[HP][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

Chương 13: Một buổi pinic



Một buổi chiều đầu thu thời tiết mát mẻ ở Hogwarts, phong cảnh thật đẹp, gió hiu hiu thổi làm gợn lên những con sóng lăn tăn trên mặt hồ Đen. Dưới gốc cổ thụ, một thiếu niên tóc đen ngồi dựa vào thân cây thảnh thơi đọc sách. Đột nhiên từ đâu, một con ngựa trắng nhỏ có lông bờm óng ánh như ngọc trai chạy đến, nó cọ cọ má thiếu niên khiến cậu cười khúc khích. Con ngựa nhỏ nằm xuống bên cạnh cậu lắc lắc đầu híp mắt hưởng thụ khi cậu dùng những ngón tay trắng nõn vuốt ve lên cổ mình.

Snape bất giác dừng chân ngơ ngẩn ngắm nhìn. Ánh nắng xuyên qua tán cây rải những đốm vàng rải rác lên dung mạo tinh xảo nhu hòa, mang theo một sự dịu dàng trầm tĩnh phảng phất như tản mát ra từ trong xương cốt. Một sự tồn tại chói mắt như vậy, thật khiến cho người ta muốn phá hủy, bẻ gãy chân tay cậu, tận dụng hết thảy khả năng vây nhốt cậu, không cho bất cứ ai tiếp xúc, khiến đôi mắt ấy chỉ có thể nhìn tới một mình hắn mà thôi. Ý tưởng âm u này một khi nảy mầm liền điên cuồng phát triển, Snape mê mang bước tới một bước.

"Anh Harry!!!!"

Snape giật bắn mình, mình đang làm gì thế này? Hắn vội vã xoay người rời đi như chạy trốn.

Harry ngẩng đầu liền thấy mấy nhóc Gryffindor đang chạy đến.

"Chào buổi chiều, sao mấy đứa biết anh ở đây vậy?", cậu khẽ cười hỏi.

"Ba cho em một cái bản đồ có thể nhìn thấy tất cả mọi người trong Hogwarts. Em, Ron và Neville cùng nhau đi.", Harry cầm tấm da dê khoe khoang, sau đó phồng má liếc ra đằng sau, "Còn cậu ta đi theo bọn em"

"Tôi không đi theo mấy người, tôi đi theo cái này", cô bé phù thủy tóc nâu xù xù xòe bàn tay nhỏ bé ra, một con bướm nhỏ màu xanh lơ bay đến đậu lên trên, "Anh Harry nói chừng nào muốn tìm anh hỏi bài thì đi theo nó."

"Không công bằng. Em cũng muốn có", Harry nhỏ bổ nhào vào bên cạnh Harry chu miêng lên án.

"Không phải em đã có tấm bản đồ rồi sao?", Harry bất đắc dĩ nói.

"Không giống nhau. Đó là của ba, em muốn của anh trai cơ"

"Ha, mày có thói quen nhận loạn thân thích sao? Người ta còn chưa có xác nhận là họ hàng với mày đâu. Potter", một giọng nói mỉa mai vang lên.

"Câm miệng Malfoy, tao có bằng chứng", Harry trừng mắt.

"Được rồi, hai đứa đừng cãi nhau nữa.", Harry xoa đầu Harry nhỏ rồi vẫy tay với tất cả, "Mấy đứa đều ngồi xuống uống chút trà đi."

Cậu vung nhẹ đũa phép, tấm thảm cậu đang ngồi từ từ biến lớn, trải rộng ra bãi cỏ cho bọn nhỏ có đủ chỗ ngồi.

Mấy đứa nhóc Gryffindor tự nhiên là nhanh chóng ngồi xuống, phía bên này cậu chủ nhỏ nhà Malfoy cùng một cậu bé da ngăm đen có hơi chần chờ nhìn nhau nhưng rồi cũng cùng nhau ngồi xuống thảm. Harry lại vẫy đũa phép, trên tấm thảm liền xuất hiện một bộ bình trà cùng vài đĩa bánh quy ngon miệng.

"Ba tao nói, 300 năm trước tổ tiên nhà Potter có một đôi song sinh. Một trong hai người đã mất tích được cho là đã chết. Lần cuối cùng người ta nhìn thấy ông ấy là ở đầm lầy Polesie rất rất gần biển Baltic. Có khả năng ông ấy đến biển Baltic là lập nên một nhánh gia tộc Potter ở đó, như thế chứng tỏ anh Harry và tao là họ hàng. Anh ấy là anh trai tao." Harry nhỏ ưỡn ngực tự tin phát biểu.

"Đầm lầy Polesie rất rộng lớn và cũng không gần biển Baltic lắm đâu, Potter", Hermione ái ngại lên tiếng.

"Gần, rất gần mà", Harry nháy mắt xù lông như thể có ai nói không gần cậu nhóc sẽ ăn thua đủ với người đó.

Trong lúc Harry nhỏ đang mắt to trừng mắt nhỏ với Hermione, Draco Malfoy hất cằm chất vấn Harry. Truyện Xuyên Không

"Tôi nghe nói anh đã ra khỏi đội Quidditch. Tại sao vậy?", nó vừa cố tỏ ra hợm hĩnh vừa len lén liếc nhìn con bạch kỳ mã non bên cạnh Harry.

"Thích không?", Harry bật cười hỏi.

"Thích", Draco ngơ ngác gật đầu.

"Muốn sờ không?"

"Muốn... không đúng. Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi", Draco đỏ mặt quát.

"Anh rất bận không có thời gian luyện tập.", Harry thở dài trả lời.

"Anh không thể như thế. Anh phải tham gia đội bóng như thế thì tôi mới có thể đánh bại anh được." Draco giơ nắm đấm bất mãn nói.

"Nếu vậy anh không thể làm trợ giảng của giáo sư Merrythought, cũng không thể thay cô dạy các em rồi", Harry khiêu mi nhìn Draco.

Draco cứng họng, nó cũng rất thích tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám của Harry. Thế này thì bắt nó lựa chọn làm sao?

"Harry, anh đừng nghỉ em rất thích tiết học của anh", Ron cùng Neville đồng thanh nói.

"Cảm ơn mấy đứa nhé", Harry híp mắt cười, cậu nhìn về phía Ron chợt nhớ gì đó rồi hỏi, "Ron, em có thích chuột không?"

"Chuột? Sao em có thể thích chuột được", Ron khó hiểu gãi đầu.

"Anh từng nghe nói thú cưng của em là một con chuột"

"Anh nghe ai nói vậy. Em không có thú cưng, nếu có em cũng không bao giờ lấy chuột làm thú cưng đâu.", Ron khoanh tay bực mình nói.

"Đúng vậy, nhớ kĩ chuột không phải thú cưng. Nhất là chuột cống." Harry thấm thía nhấn mạnh với Ron, hài lòng khi thấy nó ngoan ngoãn gật đầu.

Sau trận Quidditch, Harry đã triệt để trở thành thần tượng của Ron, giờ cậu bảo nó trồng cây chuối ngay bây giờ cũng được chứ đừng nói một yêu cầu nhỏ không tính là yêu cầu này.

"Anh thật sự không tính chơi Quidditch lại sao?", Harry nhỏ tiếc nuối hỏi lại lần nữa rồi nhỏ giọng lầm bầm, "Rõ ràng anh còn thời gian rảnh để đi chung với lão Snape"

"Là giáo sư Snape, Potter", Hermione chỉnh lại.

"Harry, em không thích giáo sư Snape sao?", Harry gấp sách lại nghiêm túc nhìn Harry.

"Ông ta ghét em", nó bĩu môi.

"Lão Snape làm Harry mất mặt trong buổi học, thật quá đáng", Ron lên án.

"Đó là do cậu ta không chịu chuẩn bị bài, Weasley", Hermione cãi lại.

"Lão... giáo sư Snape trừ em tận 20 điểm", Harry sửa miệng khi thấy Harry nhướng mày.

"Có 20 điểm thôi sao. Giỏi vậy?", Harry bất ngờ.

"Anh Harry! Là 20 điểm đấy. Chỉ trong một buổi học." Hermione la lên.

Harry cúi đầu mím môi cười không nói, 20 điểm thì tính là gì, anh từng bị trừ gần 100 điểm chỉ trong một buổi học kìa.

"Giáo sư Snape... là một người rất đáng kính trọng. Ông ấy chỉ hơi nghiêm khắc một chút thôi. Đừng vì thành kiến của các em mà vô lễ với giáo sư Snape hay bất cứ giáo sư nào cũng vậy.", Harry xoa xoa đầu nhóc con đang trề môi.

"Em nghe nói ông ta đã từng là tử thần thực tử thủ hạ của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy", Ron liếm môi nhỏ giọng nói.

"Ron", Harry nghiêm túc nhắc nhở, "Giáo sư đã được hiệu trưởng Dumbledore làm chứng rằng thầy ấy là gián điệp của Hội Phượng Hoàng. Giáo sư Snape không phải tử thần thực tử, nếu phải thì đã bị thần sáng bắt đi rồi, đúng không?"

"Phải đấy Ron, mẹ mình cũng nói vậy." Harry nhỏ cũng đồng tình.

Ron ngượng ngùng sờ mũi gật đầu đổi lấy hai tiếng hừ lạnh từ hai vị bạn học Slytherin ngồi bên cạnh. Sau cuộc nói chuyện vừa rồi, cậu bé da đen Blaise Zabini cùng Draco có cảm tình tốt hơn với vị đàn anh Ravenclaw này.

"Anh đang đọc gì vậy, đàn anh Potter?", Blaise lên tiếng lần đầu tiên kể từ khi gặp mặt đến giờ.

"Ồ là cuốn Nguồn gốc các loài của Charles Darwin", Harry xoay bìa cuốn sách cho mấy đưa nhỏ xem rõ hơn.

"Em biết cái này. Ba em từng nói đây là sách của muggle viết về chuyện con người tiến hóa từ con khỉ", Ron nhanh nhảu chen vào.

"Vậy là con người có nguồn gốc từ khỉ sao?", Neville sợ hãi than.

"Hừ, muggle ngu xuẩn. Thứ vớ vẩn thế mà cũng tin nữa sao? Sao anh lại đi đọc cái này?", Draco trừng mắt.

"Anh thấy nó đáng suy ngẫm đấy chứ", Harry nói.

"Vậy là anh thực sự nghĩ chúng ta tiến hóa từ khỉ sao?", Blaise nheo mắt hỏi.

"Không phải chúng ta mà là muggle, muggle mới tiến hóa từ khỉ." Draco la lên.

"Thứ nhất, không có câu nào trong cuốn sách này nói con người tiến hóa từ khỉ. Thứ hai, trước khi bàn luận về tính đúng sai các em phải hiểu được cuốn sách này nói về cái gì đã.", Harry cũng không trả lời câu hỏi của Blaise mà bắt đầu giảng giải, "Hermione, em đã từng đọc qua về thuyết tiến hóa chưa?"

"Rồi ạ. Về cơ bản thuyết tiến hóa cho rằng mọi sinh vật sống đều phát sinh và phát triển thông qua quá trình chọn lọc tự nhiên. ", Hermione gật đầu đọc vanh vánh như sách giáo khoa.

"Cái gì là cái gì cơ?", mắt cả đám nhóc đều biến thành nhang muỗi.

"Nói cho dễ hiểu thì là trong một quần thể sinh vật sẽ có một vài cá thể sở hữu những đặc tính di truyền khác biệt so với số đông. Ví dụ như, những con chuột sống dưới tầng hầm lâu đài. Giám thị Filch hầu như năm nào cũng rải thuốc diệt chuột vài lần. Phần lớn sẽ chết nhưng có một số con có những đột biến cho phép chúng kháng thuốc diệt chuột sẽ còn sống và truyền lại khả năng đó cho con cháu. Ta nói những con chuột có khả năng kháng thuốc khác biệt với những con chuột đã chết trước đây là chuột đã tiến hóa tức trở thành một loài mới."

"Thật là ghê", Ron than thở.

"Quá trình này được gọi là chọn lọc tự nhiên. Theo Darwin, trải qua chọn lọc tự nhiên, một loài có thể trở thành đa dạng các loài khác nhằm thích nghi với môi trường sống. Nói cách khác thì tất cả các sinh vật sống trên trái đất này đều có một tổ tiên chung."

"Vậy theo như anh nói phù thủy và muggle có cùng tổ tiên?", Blaise nghiêng đầu suy nghĩ hỏi.

"Nói như thế nào nhỉ, từ xa xưa trong hàng ngàn muggle xuất hiện một vài phù thủy. Những phù thủy này thích nghi với cuộc sống, biết che giấu thân phận trước các Muggles. Họ sống sót và truyền lại thiên phú về pháp thuật cho con cháu. Dần dần những phù thủy xuất hiện nhiều hơn và tạo thành một quần thể tách biện với xã hội loài người. Phù thủy và muggle chung quy cũng đều là con người chỉ có điều chúng ta và họ tiến hóa theo hai hướng khác nhau mà thôi."

"Nói bậy, tôi mới không có tổ tiên chung với những máu bùn và máu lai đó", Draco hét lên.

"Tính ra thì em cũng là một máu lai đó, trò Malfoy", Harry nhướng mày.

"Sao... sao cơ?", Draco luống cuống.

"Nghe nói em có huyết thống tinh linh"

"Đúng vậy", Draco ưỡn ngực tự hào.

"Em không thấy à? Bọn họ lai giữa phù thủy và muggle nhưng vẫn còn trong phạm trù con người còn em lai giữa con người và sinh vật huyền bí luôn rồi."

"Tôi không... tôi có...", Draco hoang mang lắp bắp rồi bật dậy chạy mất.

Harry che miệng, ôi chao giỡn quá trớn rồi.

"Điều anh vừa nói rất đáng suy ngẫm đấy, anh Potter. Tôi phải đi đây. Cám ơn đã thiết đãi. Anh có thể gọi tôi là Blaise", Blaise đứng dậy tạm biệt Harry không quên liếc sang Ron, "Đi nhé, em gái nhỏ"

"Câm miệng, cút đi tên khốn kiếp", Ron hét lên.

Blaise bật cười khanh khách rồi đi mất.

"Chuyện em gái nhỏ là sao vậy?", Harry hứng thú hỏi.

"Lúc tụi em 3 tuổi, ba của em và bác Arthur dẫn tụi em tới tiệc giáng sinh ở nhà Greengrass.", Harry ghé vào tai cậu nói nhỏ.

"Em bị dính bánh kem lên quần áo nên mẹ dẫn em đi thay đồ.", Ron phồng má nói xong im bặt.

"Sau đó?", Hermione cũng tò mò.

"Nhà Greengrass không có bé trai chỉ có bé gái, bác Molly đã cho Ron mặc một chiếc váy... phì...", Neville nói được một nửa rồi bật cười.

"Đó không phải váy, không phải váy. Đó là cái áo dài một chút thôi.", Ron đỏ mặt hô to.

"Sao mọi người không dùng pháp thuật để làm mất đi vết bẩn?", Hermione khó hiểu hỏi.

"Phù thủy dưới 3 tuổi rất dễ bị bạo động pháp thuật nên phải hạn chế dùng bùa phép để chăm sóc trẻ nhỏ", Harry tốt tính giải thích.

"Ồ", Hermione hiểu ra gật đầu.

"Tên đó cùng với tóc bạch kim đã chê cười em từ đó đến giờ. Một đám xấu xa.", Ron lầm bầm hậm hực.

Harry mỉm cười nhìn bọn nhỏ nháo loạn, thế giới này Voldemort đã hoàn toàn biến mất, các gia tộc cũng không cần thấp thỏm lo âu tồn tại. Bọn họ tuy có chút mâu thuẫn nhỏ nhưng vẫn hòa bình chung sống, mở rộng các mối quan hệ phát triển kinh tế, văn hóa của giới pháp thuật về mọi mặt. Một thế giới mà Harry đời trước chỉ dám mơ ước, một thế giới do cậu tạo nên nhưng lại không được tham gia vào. Có chút tiếc nuối nhưng cũng thật vui vẻ. Thật tốt vì mọi người đều được bình an.