[HP][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

Chương 29: Trời ấm lên rồi để Lockhart đi bán muối thôi



Ngày 14 tháng 2, trời trong nắng ấm...

Vừa bước vào đại sảnh Harry đã hiểu vì sao từ lúc tỉnh dậy mí mắt cậu đã giật liên hồi. Má ơi cái lễ Valentine huyền thoại khiến con người ta ghê tởm màu hồng cậu mất mấy năm mới có thể quên được bây giờ lại được tái hiện trước mắt. Harry ê răng nhìn hoa giấy với đủ các cấp độ của màu hồng từ hồng đậm, hồng nhạt, hồng neon, hồng cánh sen, hồng phấn, hồng san hô,... rơi rụng từ trần nhà xuống sàn gạch. Ghê hơn nữa là những bong bóng xà phòng bay lượn khắp nơi và sẽ sẽ vỡ ra kim tuyến cũng hồng nốt khi có ai đó chạm vào.

Chân Harry vẫn giơ lên giữa không trung do dự có nên tiến vào hay không, bỏ một bữa cũng không có chết người mà. Đúng, cho dù có sắp chết đói cậu cũng không muốn dùng bữa trong không gian hồng đến cay mắt này một lần nào nữa. Lần trước cậu bị đám cupid xấu xí chặn đường tặng bài hát cái gì mà mắt chàng xanh như cóc ngâm tươi rói, còn bây giờ hổng lẽ mắt vàng như c... ngưng, ngưng ngay lập tức không được tưởng tượng nữa nếu không sẽ ói mất. Nghĩ tới đây Harry ngay lập tức quay xe chạy biến.

Lockhart mặc một bộ áo chùng màu hồng, mái tóc vàng óc vuốt keo bảnh chọe cực kì hài lòng với phản ứng ngạc nhiên há hốc mồm của tất cả mọi người. Gã đứng trước bàn ăn giáo sư lớn giọng tuyên bố.

"Lễ tình nhân vui vẻ! Và cho phép tôi cám ơn bốn mươi sáu người, tính đến thời điểm này, đã gửi cho tôi thiệp chúc mừng. Vâng, tôi đã tự ý bày ra cuộc vui này để cống hiến cho quý vị một sự ngạc nhiên thú vị – và chưa hết đâu nhé!" Lockhart phất tay, một đoàn những người lùn cáu kỉnh mặc đồ thiên sứ đi vào từ cửa hông. "A, đúng vậy, những vị thần Cupid dễ thương, rất xứng với cái tên nhóm thần tình yêu. Ngày hôm nay bọn họ sẽ đi khắp trường để trao cho quý vị những lời cầu chúc tình yêu, hy vọng các trò sẽ có thể hưởng thụ Lễ tình nhân tuyệt vời này! Và nếu các trò hứng thú sao lại không nhờ thầy Snape điều chế cho mình một ít tình dược nhỉ? Và cả giáo sư Flitwick, nữa dám cá là mấy trò không biết ông ấy là cao thủ có thể dùng thần chú khiến bản thân hấp dẫn hơn trong mắt đối tượng. Đúng là mấy lão cáo già không đứng đắn mà."

Giáo sư Flitwick xấu hổ vùi mặt vào hai bàn tay còn Snape thì đanh mặt rất có cảm giác đứa nào thực sự dám tiến tới hắn sẽ bắt nó bỏ vào vạc nấu chung với tình dược chúng muốn luôn. Lúc này từng đàn cú bay vào lễ đường để đưa các loại thư và bưu kiện mỗi sáng, có lẽ vì là Valentine nên cú cũng nhiều hơn bình thường.

"Ồ! Những con cú đã đến rồi trong đấy chắc chắn có rất nhiều thư từ người hâm mộ của tôi. Người nổi tiếng khổ thế đấy, không thể nào thoát được..." Lockhart chống nạnh than thở nhưng nụ cười trên mặt gã ngay lập tức cứng lại.

Mười mấy con cú tách đoàn bay về phía dãy bàn Slytherin thả thư tình và sô cô la quà tặng trước mặt Draco và Blaise. Hai đứa nó kiêu ngạo nhún vai gạt gạt mấy bức thư ra tiếp tục ăn sáng. Vài con cú thì bay đến bàn Hufflepuff thả thư cho Cedric Diggory. Lác đác bay tỏa ra đưa cho những nam sinh nổi bật ở Gryffindor. Còn phần rất lớn còn lại bay vòng vèo trên đỉnh bàn Ravenclaw không đáp xuống sau đó vì không tìm thấy mục tiêu chúng lại bay ra ngoài. Tuyệt nhiên không một con nào bay đến chỗ Lockhart đang đứng sượng trân phía trên.

"Ha ha ha, đương nhiên thư của tôi luôn được gửi đến văn phòng để không làm phiền đến bất cứ ai." Gã gượng cười chữa cháy.

Cả ngày hôm đó đám cupid với gương mặt cáu kỉnh liên tục quấy rầy các tiết học để đưa lời nhắn tỏ tình nặc danh khiến các giáo sư cực kì bực mình khi bị gián đoạn trong lúc giảng bài. Tất cả chỉ trừ lớp của Lockhart, gã rất vui lòng mở rộng cửa cho những người lùn tiến vào và bắt buộc học trò phải nghe cho hết những bài hát quái dị cho dù chúng có muốn hay không.

"Cái lớp này càng ngày càng trở nên nực cười. Tao sẽ nói với ba về chuyện này." Draco bất mãn lầu bầu, là một nam sinh khá được hoan nghênh nó đã phải chịu cái giọng the thé chói tai của đám người lùn xấu xí đó tận 3 lần trong cả tiết học. Đối với một Malfoy yêu cái đẹp đây chính là một sự tra tấn tàn bạo.

"Không nghĩ tới có ngày tôi sẽ nói cái này nhưng mà nếu như ông ta có việc gì thì tốt rồi. Chúng ta sẽ được anh Harry dạy hay hơn nhiều." Hermione hiếm khi đồng tình với Draco.

Nguyên cả đám Gryffindor và Slytherin đang dọn dẹp chuẩn bị ra khỏi lớp như bị bấm nút tạm dừng liếc nhìn cô bé.

"Sao thế?" Hermione hoang mang nhìn quanh.

Tất cả không nói gì tiếp tục ai làm gì thì làm đó nhưng trong mắt bọn chúng hiện lên vài tính toán nhỏ nhặt rõ ràng.

Vào buổi chiều, Lockhart đang đi trên hành lang thì được một nữ sinh xinh đẹp đến tặng sô cô la, gã đương nhiên nhận và nếm thử trước lời mời nhiệt tình. Vừa ăn viên đầu tiên thì máu mũi gã phun ra chảy đầy áo, vội bụm mặt chạy đến bệnh thất thì bị vấp chân vào một vũng lầy quỷ dị xuất hiện trên hành lang. Nước từ đầm lầy khiến da gã ngứa ngáy phải gãi liên hồi. Vừa lồm cồm bò dậy choáng váng thế nào mà gã lăn từ cầu thang lầu ba xuống đất sùi bọt mép bất tỉnh nhân sự. Ngay cả bà Pomfrey cũng không biết Lockhart đã ăn phải cái gì nên phải chuyển gã đến St.Mungo để điều trị.

Tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám tiếp theo, đám học trò đang hưng phấn chờ đợi đàn anh Ravenclaw hiền hòa đến dạy thì cánh cửa lớp bật tung từ phía bên ngoài một cơn lốc đen quay cuồng tiến vào phòng. Snape sải từng bước dài qua từng dãy bàn đi đến đâu hắn lại vung đũa phép đóng sầm cửa sổ đến đó.

"Bởi vì có vài vấn đề "nhỏ" với giáo sư cũ của các trò nên kể từ bây giờ cho đến cuối năm ta sẽ là người tiếp quản môn học này." Hắn nghiêm khắc đảo qua từng gương mặt sợ hãi đến trắng bệch của lũ học trò.

"Thật xin lỗi, em tới trễ." Harry và Ron nhắm mắt nhắm mũi chạy vào lớp.

"Well, well, Potter, Weasley... hai cậu thật tử tế vì đã nhét tiết học nhàm chán này vào lịch trình bận rộn của hai cậu. Gryffindor trừ 10 điểm... mỗi đứa." Snape lườm hai thằng nhóc đến trễ cất tiếng nói, chất giọng mềm mượt như nhung lại khiến cho lũ học trò lạnh gáy.

"Giáo sư Sss-snape..." cả hai bị dọa đến trắng mặt.

"Gryffindor trừ 10 điểm, gọi sai tên giáo sư. Bây giờ, về chỗ hoặc cút ra ngoài."

Hai đứa nhỏ co rúm dắt díu nhau ngồi vào bàn, đám sư tử xung quanh đứa nào đứa nấy héo rũ như cọng cải khô. Phía bên Slytherin không có ngoại lệ đều ngồi yên thẳng tắp ngoan ngoãn như con chim cút. Có vẻ như trong lớp hiện tại chỉ có Hermione là vui vẻ vì dù sao Snape cũng là một giáo sư thực thụ chứ không như tên hề vô dụng Lockhart.

...

Chủ nhật cuối tuần nào đó, Harry cùng lũ trẻ có một buổi pinic bên bờ hồ cấm.

"Hu hu hu, em muốn anh Harry dạy cơ." Harry bé cắn ngón tay sụt sịt khóc.

"Sao vậy? Giáo sư Snape dạy rất được mà." Harry xoa xoa mái tóc bông xù của nó hỏi.

"Do cậu ta lười không muốn làm bài tập về nhà ấy mà." Hermione lên tiếng.

"Hai mươi tấc Anh đấy, cả độc dược và phòng chống nghệ thuật hắc ám. Mỗi tuần đều như thế." Ron bên cạnh lầu bầu than thở.

"Bài tập cũng không có gì không tốt. Ôn tập từ bây giờ thì tới lúc thi các em sẽ dễ thở hơn." Harry khuyên nhủ.

"Chính xác" Hermione gật mạnh đầu.

"Đó là với những người học giỏi bọn anh thôi." Ron phản bác.

"Em còn bài tập lịch sử, bài tập thảo dược chưa làm nữa." Harry bé giương đôi mắt long lanh nhìn anh trai.

"Thôi được rồi, uống hết trà của các em đi. Chiều nay anh sẽ giúp mấy đứa làm bài tập."

"Yay~~" Harry và Ron cùng reo lên.

Cả nhóm thu dọn rồi cùng nhau về lâu đài khi băng qua bãi cỏ gần tiến vào hành lang thì bọn chúng đụng mặt một đám học trò Slytherin đang đi tới trong đó có một bóng dáng quen thuộc. Terence Lestrange với bộ dạng lôi thôi, u ám như mọi khi đang ôm sách cúi đầu bước đi thì bị một lực mạnh xô ngã.

"Mày không có mắt à?" Nam sinh Slytherin cao lớn chán ghét phủi chỗ áo chùng vừa chạm vào Terence như vừa đụng phải thứ gì bẩn thỉu lắm.

"Hôi quá, con nhỏ này mới bò từ đống rác ra sao?" Một đứa khác bịt mũi.

"Đồ quái dị!"

"Ghê tởm!"

"Điên khùng!"

Cả bọn vòng quanh cô ả chửi mắng, đá sách vở cô ta đi xa. Từ sau vụ việc xảy ra ngày Halloween Terence Lestrange triệt để bị tẩy chay. Chuyện bắt nạt thế này xảy ra như cơm bữa.

"Này, các người quá đáng quá rồi đó!" Hermione không nhìn nổi nữa la lớn.

"Liên quan gì tới mày?" một thằng Slytherin quay lại hất mặt với Hermione.

Ron kéo cô bé lại lắc đầu nói, "Đừng xen vào."

"Tại sao? Em ấy chỉ là một cô gái nhỏ thôi cho dù có làm sai cũng không được bắt nạt em ấy như vậy." Hermione quát lên, cô bé nhìn sang Harry tìm kiếm sự ủng hộ nhưng chỉ nhận được cái nhíu mày không đồng tình. "Harry? Anh cũng nghĩ em ấy đáng bị như thế sao? Em thật thất vọng vì anh."

Hermione tiến lên trừng mắt với đám Slytherin, bọn chúng thấy cũng chẳng việc gì phải làm lớn chuyện nên đều bỏ đi. Hermione ngồi xuống nhặt sách giúp cho Terence.

"Em có bị thương không? Chị đưa em đến bệnh thất nhé." Cô bé nhỏ nhẹ nói.

Con ngươi vẩn đục của Terence Lestrange từ từ xoay về phía Hermione sau đó cần cổ mới kẽo kẹt kéo cái đầu về cùng một hướng. Bất thình lình cô ả nắm lấy tay Hermione dí sát mặt mình nhìn sâu vào mắt cô bé.

"Á!" Hermione bị Terence xô ngã qua một bên.

Harry bé và Ron vội chạy tới đỡ Hermione lên, "Thấy tại sao tôi kêu cậu đừng xen vào chưa? Con nhỏ đó bị điên mà."

Hermione đột ngột giãy ra khỏi tay hai đứa nó rồi chạy mất.

"Cậu ta sao thế nhỉ?" Ron gãi đầu khó hiểu.

Harry nhíu mày nhìn Terence Lestrange lầm lũi đi ra khỏi lâu đài tự hỏi có nên đi theo hay không thì Cedric xuất hiện.

"Harry, em có rảnh không?"

"Có chứ" Harry mỉm cười tạm biệt Harry bé và Ron rồi đi theo Cedric.

Trong hầm, Snape lấy bút lông chim kí tên lên tờ giấy da cho phép chiếm dụng sân tập Quidditch sau đó đưa nó cho Draco.

"Đừng khiến Slytherin phải mất mặt."

"Chủ nhiệm yên tâm, cúp nhà năm nay chắc chắn thuộc về Slytherin." Draco hất cằm lên kiêu ngạo đảm bảo. Không có Harry, đội Ravenclaw chỉ là cái thùng rỗng kêu to chỉ cần trở thành đội vô địch với điểm số cộng thêm vào chuyệt vượt mặt ưng viện là chuyện không phải không có khả năng.

Rầm rầm rầm...

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo
3. Thần Ẩn
4. Đại Mạc Hoang Nhan
=====================================

Snape nhíu mày tức giận ra xem đứa nào đang đập cửa thì thật ngạc nhiên nhìn thấy cô gái gì cũng biết của Gryffindor, "Granger, trò đây là có chuyện gì?"

"Giáo sư Snape, em nhìn thấy anh Harry bị một đám người lạ mặt bắt đến lều hét thầy mau đến cứu anh ấy đi." Hermione gấp gáp la lớn.

Không kịp đóng cửa Snape lao ra ngoài như một cơn gió để lại Draco đang hoang mang cùng Hermione.

"Anh Harry bị ai bắt đi như thế nào? Sao cậu không báo với giáo sư Flitwick hay McGonagall mà lại tìm chủ nhiệm Slytherin? Mà sao cậu biết anh Harry bị bắt đến lều hét năm hai có được đi Hogsmeade đâu?" Draco chất vấn Hermione vẫn còn đứng ngơ ngác.

Không nhận được câu trả lời nó bực bội đẩy cô bé một cái rồi hốt hoảng trố mắt nhìn Hermione đổ rạp người xuống đất, "Này cậu bị sao thế???"

Snape nhanh chóng đến phụ cận lều hét, ngôi nhà cô độc rách nát giữa đồng không mông quạnh cho dù là giữa ban ngày vẫn âm u, lạnh lẽo. Không gian yên lặng đến quái dị khiến cho âm thanh từ một động tác nhỏ như nuốt nước bọt cũng bị khuyếch đại lên vài phần. Cánh cửa mở to như cái mồm rộng hoác đen tối chực chờ nuốt chửng bất cứ ai.

Snape thận trọng nắm đũa phép tiến vào trong. Terence Lestrange đứng giữa căn phòng chất đầy đủ thứ tạp nham mở to đôi mắt vô hồn chăm chăm nhìn hắn. Tiếng cọt kẹt của bản lề cũ lâu năm không được tra dầu ngân dài khi cánh cửa tự động khép lại phía sau lưng, Snape xoay người hướng về phía bóng tối âm trầm mở miệng.

"Đã lâu không gặp, Rabastan Lestrange"