[HP][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

Chương 28: Nuối tiếc



Gió mùa đông lạnh lẽo thấu xương, dưới ngọn đèn đường ảm đạm rọi xuống tay vịn rỉ sét của cầu thang có một thiếu niên đứng đó không nhúc nhích cũng chẳng phát ra bất kỳ tiếng động gì giống như hòa làm một với khung cảnh tĩnh lặng xung quanh. Cậu đã đứng đây khá lâu, tuyết rơi phủ kín bả vai. Cái lạnh thẩm thấu xuyên qua vải vóc dán lên da thịt cũng không thể dập tắt được ngọn lửa đang cháy ngùn ngụt trong lòng, Harry thực tức giận nhưng cơn phẫn nộ không nhằm vào Voldemort hay bất cứ ai mà nhằm vào chính bản thân cậu.

Mày đã quá mức tự mãn rồi, Harry Potter. Mày không thể vì cho rằng mình biết trước tất cả mà cho rằng mọi thứ sẽ diễn ra như đã từng.

Harry nhắm mắt thở ra từng đoạn khói trắng. Giả sử Voldemort đã chế tạo thêm một hoặc một vài trường sinh linh giá ở nơi mà cậu không biết và bằng một cách thần kì nào đó nó tồn tại được sau sự phá hủy của lời nguyền. Dẫu sao tính chất của lời nguyền đó chính là một mạng đổi một mạng, cậu vẫn ở đây nên không có gì đảm bảo rằng Voldemort đã chết hoàn toàn cả. Có một điều mà từ lúc tỉnh lại cậu vẫn trốn tránh, nơi này là quá khứ của cậu sao? Hay chỉ là một thời không có lịch sử tương tự mà thôi? Nhưng dù có là thời không khác thì có sao, cậu chưa từng hối hận về việc làm của mình. Cậu không thể trơ mắt nhìn những người giống hệt người thân của cậu chết đi mà không làm gì. Người phải chết là kẻ đã gây ra tất cả những bất hạnh đó mới phải.

Voldemort... tôi cho ông sống thêm vài ngày. Cho dù ông có cắt mảnh bản thân nhỏ như hạt cát đi nữa tôi sẽ săn lùng tiêu diệt tất cả.

"Một đứa trẻ suy nghĩ nhiều quá không tốt đâu."

Giọng nói vang lên từ đàng sau khiến Harry giật mình quay lại. Remus đang cầm một ly whisky có vẻ như vừa từ trong nhà Black ra ngoài. Mái tóc màu rám nắng không vuốt keo bay phấp phới tự do trong gió tuyết, đằng sau anh khung cửa sổ thủy tinh trong suốt để lộ hình ảnh Sirius trong bộ lễ phục điển trai tới chói mắt đang chọc ghẹo mấy vị tiểu thư làm họ cười nắc nẻ.

"Chú... không định nói với ông ấy sao?" Harry hỏi.

"Sao cơ?" Remus không hiểu.

Cậu mỉm cười hất đầu về phía sau ám chỉ.

"Trông rõ ràng đến thế à?" Remus thật ngạc nhiên.

"Không, là do trực giác của tôi mà thôi." Cậu lắc đầu.

"Cháu thật sự mà một người tinh tế cẩn thận đấy." Anh khen ngợi.

Harry thu lại nụ cười ngẩng đầu lên trời ngắm mặt trăng gần tròn giấu sau những đám mây, "Tôi không tinh tế, cũng không cẩn thận. Tôi vẫn luôn nghĩ nếu năm xưa tôi không hấp tấp chủ quan tự cho mình là đúng thì..." Cậu ngừng lại nuốt phần sau vào trong cổ họng. Sirius đã không chết tức tưởi như thế, hoặc giả nếu cậu để ý nhiều hơn một chút thì có lẽ James con trai cậu cũng đã không mất đi vào cái ngày sinh nhật định mệnh ấy.

"Ai cũng mắc sai lầm, quan trọng là ta phải tự biết sai ở đâu để sửa. Cháu không nên tự trách bản thân quá nhiều." Remus cắt ngang lời Harry.

"Không phải sai lầm nào cũng có thể sửa chữa đâu, ngài Lupin" Cậu nhìn sang Remus.

Anh nhấp một ngụm whisky trầm mặc một lúc rồi lên tiếng, "Không phải sai lầm nào cũng có thể sửa nhưng không có tổn thương nào thời gian không thể chữa lành. Cháu nên học cách buông bỏ, tha thứ cho bản thân và nhất là không được tự tổn thương chính mình."

"Nghe thật là cô đơn." Harry nhấp môi.

"Có thể nhưng đó cũng không phải điều tệ hại nhất, phải không?" Remus nhún vai.

"Tôi vẫn luôn cảm thấy nuối tiếc vì đã không kịp nói với những người tôi quan tâm rằng tôi đã yêu quý họ đến thế nào cho đến khi đã quá muộn. Hi vọng chú không phải chịu đựng những cảm xúc khó chịu đó giống như tôi, ngài Lupin." Harry chân thành bày tỏ.

"Cảm ơn. Cháu có thể gọi tôi là Remus." Anh mỉm cười.

"Chú cũng có thể gọi tôi là Harry." Cậu cũng cười đáp lại rồi thở dài, "Tôi phải đi rồi. Tạm biệt chú, Remus"

"Không ở lại với bạn bè chút sao?" Anh hỏi.

"Họ sẽ ổn thôi dù không có tôi." Harry gật đầu đáp rồi bước đi.

"Harry, khoan đã." Remus đuổi theo đưa cho cậu một cuốn sách, "Thứ cháu nhờ chú để ý đã tìm được rồi. Chú tính ra ngoài để đưa nó cho cháu mà nói chuyện quên mất."

Harry nhìn bản viết tay hiếm có mà cậu vẫn luôn tìm kiếm ngay lập tức nở nụ cười vui vẻ tận đáy lòng, "Thật tốt, cảm ơn chú rất nhiều."

"Chỉ là một cuốn sách cũ mà thôi. Chú phải cảm ơn cháu đã chiếu cố việc "làm ăn" của chú mới đúng." Remus nháy mắt.

"Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau." Cậu ôm cuốn sách trong lòng lắc đầu cười, "Thứ này rất quan trọng đối với... bạn của tôi. Nó sẽ là một món quà sinh nhật rất ý nghĩa. Cảm ơn chú lần nữa, Remus."

"Nếu cháu cứ khách sáo như vậy chúng ta sẽ ở đây cám ơn nhau tới sáng mai mất." Anh nói đùa một cách dí dỏm.

"Đúng vậy." Harry bật cười, "Tạm biệt... A!"

"Cẩn thận" Remus tiến lên đỡ lấy Harry vì đường trơn mà trượt chân ngã ra sau, "Không sao chứ?" Anh nắm lấy cánh tay cậu hỏi.

"Không sao. Cảm ơn"

Harry và Remus nhìn nhau phì cười. Cậu đứng thẳng dậy tạm biệt anh lần nữa rồi dùng khóa cảng rời đi. Remus nhếch môi tâm trạng khá tốt vừa quay lại thì đụng phải một gương mặt đen sì khiến anh giật bắn người.

"Chân Nhồi Bông, sao cậu lại ở đây?"

"Mình không thấy cậu nên ra đây tìm. Vừa đúng lúc thấy hai người đang tình tứ với nhau." Sirius híp mắt nói.

"Tình tứ cái gì chứ? Harry vẫn còn là trẻ con đấy, mình chỉ đỡ nhóc ấy tí thôi." Remus trừng mắt.

"Vậy sao?" Y hoàn toàn không tin.

"Đúng vậy. Không nói chuyện với cậu nữa mình phải đi rồi."

"Cậu tính đi đâu?" Sirius la lên.

"Về nhà uống thuốc cậu biết mà. Bảy ngày trước đêm trăng tròn mỗi ngày một chai." Remus lườm y.

"Mình đi với cậu." Sirius nhanh chóng quyết định.

"Thế còn bữa tiệc thì sao?" Remus chất vấn.

"Họ sẽ ổn dù không có mình." Y nhún vai.

"Cậu nói giống Harry thật đấy."

"Giống chỗ nào??? Này... cậu đứng lại nói rõ cho mình." Sirius xù lông chạy đuổi theo anh bỏ lại bữa tiệc chẳng ai quản, ngày hôm sau Narcissa sẽ lại tức giận lắm đây.

...

"Trò tìm thấy nó ở đâu?", Snape vừa lật cuốn sách vừa hỏi.

"Ngẫu nhiên có được thôi, cuốn sách này có vẻ viết về độc dược nhưng nội dung lại cực kì lộn xộn tối nghĩa em đọc cũng không hiểu. Em nghĩ thầy sẽ muốn nghiên cứu nó, phải không?" Harry chống cằm lên tay gật gật đầu như một con lật đật.

"Đúng vậy." Hắn phức tạp nhìn cuốn sách, nó tối nghĩa là bởi vì đây là mật mã bí mật chỉ những người trong một thế gia độc dược cổ xưa mới biết được. Snape xoa ngón tay lên góc trang giấy tưởng chừng như trống không, hắn có thể cảm nhận được những vết hằn tạo thành một chữ Prince. Mà tên thời con gái của mẹ hắn chính là Eileen Prince. Hắn liếc sang Harry đang mở to mắt tỏ vẻ "ngây thơ" trước mặt.

"Trò biết cái gì rồi?", Snape sẵng giọng vươn tay búng trán cậu.

"Biết cái gì chứ?", Harry ôm trán uất ức la lên.

"Đừng có giả ngu với ta." Hắn lườm Harry.

"Em chả biết thầy đang nói gì cả. Em đến đại sảnh đây." Cậu bĩu môi đứng dậy rời khỏi hầm.

Thằng nhóc này chắc chắn biết gì đó, Snape liếc nhìn bóng lưng của Harry rồi cúi đầu quan sát cuốn sách bìa da cũ kĩ này. Thư viện nhà Harry bây giờ cơ bản giống như phòng sách nhà hắn, thích cuốn nào thì lấy cuốn đó. Đương nhiên hắn sẽ không làm chuyện vô liêm sỉ như vậy nhưng hắn tin Harry sẽ không tặng một cuốn sách bình thường "ngẫu nhiên có được" như thế này vào dịp sinh nhật. Vốn dĩ Snape cực ghét người khác tọc mạch vào chuyện quá khứ của hắn nhưng vì là Harry nên Snape lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Em ấy biết về xuất thân không chính thống của hắn, một phù thủy máu lai đáng khinh trong miệng những quý tộc thuần huyết. Ngay cả đối với Lucius, hắn cũng chỉ được công nhận sau khi bộc lộ thiên phú trên lĩnh vực độc dược của mình. Harry lại khác không có phán xét hắn cũng không cần chứng tỏ bất kì điều gì. Ở bên cạnh Harry hắn chỉ cần là hắn mà thôi.

Snape thở dài, đôi mắt càng thêm âm u vài phần, "Không biết kẻ may mắn nào sẽ có được em đây..."

...

Harry đang trên đường trở về đại sảnh thì gặp phải Lockhart đang ngắm bản thân ông ta trước một bộ giáp sáng bóng. Cậu giật lùi muốn đổi sang đường khác nhưng không kịp.

"Trò Potter" Lockhart phát hiện ra Harry.

"Giáo sư Lockhart" cậu gật đầu chào.

"Trò làm gì ở đây?" Ông ta hỏi

"Em đang đến đại sảnh, thưa giáo sư", cậu trả lời.

"Cố ý đến muộn để thu hút sự chú ý là mánh lới xưa rồi. Trò còn nhỏ có khao khát nổi tiếng là đúng nhưng cũng không nên dùng những thủ đoạn như thế." Lockhart vỗ vai Harry nói lời thầm thía.

"Bây giờ vẫn chưa muộn và em cũng không định gây chú ý, thưa giáo sư. Em đi trước." Harry ráng nhịn không chửi thề. Từ khi hiệu trưởng nhờ cậu hỗ trợ dạy một tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám vào năm ngoái Lockhart luôn nghĩ cậu muốn đoạt đi sự nổi bật của ông ta nên rất thích tìm cậu nói mấy câu quái gở.

Lockhart nhìn cậu rời đi bĩu môi rõ ràng không tin lời Harry nói. Thiếu niên tuổi này sao có thể không thích sự nổi tiếng được chứ. Nhưng không thể quá đáng đoạt hết hào quang của người khác được. Gã xoa cằm hình như sắp đến Valentine rồi, gã phải cho mọi người thấy được sức hút của người năm lần được bình chọn là người có nụ cười đẹp nhất giới phù thủy. Lockhart lại đánh giá chính mình trong vạt áo giáp kim loại, gã quá đẹp trai để phải chịu sự thờ ơ như thế này. Ngôi trường này chẳng có một người nào biết cách thưởng thức một tuyệt tác của tạo hóa cả.