[HP Đồng Nhân] Hero

Chương 5: Khởi hành . . .



Nhà ga Ngã Tư Vua lúc nào cũng rộn ràng tấp nập như thế. Harry mang theo chiếc rương da nhỏ cùng cái lồng của Hedwig, rảo bước tới sân ga số 9 và số 10.

Đúng lúc này, một đám người đi qua lưng cậu, ngẫu nhiên một vài lời bay vào trong lổ tai cậu,

“—— Quả nhiên đầy nhóc Muggle —— ”

Harry quay người lại, chỉ thấy nói chuyện là một người đàn bà béo múp míp, đang cùng nói chuyện với bốn cậu bé tóc đỏ.

Chính là nhà Weasley.

Harry lặng lẽ nhìn họ chăm chăm vài giây, cuối cùng chẳng tiến lại chào hỏi, nghiêng mình tiến vào Sân ga Chín-ba-phần-tư.

Nếu năm đó mình không tiếp xúc với bọn họ, có phải Ginny sẽ không yêu mình hay không, George sẽ không mất đi một lỗ tai, Fred sẽ không chết, Ron sẽ không trở thành bằng hữu của cậu cũng như sẽ không tuyệt giao với cậu chăng?

Hiện tại xem ra, Harry Potter thực là một sát tinh, cậu bên ai, người đó liền gặp xui xẻo. Đến trường bảy năm, Ron và Hermione đi theo cậu chịu bao nhiêu đau khổ? Harry đã không đếm xuể nữa. Như vậy, trước khi chuyện này xảy ra hãy đoạn tuyệt khả năng kết bạn thôi.

Thực xin lỗi, Harry Potter sẽ không trở thành bạn thân với Ron và Hermione nữa. Chỉ có thế, bọn họ mới có thể an toàn.

Harry bước lên chiếc xe lửa đỏ thẫm kia, tìm một toa còn chưa đầy người. Nếu quyết định giữ một khoảng cách với hai người bạn trước đây của cậu, Harry sẽ không tìm một gian trống không giống lần trước.

Ở trong xe, Harry tìm được một toa chỉ có một người. Nhẹ nhàng gõ cánh cửa, Harry mở  cửa ra, lễ phép hỏi: ” Tôi có thể ngồi ở đây được không?”

Chàng trai mặt hướng cửa sổ xoay đầu lại nhìn về phía Harry, ánh mắt nâu hiện lên một tia kinh diễm, ôn hòa nói: ” Tất nhiên là được, mời vào.”

Chàng trai này khoảng mười bốn mười lăm tuổi, cho dù là đang ngồi, cũng có thể đoán chắc rằng cậu rất cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, cử chỉ nhã nhặn, thực dễ dàng làm người ta thích.

Chính Harry cũng kinh sợ, người trước mắt này lại đích thị là thanh niên vô tội chết vào năm thứ tư lúc Voldemort sống lại trong cái nghĩa địa kia —— Cedric · Digory!

Harry nén kinh ngạc, đem hành lý của mình để lên khoang hành lý phía trên. Thiếu niên đang ngồi lập tức đứng lên, lịch sự giúp Harry để lên trên. Kỳ thật Harry muốn dùng một cái bùa trôi nổi giải quyết chuyện này, không cần làm phiền cậu, nhưng chung quy không có mở miệng, dù sao người ta cũng có ý tốt.

Harry ngượng ngùng cười với Cedric, “Cám ơn anh, học trưởng.”

Cậu trai cao lớn nhiệt thành này lắc đầu, cười nói: “Chuyện cỏn con ấy mà, anh là Cedric Digory, học viện Hufflepuff. Em là học sinh mới phải không, trước khi anh chưa từng trông thấy em bao giờ.”

” Em là Harry Potter, sau này mong được anh giúp đỡ nhiều.” Harry cười nhạt nhòa.

Cedric lập tức kinh ngạc mở to hai mắt, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía cái trán của Harry. Nhưng cậu nhanh chóng thu hồi động tác không lễ phép này, tao nhã nói với Harry: ” Ừm, thật là vinh hạnh cho anh, về sau Potter niên đệ có cái gì cần anh hỗ trợ cũng có thể tới tìm anh.”

Thời gian kế tiếp cứ trôi đi khi Cedric giới thiệu cho Harry về Hogwarts, có một lần Hermione tới tìm con cóc của Neville, nhưng mái tóc của Harry đã che đi vết sẹo trên trán, cô phù thủy nhỏ cũng không nhận ra cậu, sau khi biết không có con cóc ở đây liền ly khai.

Sắc trời tối sầm lại,  Cedric nhắc nhở Harry có thể thay giáo phục, hai nam sinh đều rút ra trường bào từ trong rương, bắt đầu thay đồ. Ngày tháng chín còn rất nóng, cho nên Harry chỉ mặc một bộ áo trong màu tráng, hai cái nút cổ áo mở ra, nửa người dưới vẫn là cái quần dài hơi chật bằng vải mềm nhẹ thoải mái màu xám bạc, khoác bên ngoài là trường bào màu đen. Tuy rằng không xác định vị trí cụ thể ở Hogwarts, nhưng Harry xác định nó nhất định nằm ở phía nam Luân Đôn, bởi vì nơi này đã nóng hơn.

Cedric thay xong quần áo, xoay người, vừa lúc nhìn tháy Harry cúi thắt lưng sửa sang lại cái rương, cổ áo thiếu niên mở ra, mơ hồ lộ ra làn da trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo. Cedric đỏ mặt một chút, vội vàng quay đi chỗ khác chải tóc, cho dù cậu cũng không biết vì sao lại làm vậy. Đang lúc cậu cảm thấy không được tự nhiên, trên xe lửa truyền đến tiếng nói nhắc nhở đã đến trạm.

Cedric thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu nói với Harry: “Harry, thu thập một chút, chúng ta có thể xuống xe.” Khi ở trên xe lửa, cậu và Harry đã quen thuộc đến mức bắt đầu gọi tên của nhau.

Harry vâng lời, đóng rương lại, đi theo Cedric rời khỏi toa.

Xuống xe lửa, Harry và Cedric tách ra, đi hướng về phía Hagrid. Không thể không nói, thân ảnh thật lớn của Hagrid tại dưới bóng đêm cùng sương mù mênh mông này vẫn là cách phân biệt rất tốt.

” Học sinh năm nhất! Học sinh năm nhất đến bên này! Harry, đến bên này, có khỏe không?”

Trên một biển người đang di chuyển, gương mặt Hagrid dãn ra nụ cười tươi tắn.

“Đến đây đi, đi theo ta, còn học sinh năm nhất nào nữa không? Để ý dưới lòng bàn chân các cháu, tốt lắm! Học sinh năm nhất đi theo ta!”

Bọn họ đi theo Hagrid dọc theo một cái đường nhỏ dốc ngược gập ghềnh đi xuống sườn núi, hai bên đường là rừng cây rậm rạp tối đen. Tất cả mọi người thực im lặng, chỉ có Neville vì con cóc của nó ngẫu nhiên thút thít một hai lần.

“Qua khúc quanh này, các cháu lập tức sẽ nhìn thấy Hogwarts lần đầu tiên.” Hagrid quay đầu lại hô.

Tiếp theo là một trận “Ô ——!”rõ to

Cuối con đường nhỏ hẹp đột nhiên xuất hiện một hồ nước màu đen. Bên kia bờ hồ trên sườn núi cao cao đứng vững một tòa thành nguy nga, trên tòa thành tháp tiêm san sát, một cái phiến cửa sổ ở Tinh Không hạ lóe ra.

Sau đó Hagrid nói thứ gì Harry cũng không nghe cẩn thận, cậu mù quáng mà đi theo dòng người leo lên thuyền nhỏ, cũng không có để ý người ngồi cùng thuyền là ai. Cậu chỉ nhìn không rời mắt ngóng trông tòa thành rộng lớn đại khí cách đó không xa kia mà thôi.

Lối giản dị trong phong cách Rome kết hợp với nét tinh tế sắc nét của kiến trúc Gothic hòa quyện với phong cách Baroque xa hoa cường điệu cùng kiểu Roncoco tinh mỹ rườm rà mà hoàn mĩ kết hợp với nhau cùng một chỗ. Từ Công nguyên năm 993, toàn thành này đã chứng kiến gió mưa chìm nổi hơn ngàn năm, một thời gian dài. Harry như có thể nhìn thấy tòa thành này trong một ngàn năm dần hoàn thiện, lớn mạnh từng bước một như thế nào.

Hogwarts, nhà của cậu a. Rốt cục về tới mảnh đất ôn tồn nhất trong trí nhớ của cậu a.

“Cúi đầu!” khi nhóm thuyền nhỏ đầu tiên tới gần vách đá, Hagrid la lớn. Harry đem tầm mắt xẹt ra, vội vàng cúi đầu, mang thuyền nhỏ chở bọn họ xuyên qua tấm màn kết bằng những dải thường xuân rủ dài bao quanh vách núi ngay trước mặt, Harry đứng thẳng dậy, mới phát hiện, không biết từ khi nào Draco đã cùng cậu ngồi trên cùng một con thuyền nhỏ.

Thấy Harry rốt cục phát hiện sự tồn tại của mình, Draco hừ một cái quay đầu đi, ngược lại không nhìn Harry. Merlin biết vừa rồi cậu vẫn nghĩ muốn nói chuyện với Harry, kết quả kêu vài tiếng cũng chẳng thấy Harry trả lời cậu. Lúc này, Harry mới hậu tri hậu giác nhớ tới vừa rồi tựa hồ là có một thanh âm ở bên tai gọi mình. Lập tức Harry tràn đầy hối lỗi giải thích cho Draco, đồng thời ở trong lòng tự trách tính cảnh giác của mình giảm xuống, nếu ở trên chiến trường thất thần như vậy, cậu sớm đã bị trúng lời nguyền Avada Kedavra không biết bao nhiêu lần.

Thấy Harry giải thích quả thật thành khẩn, lúc này sắc mặt Draco mới tốt lên. Đang muốn mở miệng cùng Harry nói chuyện. Thuyền đi ra ngạn, Draco chỉ đành ngậm miệng.

Sau khi Hagrid phát hiện con cóc của Neville, bọn họ đặt chân lên một lối đi trong núi đá, rốt cục cuối cùng cũng tới một thảm cỏ bằng phẳng ẩm ướt dưới bóng tòa thành.

Mọi người bước lên những bậc thềm đá, rồi tụ lại trước một cánh cửa gỗ thật lớn.

Hagrid giơ một bàn tay cực lớn lên, hướng cánh cửa tòa thành gõ ba cái.

Đại môn lập tức mở rộng. Một nữ phù thủy tóc đen cao lêu nghêu mặc trường bào xanh biếc đứng trước đại môn. McGonagall Giáo sư vẻ mặt nghiêm túc tạ ơn Hagrid, mở đại môn ra, lộ ra phong cảnh phía sau cánh cửa. khung cánh hoa mỹ cao tới mức cơ hồ nhìn không thấy đỉnh, lịch sử lâu dài tạo nên cảm giác tường đá chung quanh đều là ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, ngay trước mặt là một chiếc cầu thang xa hoa làm bằng đá cẩm thạch, nối thẳng lên lầu. Giáo sư McGonagall mang theo học sinh năm nhất đi dọc theo sàn nhà lót đá, đưa vào đại sảnh một gian phòng rất nhỏ bỏ trống khác.

Harry bước dọc theo đường đi giống như một người quang khách, cậu lấy thân phận mới lại một lần nữa đi qua con đường này, vẻ mặt nhàn nhã.

Sau đó nhìn McGonagall Giáo sư vẻ mặt nghiêm túc tuyên bố công việc phân viện như thế nào, sau đó lưu lại một phòng đầy nhóc phù thủy tí hon thất kinh ly khai phòng.

Bản thân Draco không lo lắng lễ phân loại, cha cậu đã sớm nói cho cậu biết về chiếc Nón Phân Loại kia, vả lại, cậu dám khẳng định chắc chắn mình sẽ vô Slythern. Nhưng mà, còn thiếu niên bên cạnh cậu thì sao? Draco nghiêng đầu nhìn Harry, nếu như cậu bình tĩnh vì đã biết chuyện về Nón Phân Loại, thì Harry, từ nhỏ lớn lên trong gia đình Muggle, tại sao lại bình thản nhẹ nhàng như thế.

“Harry, cậu không lo lắng phân viện sao?” Rốt cuộc Draco cất tiếng hỏi.

Mà bên cạnh Ron đang kể ” Theo tớ, thì chắc là họ sẽ yêu cầu mình làm bai kiểm tra gì đó. Anh Fred ảnh nói là đau lắm, nhưng chắc là ảnh nói giỡn” đám phù thủy con con ở xung quanh càng thêm lo lắng.

Harry mỉm cười, nói nhỏ: ” Tớ cho rằng, bất kể là dùng cách gì đi chăng nữa, thì cũng sẽ không làm khó một phùy thủy tí hon mới mười một tuổi đâu, nên nhớ/ họ chắc chắn phải biết, có rất nhiều người như tớ, đều là mới nghe nói về thế giới Pháp thuật này.”

Draco phức tạp nhìn thiếu niên bình tĩnh trước mắt này, ” Thế, theo cậu thì cậu sẽ vô nhà nào?” Sau khi nói xong, khẩn trương nhìn Harry.

Cha cậu bảo cậu rằng, nếu Harry Potter vô Slytherin, thì hãy kết thân với cậu ta, còn nếu đến Gryffindor, Harry Potter tuyệt đối không thể trở thành bạn cậu được. Vậy, Harry, rốt cuộc thì cậu sẽ vào nhà nào?

Harry yên lặng nhìn Draco chăm chăm, mặt không chút thay đổi, vài giây sau, đột nhiên mỉm cười, “Ơ, ai biết được?”

Sáng sớm cậu liền quyết định chắc chắn muốn đi đâu, mà quyết định này, sẽ khiến vận mệnh từ nay về sau tiến theo một quỹ đạo khác.