[HP][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

Chương 16: Terence Lestrange



Cho dù đã đoán trước thông qua danh sách sách giáo khoa nhưng trong lòng Harry vẫn cứ mong ngóng một tia may mắn nho nhỏ. Nhưng đúng là điều gì xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra. Cậu thở dài ngao ngán nhìn mái tóc vàng chải chuốt cầu kì, bóng lộn cùng cái áo chùng màu tím mộng mơ dôi ra trên bàn ăn phía trên. Hiệu trưởng Dumbledore bộ hết sự lựa chọn thay thế cho vị trí giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám rồi sao? Mặt giáo sư Snape trông đen hơn cả đít nồi luôn rồi.

Trong lúc Harry suy nghĩ vẩn vơ buổi phân viện cho học trò mới cũng sắp đi đến hồi kết.

"Colin Creevey"

"Gryffindor"

...

""

"Slytherin"

"Luna Lovegood"

"Ravenclaw"

...

"Ginevra Weasley"

"Gryffindor"

Harry khẽ cụp mắt không nhìn cảnh Ginny vui mừng chạy về dãy bàn Gryffindor trong tràng pháo tay chào đón nồng nhiệt đến từ anh em nhà Weasley. Những món ăn được dọn lên, cậu cũng lấy lại tinh thần cùng những người bạn Ravenclaw chào hỏi mấy đứa nhỏ mới tới năm nay.

"Chào em, anh là Harry Potter" cậu gật đầu cười với cô bé có mái tóc bạch kim ngồi bên cạnh.

"Chào anh, em là Luna Lovegood. Trông anh thật giống với anh Harry Potter mà em từng gặp vào tiệc Giáng Sinh", cô bé chào lại với giọng nói mơ hồ.

"Ừ, ai cũng nói mặt anh giống em ấy hết"

"Không chỉ có mặt thôi đâu"

"Em nói vậy là sao?", cậu ngạc nhiên.

"Trên người anh còn có tư tư nhung nữa"

"Hả???"

"Kệ con bé đi Harry", Eddie Carmichael ngồi bên cạnh kéo cậu lại nói nhỏ, "Nó cứ hay nói mấy lời lung tung vậy thôi"

"Vậy sao?", Harry nhìn cô bé đã bắt đầu chuyên tâm ăn uống nhíu mày, con bé nhìn thấy gì rồi.

...

Sáng hôm sau, Harry vừa vào đại sảnh liền đi đến bàn ăn của đám sư tử.

"Anh Harry, anh đến đây làm gì vậy?", Hermione hỏi.

"Mấy đứa có biết bùa đông cứng hoặc đóng băng chưa?", Harry nhìn mấy đứa nhỏ đang ngáp nghiêm túc truy vấn.

"Em biết nhưng chưa sử dụng bao giờ. Sao vậy anh?", Harry dụi mắt cho tỉnh ngủ đáp.

"Đó là cái gì thế?" Ron ngơ ngác.

"Một loại bùa khiến các mục tiêu bị đông cứng khi trúng phải", Hermione giải thích.

"Cái đó không phải lên năm ba mới học sao?", nó khó hiểu.

"Anh nói này, anh sẽ dạy các em bùa đông cứng và bùa đóng băng. Ít nhất là cho tới trước tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám chiều nay các em phải thuần thục 1 trong hai cho anh.", Harry cầm đũa phép gõ bonk bonk lên đầu mấy nhóc tì còn đang ngái ngủ cho tỉnh.

Sau khi dạy dỗ đám sư tử Gryffindor, Harry lại lượn sang bàn ăn Slytherin. Draco và Blaise vốn đã chú ý hành động của cậu bây giờ thấy Harry đến gần liền dừng dùng bữa ngẩng đầu chờ đợi.

"Chào buổi sáng, hai em chắc đã biết bùa đông cứng rồi nhỉ?"

"Tất nhiên. Có lẽ anh có thể cho em biết lý do anh hỏi điều này phải không?", Blaise nhướng mày.

"Sáng nay anh có bói một quẻ. Cực hung", Harry ba xạo, "Nhất là em đấy Draco. Cẩn thận với tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám chiều nay"

Hai đứa nhóc nhìn nhau không hiểu gì. Bọn nó nhìn lên bàn giáo sư nhìn ông thầy Phòng chống nghệ thuật hắc ám đang ba hoa khoác lác trông chẳng có vẻ gì là lợi hại như trong sách gã viết. Rốt cuộc sẽ có chuyện gì xảy ra? Draco cũng nhăn mặt cảnh giác.

Harry cảnh báo xong trong lúc rời khỏi bàn ăn Slytherin chợt quay đầu lại liền thấy một thằng nhóc học trò năm nhất đang âm trầm theo dõi mình. Đôi mắt của nó đảo qua đảo lại trên người Harry, mang theo loại hơi thở ướt át trơn trượt lạnh lẽo, làm người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Cậu khẽ nhíu mày không nói gì quay bước đi nhanh khỏi đó.

Điều gì tới cũng sẽ tới, chuông báo giờ học buổi chiều mới vang lên chưa đầy nửa tiếng thì một giọng hét chói tai thê lương vang lên ở phòng học trên ngọn tháp phía bắc.

"TÓC CỦA TÔI AAAAAAAAAAAAAAAA"

...

"Ta không biết là trò lại có khả năng tiên tri đấy"

"Em thích gọi đó là tập hợp các dấu hiệu có thể xảy ra một thảm họa để dự báo trước hơn", Harry ngồi cạnh Snape trên bàn làm việc giúp hắn sửa sang lại bài tập về nhà của lũ nhóc năm nhất và năm hai, "Em xong rồi. Đưa em phần bài tập năm ba luôn đi em giúp thầy."

"Không cần, ta cũng không phải Galatea Merrythought.", Snape không ngẩng đầu lên đáp.

"Thầy sợ phụ huynh khiếu nại sao? Không sao đâu chữ em giống chữ thầy lắm mà", Harry vô tư nói.

"Trò nghĩ chỉ cần chữ giống là trò có thể trở thành ta sao?", Snape nhướng mi trào phúng.

Harry sờ sờ mũi nhìn từng hàng phê bình đỏ rực cực kỳ có tính công kích trải đầy trên trang giấy, "Em chỉ sợ thầy mệt thôi"

"Không mệt bằng người đã đọc hết sách trong thư viện."

"Ha ha ha... thầy biết rồi sao?", cao xanh ơi cái lũ miệng rộng này, Harry cười gượng.

"Trò nói cho ta biết xem làm cách nào một đứa nhóc 13 tuổi có thể đọc hết hơn một vạn đầu sách hiện có trong thư viện của Hogwarts vậy hả? Ngay cả sách cấm?", Snape nhấn nhá chầm chậm từng chữ.

"Em...", Harry run lên.

"Đưa đây", Snape xòe tay ra lệnh.

Harry ngoan ngoãn lấy từ trong túi ra một sợi dây xích có treo một chiếc đồng hồ cát nhỏ bằng vàng để lên tay Snape nhưng hắn vẫn không rút tay về. Cậu lén lén liếc nhìn ánh mắt tức giận của hắn rồi lại móc móc lấy ra thêm một cái đồng hồ nữa giống y hệt.

"Hết rồi thật sự", Harry la lên.

"Ta cho trò cơ hội nói lại", Snape uy hiếp.

"Còn một cái nhưng không thể đưa thầy được", Harry trừng mắt.

"Trò còn dám dùng xoay thời gian lần nữa?", Snape tức giận quát.

"Thực sự không thể đưa mà, đó là căn nhà của em nha." Harry vội vàng biện giải, "Trên gác mái có một căn phòng có thể kéo dài thời gian khi ở bên trong."

"Ta mà thấy trò đi vào đó thì liệu hồn. Bây giờ trò có thể cút", Snape đúng là tức đến nổ phổi, thằng nhóc này rốt cuộc có quan tâm chút nào tới sức khỏe của nó không chứ. Hắn nhu nhu trán rồi đứng dậy đi làm độc dược xoa dịu di chứng khi sử dụng xoay thời gian quá độ.

Harry rời khỏi hầm liền đi đến phụ cận ký túc xá Slytherin nhờ một học trò cùng năm với mình gọi Blaise ra.

"Draco thế nào rồi?"

"Vẫn thế thôi", Blaise nhún vai.

"Đã hai ngày rồi đấy. Thật sự nghiêm trọng đến thế à?", Harry thật ngạc nhiên, cậu nhớ là Draco chỉ bị lũ yêu tinh nhổ mất vài sợi tóc thôi mà.

"Không nên nghi ngờ tầm quan trọng của tóc đối với một Malfoy", Blaise thấm thía chia sẻ.

"À phải rồi. Anh muốn hỏi em về một học trò năm nhất Slytherin. Đứa có mái tóc đen dài ấy", Harry vào chủ đề chính.

"Terence Lestrange, con của Rabastan Lestrange gia chủ gia tộc Lestrange, cha nó và vợ chồng chú của nó trước đây là bề tôi trung thành của người kia, bây giờ thì đều đang ở trong Azkaban. Chắc thế mà nó sống khá kín tiếng nhưng năng lực thì không tồi. Sao vậy?", Blaise nhớ lại trận tranh đoạt thủ tịch vào đầu năm, đứa nhỏ này mới có năm nhất đã bộc lộ tài năng về pháp thuật hắc ám khiến người ta phải e ngại.

"Không có gì, chỉ thấy nó có chút... quái quái" Lestrange? Cái họ này...

"Không phải một mình anh nghĩ thế đâu", Blaise đảo mắt đồng tình.

Đúng lúc này Terence Lestrange cũng vừa đi ngang qua, mái tóc dài đen đúa hơi quăn che khuất đôi mắt màu than chì ám trầm, làn da tái xám trông giống như một thi thể, lúc đi đường động tác tay chân không đồng bộ cứng đờ mang lại cảm giác cổ quái giống như đầu và thân nó không phù hợp với nhau vậy. Nó âm u liếc về phía hai người.

"Mày nhìn cái gì?", Blaise bất mãn.

Harry nhìn Terence lại lầm lũi cúi đầu đi mất nhíu mày ưu tư.

"Em bớt chút thời gian để ý nó hộ anh được không?"

"Em sẽ nhưng dù sao ký túc xá nam nữ khác biệt có nhiều chuyện em không theo dõi được đâu", Blaise nhún vai.

"Nữ? Nó là nữ sao?", Harry bất ngờ.

"Lạ phải không? Dù nó suốt ngày mặc đồng phục nam sinh nhưng nó thật sự là nữ đấy. Phòng ngủ Slytherin bình thường 2 người một phòng nhưng năm nay số lượng nữ sinh bị lẻ. Terence Lestrange ở một mình một phòng. Nghe Parkinson kể con nhỏ đó thường lầm bầm nói chuyện không biết với ai. Nói chung là ghê lắm." Blaise nhăn mặt.

"Anh biết rồi. Cám ơn em, Blaise"

...

Vài ngày sau, ở thư viện.

"Thật không thể tin nổi. Sao ông ta có thể... vô dụng như vậy", Hermione nghẹn một lát mới phun ra được một từ không quá thô tục.

"Tôi nói với cậu rồi mà cậu không tin", Harry nhỏ nhàm chán lật lật mấy cuốn sách của Lockhart.

"Dám cá luôn mấy chuyện này đều do ông ta bịa ra", Ron bình luận.

"Cũng không hẳn đâu". Harry ngồi một bên lên tiếng.

"Ý anh là ông ta thực sự trải qua những chuyện này sao? Em không tin đâu", Harry bé nghi ngờ.

"Câu chuyện thì là thật nhưng người thì chưa chắc"

"Nhưng như vậy không phải là ăn cắp sao? Chúng ta phải tố cáo ông ta", Hermione thật căm phẫn đứng bật dậy.

"Hermione, cậu không có bằng chứng." Harry bé và Ron vội ngăn cản, từ hồi Giáng Sinh năm ngoái tụi nó tặng quà hòa giải cho cô bé và đã được cho phép gọi tên thánh của nhau.

"Nhưng không thể cứ để ông ta lừa dối mọi người được.", cô nhóc tức đến đỏ hết cả mặt.

"Hermione, em bình tĩnh chút. Tuy không thể tố cáo ông ta trực tiếp nhưng em hãy yên tâm là chẳng còn ai tin tưởng ông ta nữa đâu." Harry đứng dậy khuyên nhủ, "Điều em cần lo lắng hiện giờ là em sẽ chẳng học chút kiến thức Phòng chống nghệ thuật hắc ám nào từ ông ta cả."

"Điều đó còn tệ hơn nữa", Hermione lại nổi sùng.

"Đây là vở ghi chép của anh..." Harry lấy cuốn tập ra chưa nói hết câu nó đã biến mất trên tay cậu rồi.

"Hermione, chúng tớ cũng muốn coi", Harry và Ron cùng bu lại chỗ cô bé.

Harry thấy lũ nhóc không để ý tới mình nữa thì đi khỏi thư viện, bên ngoài có một người đang chờ cậu.

"Đàn anh Diggory", Harry gật đầu chào.

"Đàn em Potter, việc em nhờ anh hỏi thăm có kết quả rồi này.", Cedric thông báo.

"Chúng ta đến chỗ khác đi", Harry đề nghị.

"Được"

Harry và Cedric cùng đi dạo trên một hành lang vắng người.

"Chuyện em nhờ anh tìm hiểu, mười hai năm trước có một người tên Peter Pettigrew bị Bộ pháp thuật xét xử.", anh chia sẻ lại những điều anh biết cho Harry.

"Vì tội gì vậy?", Voldemort đã bị cậu tiêu diệt trước khi Peter Pettigrew phản bội.

"Sau khi kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy biến mất. Mang danh nghĩa hoàn thành di nguyện cuối cùng của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, bọn chúng tấn công hai nhà Potter và Longbottom. Lúc đó Peter Pettigrew là người giữ bí mật của nhà Potter nhưng họ vẫn bị tập kích. Gã cũng bị nhìn thấy là có liên hệ với tàn dư Tử thần thực tử. Chính thần sáng James Potter đã bắt gã lại."

"Vậy hiện giờ gã vẫn đang ở Azkaban?", Harry hỏi.

"Không gã đã chết"

"Chết?"

"Ừ, chết vào tháng 9 năm ngoái. Nghe đâu là do không chịu nổi mà tự sát", Cedric nói.

Tự sát? Harry nhíu mày. Cậu không nghĩ một kẻ hèn nhát như vậy lại có thể tự sát đâu. Cho dù là tự kết liễu chính sinh mạng mình cũng cần dũng khí rất lớn. Tháng 9 năm ngoái, sợi dây thừng bị chuột gặm ngày Halloween. Harry xâu chuỗi từng sự việc lại.

Cedric nhìn sắc mặt Harry không tốt cho rằng cậu đang sợ hãi liền an ủi, "Hoàn cảnh ở Azkaban cực kỳ khắc nghiệp, không chịu nổi cũng là chuyện bình thường thôi. Ngoài Peter Pettigrew còn có vài tử thần thực tử cũng chết vì nhiều nguyên nhân khác nhau. Nhưng bọn chúng chính là phải trả giá cho những tội ác của mình."

"Đúng vậy. Cảm ơn anh, Diggory"

"Em có thể gọi anh là Cedric." Anh mỉm cười.

"Anh cũng có thể gọi em là Harry. À, anh có biết những tử thần thực tử đã chết là ai không?"

"Cái này để anh hỏi lại. Anh chỉ biết một người trong đó là Rodolphus Lestrange mà thôi", Cedric gãi đầu nhớ lại.

"Đã làm phiền anh rồi", Harry cảm tạ.

"Phiền gì đâu chứ. Anh phải cám ơn em vì đã cứu em họ anh hôm Halloween mới đúng.", Cedric hào sảng cười cười vỗ vai Harry.

Tạm biệt Cedric, Harry đi đến đại sảnh. Cậu liếc sang bàn ăn Slytherin nhìn bóng dáng gầy còm u ám mặc đồng phục nam sinh ngồi một góc tách biệt với những người còn lại. Một nữ sinh thích mặc đồ nam, hay lầm bầm một mình, Rodolphus Lestrange và Peter Pettigrew được cho là đã chết trong Azkaban. Trong đầu Harry dần hiện lên một phỏng đoán lớn mật.