ngủ của Giáo sư lần nữa, bất đắc dĩ cười phóng thêm một cái bùa giữ ấm cho điểm tâm, lúc này mới ra hầm.

Gởi thư xong, khi Harry trở lại đại sảnh cũng là giờ cơm trưa. Sau khi ăn xong, Harry tiện thể mang một đĩa thịt bò xông khói rắc tiêu đen về hầm.

Bức họa trượt mở, Harry liếc mắt một cái liền thấy Giáo sư Độc Dược một bên uống cà phê, một bên cắn cái sandwich thứ hai.

Harry cười tủm tỉm để thịt xông khói lên chiếc bàn trước mặt Giáo sư, “Thịt xông khói hôm nay làm rất ngon, thầy nếm thử chút chứ?”

Cánh tay bưng ly cà phê của Snape hơi khựng lại, ngẩng đầu cứng ngắc nói: “Chuẩn bị mấy thứ này không phải gia tinh… Mà là trò?!”

Harry tiếp tục mỉm cười, “Dạ, ăn cơm xong thuận tiện mang về cho thầy luôn.”

“…” Snape im lặng nhìn cậu bé tóc đen đang cười tủm tỉm, ánh mắt có chút phức tạp.”Trò không cần làm như vậy…” Hắn nhẹ nhàng nói.

Harry lắc lắc đầu, “Con phiền thầy nhiều vậy, làm vài việc nhỏ này thì coi là gì chứ?”

Snape không nói gì thêm, im lặng ăn hết phần điểm tâm, sau đó vung đũa phép lên, đống chén đĩa lộn xộn trên bàn đều biến mất.

“Potter, nếu trò ân cần cứ như gia tinh là vì học thần hộ mệnh, như vậy mau mau chuẩn bị tốt đũa phép đi!” Hắn lạnh nhạt nói, ánh mắt trống rỗng.

Harry ngẩn ra, há miệng thở dốc, lại nhắm lại. Cậu yên lặng lấy đũa phép ra, đứng đối diện Giáo sư.

Tình huống hai người cầm đũa phép đối diện nhau như vậy cứ như quay ngược thời gian trở về lúc Harry học Bế Quan Bí Thuật, mà lúc ấy, Harry âm thầm cảm khái, quả thực rối tinh rối mù cả lên. Thậm chí, cậu còn thấy được trí nhớ thống khổ nhất của Giáo sư. Nghĩ đến đây, Harry chau mày, một góc trong tim bỗng dưng bị nhéo một cái.

“Thần hộ mệnh đúng là phương pháp duy nhất đối phó Giám ngục Azkaban,” tiếng nói bình tĩnh không chút gợn sóng của Snape đánh gãy suy nghĩ của Harry, Harry nhanh chóng ngẩng đầu, kéo dòng suy nghĩ hơi mất kiểm soát lại.”Nhưng cũng không phải ai cũng có thể thực hiện được thần hộ mệnh, vì người có linh hồn giết chóc nhiễm tội nghiệt vĩnh viễn không có thần bảo hộ của mình.”

“Như vậy, hình tượng thần bảo hộ và bản nhân có quan hệ gì ạ?” Harry lập tức hỏi, cậu nhớ tới con hươu cái của Giáo sư, giống y như mẹ.

“Hình dạng khác nhau do người, hơn nữa có liên quan tới tính cách và thể trạng của phù thủy.” Snape đơn giản nói.

Vậy cũng bao gồm tình cảm sao? Những lời này Harry không nói ra, gật gật đầu tỏ ý hiểu được.”Con nhìn thấy trên sách nói lúc tung thần hộ mệnh ra phải nghĩ đến chuyện vui vẻ, thật sự vậy sao?”

Sau khi Snape nghe xong những lời này, vẻ mặt bỗng trở nên hơi bí hiểm.

“Đa số tính huống là vậy…” Hắn chậm rãi nói.

“Thế cũng có tình huống khác sao?” Harry lập tức hỏi lại.

Snape im lặng một hồi, mới nói: “Thần bảo hộ là một thứ gì đó tốt đẹp, cần một cảm xúc tích cực dẫn đường. Mà vui vẻ là cảm xúc tích cực dễ được gọi về nhất. Cho nên, kỳ thật chỉ cần là cảm xúc tích cực, trên lý thuyết đều có thể kích phát bảo hộ thần. Thế nhưng vui vẻ là con đường dễ nhất.”

Cảm xúc… Tích cực… Harry nhiều lần nghiền ngẫm những lời này, gật gật đầu, tỏ vẻ lý giải.

“Như vậy ta giả như trò đã luyện tập chú ngữ này trước, bây giờ có thể thả ra toàn bộ bảo hộ thần chưa?” Snape hỏi.

Harry nhún vai, “Nhưng khi đối mặt Giám ngục Azkaban con không tung ra được, cho nên con nghĩ con cần luyện tập thực chiến.”

Snape trầm tư trong chốc lát, sau đó nói: “Trò chờ ở chỗ này.” Sau đó nhanh chóng rời khỏi hầm.

Ước chừng hơn năm phút sau, Giáo sư lại quay lại, trong tay cầm một ngăn tủ đã bị thu nhỏ, hắn để ngăn tủ xuống mặt đất, rồi khôi phục kích thước ban đầu của nó.

Nhìn thấy tủ quần áo cao gần bằng người, Harry đột nhiên hiểu được bên trong chứa cái gì.

“Bên trong là một con Baggort, đợi ta mở cửa, sẽ dùng bùa lẫn lộn khiến nó biến thành hình dạng Giám ngục Azkaban, sau đó trò đến đối phó nó.” Snape giải thích với Harry.

Phương phápnày giống y như Remus lúc trước, Harry tỏ ý mình đã hiểu, đứng cách ngăn tủ năm bước, rút đũa phép ra.

“Như vậy ba, hai, một ——” Snape mở tung cửa tủ.

Một Giám ngục Azkaban chậm rãi bước ra khỏi tủ. Gương mặt trùm khăn trùm đầu của nó vươn ra ngoài hít hà, một bàn tay phát quang, đầy vảy, thối rửa vươn ra từ áo choàng của nó. Ngọn đèn bốn phía căn hầm chập chờn một chút, sau đó tắt ngúm. Giám ngục Azkaban kia bay ra từ trong tủ quần áo, bắt đầu nhanh chóng lướt nhẹ về phía Harry, lại hít một hơi thật sâu. Một cơn rét lạnh thấu xương kéo đến…

“Expecto Patronum!” Harry gào to, “Expecto Patronum! Expecto Patronum…” Harry kiệt lực nghĩ đến chuyện vui vẻ, thế nhưng không có chút tác dụng.

Toàn căn hầm và Giám ngục Azkaban kia đều dần tan rã, Harry lại rơi vào màn sương trắng dày đặc, lại nghe thấy tiếng gào hét của cả nam lẫn nữ, tiếng rên rỉ trước khi chết… của mẹ, của ba, của Sirius… Sau đó là ——

Bốn phía đột nhiên sáng lên, cậu nằm ngửa trên sàn hầm, mồ hôi lạnh ướt đẫm tấm áo sau lưng.

“Trò…” Snape khẽ nói, “Trò vừa rồi đã rú lên…”

Harry cúi đầu, mái tóc rũ xuống che đi gương mặt cậu, vẻ mặt bị bóng mờ che khuất. Từ tầm mắt của Snape chỉ có thể dựa vào nắm tay càng ngày càng siết chặt của cậu bé tóc đen để phán đoán tâm tình của nó.

“Hôm nay đến đây thôi, ” Snape mở miệng, “Ngày mai tiếp tục.”

“Không.” Harry nhỏ giọng nói. Cậu chậm rãi đứng lên, “Vừa rồi phương pháp của con sai rồi, để con thử lần nữa đi.” Harry kiên định nắm lấy đũa phép, nhìn chăm chú vào Giáo sư Độc Dược.

Có lẽ cậu vốn không nên nghĩ tới chuyện vui vẻ nữa, cảm xúc tích cực ư… cậu nghĩ cậu đã hiểu chút rồi.

Snape cau mày nhìn thiếu niên quật cường, rốt cục đáp ứng.”Như vậy, ba, hai, một —— ”

Trong chốc lát căn hầm lại tối đen và lạnh buốt như lúc nãy. Giám ngục Azkaban trượt về phía trước, hút khí phì phò, bàn tay hôi thối hướng về Harry…

Harry tập trung suy nghĩ của mình, ý nghĩ trong lòng dần dần kiên định lên.

Tôi muốn khiến họ hạnh phúc! Tôi muốn thay đổi bi kịch này! Tôi không thể để ba mẹ chết đi vô ích! Tôi làm được!

“Expecto Patronum!” Harry gào to.

Một bóng dáng màu ngân bạc nhảy ra từ đũa phép, phát ra hào quang màu bạc động lòng người. Harry cẩn thận nhận rõ hình dáng thần bảo hộ, là ngựa, không phải hươu sao? Con ngựa này gầy trơ cả xương, mỗi một cái xương đều có thể nhìn thấy rõ ràng, đầu của nó hơi giống đầu rồng, ánh mắt màu ngân bạch, không có đồng tử. Con ngựa có đôi cánh thật lớn như cánh con dơi, cũng màu ngân bạch,.

Harry đột nhiên hiểu được nó là gì. Cho dù nó không có bộ lông màu đen như bình thường thường thấy, nhưng Harry vẫn nhận ra.

Vong mã.

Sinh vật đại diện cho điềm không lành và cái chết.

Harry mặt không thay đổi nhìn con Vong mã màu ngân bạch chạy về phía Giám ngục Azkaban, hai chân đá vào quái vật khoác áo choàng, Giám ngục Azkaban lập tức lui về phía sau. Thần bảo hộ nhấc cánh, đẩy Giám ngục Azkaban về tủ áo. Snape đứng một bên lập tức đóng cửa tủ lại. Sau đó bảo hộ thần Vong mã chạy về bên người Harry, dịu ngoan cọ cọ Harry, rồi dần dần tan biến.

Harry đột nhiên nở nụ cười. Vong mã a… thích hợp cậu biết bao.

Chứng kiến cái chết. Rơi vào bóng tối. Mang tên xui xẻo.

Snape phức tạp nhìn cậu bé tóc đen đang mỉm cười, kiềm nén khiếp sợ trong lòng, bình thản nói: “Trò đã thành công, như vậy ta nghĩ trò không cần học nữa, phải không?” Snape phất phất tay, đi đến bàn công tác, “Ta còn có việc phải vội, không có thời gian tiêu tốn cho trò nữa đâu.”

Harry sửng sốt, cậu nghĩ Giáo sư sẽ hỏi cậu về hình dạng của bảo hộ thần, dù sao trong mắt mọi người Vong mã là đại diện cho cái chết và không may, không ngờ…

Khóe môi Harry cong lên, “Cám ơn sự chỉ dẫn của thầy hôm nay, con đi thư viện đây.”

Nhìn bóng dáng cậu bé rời đi, mắt Snape phức tạp. Hắn liếc nhìn ngăn tủ trong góc một cái, xoa xoa mày.

Vong mã sao…

Một thằng nhỏ mười một tuổi phải trải qua bao nhiêu chuyện, thần bảo hộ mới trở thành Vong mã?

Hắn nhẹ giọng thở dài, đối với cậu bé này, hắn càng ngày càng nhìn không thấu.