[HP] Em Tìm Con Đường Cùng Thầy Đi

Chương 2



Severus Snape nằm trên giường, nghe thấy tiếng động, liền hướng về phía âm thanh phát ra.

Người đến trầm mặc, hắn chỉ có thể nghe được tiếng thở dồn dập. Snape nhận ra người đến, cười châm chọc: " A ha, Harry Potter!"

Dumbledore nói với cậu chỗ của Snape, cậu nhìn đôi mắt đen kia, chợt nhớ đến giáo sư độc dược, nhịn không được khiếp sợ.

Người đàn ông này cơ thể phờ phạc, tiều tụy yếu ớt vượt xa tưởng tượng của cậu.

Sắc mặt vàng như nến, môi tái nhợt, hốc mắt hãm sâu cùng quầng mắt thâm đen thui, biểu hiện cho sinh mệnh sắp tàn, điều duy nhất không hề thay đổi là nụ cười mỉa mai và ngữ khí khinh thường kia.

Harry biết cậu không đến để trả ơn, nhưng nghĩ đến sự trói buộc cả đời vì cứu người đàn xấu xí, âm trầm này, cậu vẫn không nhịn được tức giận.

"Snape."

"Tuy tôi rất muốn hoan nghênh người anh hùng trẻ tuổi chiến thắng Chúa Tể Hắc Ám. Nhưng rất xin lỗi, có khả năng ít ngày nữa tôi cũng đi theo bước hắn ta rồi. Cho nên xin cậu rộng lượng thứ lỗi, tha thứ cho sự bất kính của tôi." Tốc độ nói chuyện của Snape vẫn thong thả như cũ, điều đó làm cho Harry tức giận.

Harry nhìn thẳng vào đôi mắt đen kia, cậu thật muốn móc đôi mắt đó ra. Chỉ cần có nó, cậu liền như trúng Imperio, không thể không nhìn đến hắn.

"Dumbledore đã giải thích về tình huống của thầy, cụ yêu cầu tôi kết hôn với thầy."

Một câu trần thuật không chút tình cảm.

Khóe miệng Snape vặn vẹo.

"Thầy đã đồng ý?" Harry hỏi, cậu không tin, Snape tính tình cao ngạo, chỉ vì được sống mà đồng ý.

Tất nhiên cậu không hiểu rõ Snape, vị phù thủy lớn tuổi ho khan, một lúc sau mới bình phục hơi thở, cười nói: "Tôi không muốn chết mà không có giá trị. Đồng quy vu tận với Chúa Tể Hắc Ám không phải ý nguyện của tôi. Bất quá tôi cũng không tính toán kết hôn cùng cậu."

Harry trầm mặc, cậu không biết hóa ra Snape vẫn còn có biện pháp tự cứu bản thân.

Đôi mắt đen kia dời đi, hướng lên trần nhà.

Snape bình tĩnh nói: "Di dời khế ước dời cũng không yêu cầu kết hôn, Potter. Tôi đồng ý trở thành nô lệ của cậu."

Suy nghĩ Harry trống rỗng, cằm thiếu điều rớt xuống đất, khó tin trừng giáo sư độc dược.

Snape điên rồi sao? Từ bỏ việc đường đường chính chính kết hôn, ngược lại muốn lập quan hệ nô dịch, nguyện trung thành, giống như Chúa Tể Hắc Ám?

Nhìn thấu tâm tư cậu, Snape lần nữa cười lạnh: "Cậu không cần nghĩ quá nhiều. Tôi chỉ cần tưởng tượng đến việc phải kết hôn với một người đàn ông, rồi phát sinh quan hệ tình dục, liền cảm thấy sởn tóc gáy."

Nhưng Harry vẫn không tin: "Thầy tình nguyện làm nô lệ của tôi, cũng không muốn tôi làm chồng thầy?"

"Không khác nhau." Snape nhắm hai mắt lại. Trong chớp nhoáng, Harry hiểu ra. Tên khốn nạn đáng chết, cậu nghĩ.

Thầy đã như vậy, nhưng vẫn không muốn nhận ân tình của Potter sao? Thầy không muốn buông cái tự tôn buồn cười kia khẩn cầu tôi một lần sao? Thời thế thay đổi, thầy đã đi tới đường cùng, mà vẫn kiêu căng không chịu cúi đầu trước tôi?

"Có khác nhau." Harry cười to, cậu không che giấu phẩn nộ, đồng thời vì số phận rối ren mà buồn cười, "Snape, thầy lấy tự do đổi mạng sống, liền cho rằng không nợ tôi cái gì sao? Thầy sai rồi. Thầy thiếu tôi, thầy vĩnh viễn thiếu tôi....và gia tộc Potter."

Cậu vừa lòng nhìn vị phù thủy trên giường hơi hơi run rẩy một chút, không có ý tốt nói: "Snape, tôi rất nóng lòng, muốn nhìn thầy mang dòng họ Potter. Hiện tại, tôi đi tìm Dumbledore, nói cụ mau chóng chuẩn bị tốt hôn lễ."

"Potter!" Tiếng kêu từ kẽ răng chui ra, "Đừng quên, khế ước hôn nhân cần phải có sự trung thành từ hai bên —— đồ ngu...."

"Thầy mới ngu, Snape." Harry lưu loát ngắt lời Snape, nói, "Tất nhiên, tôi biết điều đó. Nhưng như vậy thì sao? Đây là khế ước hôn nhân đặc thù, cho nên mặc kệ thầy chán ghét như thế nào, tôi vẫn rất mong chờ được thưởng thức biểu hiện trên giường của thầy."

Cậu đóng sầm cửa, tức giận chạy thẳng đến phòng hiệu trưởng.

Snape mờ mịt, phí công giãy giụa, cuối cùng vẫn nhận mệnh nằm lại giường.

Đôi tay run rẩy che đậy đôi mắt, hiện tại nhìn thứ gì cũng có màu xám xịt lại, môi run run không nhịn được nguyền rủa: "Đáng chết! Đáng chết!"

#đã beta.

To be continue...