[HP][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

Chương 31: Máu



Harry vọt tới chỗ Snape chộp lấy đầu con rắn ném nó ra xa, tàn nhẫn ném thần chú chém nó thành 8 khúc. Cậu quỳ xuống bưng lấy đầu Snape, ấn chặt tay vào hai cái lỗ đang phun trào máu đen trên cổ hắn.

Cơ thể Snape giật giật máu trào ra từ miệng và cổ tràn cả vào khí quản khiến hắn không thể thở. Snape mở to mắt nhìn gương mặt mà hắn ngày đêm mong mỏi há miệng muốn nói gì đó nhưng chỉ phát ra tiếng ọc ọc nghẹn ngào. Cho tới lúc nỗi đau đớn khi chất độc lan tràn khắp toàn thân dần bị thay thế bằng cơn lạnh lẽo tê dại, mắt hắn dần mờ đi tiêu cự cũng không còn trong lòng Snape chỉ còn lại một điều tiếc nuối. Nếu tôi chết em có thể nhớ tôi mãi mãi hay không? Đã không còn gì để mất đáng tiếc tôi lại không thể nói với em rằng...

"Không, không..." Harry hoảng hốt bất lực chỉ có thể lập đi lập lại một chữ duy nhất khi nhìn thấy Snape đang dần lịm đi. Tay cậu giật giật, một lần nữa cậu lại phải chứng kiến Snape bị Nagini cắn xuyên cổ, dù cậu có ấn chặt vào miệng vết thương thế nào cũng phí công, máu tươi cứ thế phun trào không thể ngăn cản. Cậu lại thấy Snape giãy giụa nói chuyện, nghe được thanh âm đáng sợ phát ra từ trong cổ họng hắn. Hình ảnh thi thể lạnh lẽo của Snape nằm cô đơn trong lều hét đời trước và bây giờ chồng chéo lên nhau. Hắn cứ thế chảy cạn máu mà chết, chết không nhắm mắt. Con ngươi đen bóng lúc nào cũng nhìn nó với vẻ chán ghét, cay nghiệt giờ trở nên dại ra, trống rỗng mà mờ mịt. Bàn tay từng bắt lấy nó siết chặt như gọng kìm buông lơi xuống đất không bao giờ cử động nữa. Không được, thầy không được chết, không thể chết... Harry mím môi, đôi mắt dần ánh lên vẻ tàn nhẫn.

Harry nhẹ nhàng đặt đầu Snape xuống đất vạch tay áo lên không do dự dùng đũa phép chém một đường lên cánh tay sâu tới tận xương. Máu cậu tuôn ra như suối bắn lên khắp mặt mũi Snape nhưng như cho là thế là chưa đủ Harry còn siết chặt nắm tay khiến máu chảy ra nhiều hơn. Để máu của bản thân đổ lên vết cắn sau đó cậu cậy miệng Snape nhắm thẳng dòng máu chảy vào đó.

"Không được chết. Thầy có nghe tôi nói không." Harry nghiến răng. Da thịt theo bản năng tự chữa lành lại bị cậu dùng tay còn lại đào móc khiến nó nứt toác rộng ra hơn.

Gương mặt cậu tái nhợt cố chấp tưới dòng máu ấm nóng vào miệng người nằm dưới đất.

Bất thình lình một bàn tay vươn ra nắm lấy cổ tay Harry.

"Harry... đủ rồi. Khụ... khụ" Snape ho khan ngăn cản hành vi tự sát của Harry.

Cậu như giật mình khỏi giấc chiêm bao vội vã sờ lên cổ Snape xác nhận, làn da bóng loáng dưới lớp máu nhoe nhoét, vết thương do rắn cắn lành tự lúc nào. Harry thở phào gục đầu xuống ngực Snape.

"Trò muốn chết à?" Hắn quát lớn cầm lấy tay Harry lẩm nhẩm thần chú cầm máu.

Harry ngẩng đầu lên nở nụ cười rạng rỡ mà suy yếu, "Thầy không sao rồi... thật tốt."

Snape ngỡ ngàng vươn tay xoa lên khóe mi hoe đỏ nhìn sâu vào đôi mắt hoàng kim xinh đẹp của cậu. Trông thấy em như vậy tôi có thể huyễn tưởng cho rằng em cũng có cảm giác giống như tôi đối với em không?

Harry nắm lấy tay Snape áp má mình lên đó cọ cọ, "Đừng lo. Em có một phần huyết thống của tộc cây sinh mệnh nên máu của em có khả năng chữa lành tất cả mọi thương tổn..."

"Câm miệng. Cái chuyện này mà trò cũng dám nói ra sao hả?" Snape vội bịt miệng Harry nhìn quanh. Hắn nhíu mày khi phát hiện Rabastan và Terence vẫn còn đó nhưng Peter Pettigrew đã biến mất rồi.

Harry hít mũi mấy cái dù đã rất cố kìm nén nhưng một giọt nước mắt của cậu vẫn tràn ra khóe mi lướt qua gò má rớt xuống. Nhưng điều kì lạ là nó không tràn ra vỡ tan thành bọt nước như những giọt nước bình thường mà kết tinh thành một hạt châu tròn xoe nảy bộp bộp dưới mặt đất rồi lăn đi mất.

"Trò..." Snape nhìn quỹ đạo của hạt châu kia mà cứng họng.

"Đừng ngạc nhiên. Em còn có huyết thống của siren nữa." Cậu dùng tay lau mặt nhưng quên mất tay đang dính máu nên khiến cho gương mặt mình trở thành một chú mèo hoa.

Vết thương trên tay Harry đã không còn chảy máu Snape lấy khăn tay trong túi ra băng bó cho cậu, "Sao tổ tiên nhà trò lại loạn như vậy?" Nghĩ đến gì đó hắn khựng lại nheo mắt, "Mấy viên nước mắt giao nhân trò tặng cho nhà Malfoy. Chả lẽ..." Chết tiệt, nếu thế hắn phải tìm mọi cách đòi về. Không biết Lucius đã dùng viên nào chưa.

"Không phải đâu." Harry vội thanh minh, "Mấy viên đó là do em nhặt được. Em có bao giờ khóc đâu mà. Vả lại em chỉ là máu lai nước mắt có màu loang lổ xấu lắm không thích hợp để tặng."

Snape giơ tay về phía đống tạp nham, "Accio, Harry Potter's tear"

Một viên ngọc trai màu trắng bạc và vàng xen kẽ rơi xuống tay Snape, "Ta lại thấy nó rất đẹp, cho ta nhé?"

Harry lung tung gật đầu.

"Severus, Harry... Ôi trời, chuyện gì thế này?" Dumbledore dẫn đầu người của đội trị an Hogsmeade vọt vào lều hét liền hoảng hồn khi thấy hai người gần như tắm trong máu đang ngồi dưới đất.

"Như ông thấy chúng tôi bị tập kích bởi những tên tội phạm được tuyên bố rằng đã chết của Azkaban." Snape đỡ Harry đứng lên âm trầm trả lời, "Tôi đưa Harry đi trước chuyện ở đây ông tự giải quyết đi."

"Đương nhiên, đương nhiên", Dumbledore gật đầu.

Khi chuẩn bị bước qua cánh cửa Harry liếc về phía sau, ngón tay cậu khẽ động. Một bùa cắt không đũa phép, không tiếng động lặng yên bắn lên trần nhà làm một mảnh dăm gỗ không bắt mắt rơi thẳng xuống Rabastan Lestrange đang bất tỉnh dưới đất.

Đi tới khoảng đất trống, Harry vỗ vỗ tay Snape ý bảo hắn dừng lại. Cậu quơ tay trong không khí giống như đang lấy một vật gì đó. Một tấm thảm trong suốt dần hiện hình trước mắt hai người.

"Đây là áo choàng tàng hình trò đan?" Snape hỏi.

"Em đã làm chút cải tạo, giờ chắc nên gọi nó là thảm bay tàng hình đi. Chúng ta ngồi nó về cho nhanh." Harry kéo Snape ngồi xuống tấm thảm điều khiển nó bay về.

Trên đường về, Snape nhìn Harry ôm cánh tay bị thương ngồi bên cạnh, "Trò quá bất cẩn. Chuyện về huyết thống đặc biệt của trò nếu truyền ra sẽ rất nguy hiểm."

"Dù sao cũng lỡ rồi. Muốn lấy máu của em cũng không dễ vậy đâu."

"Trò còn dám nói. Một khi chuyện này bị lộ ra những tên phù thủy hắc ám ngoài kia sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế xắt miếng trò ra bán hoặc bắt về nuôi nhốt định kỳ lấy máu như súc vật." Snape thực tức giận với thái độ không coi trọng của Harry.

"Vậy thì bọn chúng sẽ phải chuẩn bị đối diện với nguyền rủa không thua kém khi giết bạch kỳ mã... Chỉ những người được tộc cây sinh mệnh nguyện ý hi sinh bản thân mới có thể an toàn trước dòng máu này." Harry thở dài cười, vì mất máu nhiều mà cậu nói chuyện có chút khó khăn.

"Trò câm miệng ngồi yên đi." Hắn mím môi ngăn Harry tiếp tục lộn xộn.

Hai người cưỡi thảm bay đến phụ cận lâu đài rồi đáp xuống, đợi Harry cất nó đi Snape đỡ cậu nhanh chóng tiến đến bệnh thất. Dọc đường gương mặt cau có âm u dính đầy máu của hắn dọa sợ một đám động vật nhỏ qua đường. Có đứa Hufflepuff nhát gan bật khóc ré lên, tin đồn Snape là ma cà rồng vốn đã lưu hành bấy lâu nay đã được chứng thực. Một thời gian dài sau chuyện có học trò gặp ác mộng mơ thấy Snape mà giựt mình tỉnh giấc trong đêm là chuyện như cơm bữa.

"Merlin, đây là có chuyện gì?" Bà Pomfrey hoảng hốt khi thấy bộ dạng của hai người.

Snape để Harry ngồi lên một chiếc giường, "Chúng tôi bị tội phạm Azkaban tập kích. Poppy, chữa cho trò ấy đi tôi đi lấy ít độc dược."

"Thế còn cậu?" Bà nhìn gương mặt máu me be bét của hắn hỏi.

"Toàn bộ đều là máu của thằng nhóc này." Snape nghiến răng.

"Cô Pomfrey, giáo sư Snape bị rắn độc cắn cô mau xem cho thầy ấy." Harry giơ ngón tay chỉ về phía Snape.

"Trông cậu ta đi đứng nhanh nhẹn như vậy không giống như trúng độc mà trò giống hơn đó." Bà lườm cậu.

Harry ngậm miệng ngoan ngoãn đưa cánh tay ra cho Pomfrey xem xét. Khi tháo tấm khăn tay băng bó nhìn thấy vết thương máu thịt lẫn lộn đến ghê người của cậu bà thảng thốt.

"Merlin trên cao, cái tên đáng chém ngàn dao nào đã gây ra chuyện này."

Harry rụt rụt cổ không dám nghĩ tới chuyện bà ấy biết vết thương này là tự cậu làm với bản thân. Cậu chắc chắn sẽ tiêu đời.

...

Snape bước nhanh trên hành lang trong bộ dạng nhếch nhác chưa từng có. Mấy con rắn nhỏ Slytherin vừa kinh ngạc vừa thấy khó hiểu khi mà vị chủ nhiệm lúc nào cũng có tác phong nghiêm cẩn của bọn nó lại để bản thân lôi thôi như vậy trước mặt mọi người.

Vừa về đến hầm Snape nhanh chóng lấy từ trong tủ ra một chiếc chai pha lê mà Harry đã từng tặng hắn vào dịp Giáng sinh hai năm trước. Hắn cầm đũa phép chỉ vào cần cổ kéo nhẹ, dòng máu đỏ tươi không hề có chút tanh tưởi mà lại có mùi vị thơm ngọt tươi mát khác thường theo sự điều khiển của Snape đi vào trong chai. Cho đến khi gương mặt hắn và phần áo bị máu thấm ướt khô cong không còn trích xuất được chút máu nào nữa Snape mới đóng nắp chai ếm lên đó vài câu thần chú hóa lỏng và giữ tươi.

Snape tiến đến kệ sách dịch chuyển quyển sách thứ 3 hàng thứ 2, một ngăn chứa bí mật xuất hiện trên bức tường đối diện lò sưởi. Hắn trịnh trọng đặt chai pha lê có chứa máu của Harry vào trong rồi đóng lại. Sau đó Snape đi vào phòng thí nghiệm bắt lấy một con rắn vừa lấy nọc độc sáng nay bóp đầu ép nó nhe răng nanh đặt lên cổ mình ấn mạnh. Xong việc hắn chỉnh trang lại quần áo khôi phục dáng vẻ chỉn chu như bình thường. Mở tủ độc dược lấy dược bổ máu, dược phục hồi và vài loại độc dược khác Snape nhanh chóng trở lại bệnh thất.

Cùng lúc đó Rabastan Lestrange và Terence Lestrange cũngđược Dumbledore đưa tới bệnh thất trong lúc chờ đợi người của Bộ pháp thuật.