[HP][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

Chương 35: Gia phả



Đoàn người dùng khóa cảng của James đến dinh thự Potter ở thung lũng Godric. Đó là một vùng đồng bằng xinh đẹp rất yên tĩnh và nên thơ. Hai vợ chồng và mấy đứa nhỏ nhà Weasley đã đến từ sớm, Molly tất bật trong bếp giúp đỡ nấu những món ăn cho bữa tiệc.

"Molly, em đã nói chờ em về chúng ta cùng làm rồi mà." Vừa đến nhà Lily tiến ngay vào bếp áy náy nói với bà.

"Ôi trời sắp xong rồi. Hai ta ai làm mà chẳng được." Bà nhiệt tình gạt đi.

Đám trẻ con tụ tập chơi đùa ầm ĩ ở sân sau, James cười to bắt tay với Remus và Arthur. Một ổ Gryffindor, Snape rùng mình lùi lại một bước giống như muốn chạy trốn.

"Đừng hòng bỏ em lại đây một mình." Harry lanh lẹ tóm lấy hắn trừng mắt đe dọa.

"Anh Harry, nhanh lên em cho anh coi cái này hay lắm." Harry nhỏ nhảy chân sáo tới lôi cậu đi.

Snape kéo sát lại áo chùng giống như không muốn bị dính phải cái không khí nồng nặc mùi sư tử này. Đến đây là một sai lầm, hắn hẳn là nên trở về nhà tiếp tục ôm vạc mới đúng.

"Harry sẽ giận đấy." Dumbledore đứng bên cạnh dường như nhìn thấu ý đồ của hắn.

"..." Snape cắn răng bỏ đi cái ý tưởng mê người vừa rồi đi đến một góc âm u đứng giả làm tượng đá.

Harry bị kéo đến sân sau rộng rãi bên cạnh rừng cây mát mẻ chào hỏi Ron, anh em sinh đôi George và Fred, Percy và Ginny. Bọn chúng đang tổ chức một trận đấu Quidditch nho nhỏ. Harry từ chối không tham gia chỉ đứng dưới mỉm cười nhìn cả đám cưỡi chổi nháo loạn trên bầu trời.

"Gâu"

Từ sâu trong rừng nhảy ra một con chó đen to lớn, nó nhe răng dữ tợn hướng Harry hung hăng sủa. Nhìn thấy con chó cậu sửng sốt một chút, nhưng không giống như nó tưởng tượng sẽ sợ hãi là lại thích thú lại gần nó thêm.

"Gâu gâu"

Con chó càng sủa, Harry càng tới gần. Cậu ngồi xổm xuống trước mặt con chó vươn tay xoa đầu, cổ nó.

"Gâu gâu" mẹ nó sao không làm theo kịch bản gì hết vậy. Đồ mặt dày, đồ láo toét dám sờ lông của ông đây,có biết không phải ai cũng được phép sờ không? Thiệt là... sướng quá... a a sờ nữa đi.

Harry đúng là rất biết cách xoa lông chó, nó lăn lộn trên mặt đất sung sướng đến mức đuôi xoay vun vút như cánh quạt.

"Harry cháu ở đây à?" Remus đi tới từ phía sau bụi cây nhìn khung cảnh buồn cười trước mặt. "Xem ra cháu rất thích Black"

"Black?" Harry phì cười nhìn con chó trở nên cứng ngắc như bị hóa đá.

"Ừ, một chó đen đương nhiên tên là Black rồi." Anh nhướng mày với con chó nằm lăn quay trên mặt đất.

"Đúng là rất hình tượng" cậu gật đầu.

Giống như vừa giật mình lấy lại tinh thần con chó nhảy bật dậy co giò chạy biến.

"A" Harry thất vọng thở dài.

"Đừng lo cho nó. Black sẽ về nhanh thôi." Remus chép miệng nhìn theo.

Harry và Remus cùng nhau trở ra khỏi bìa rừng thì bắt gặp Sirius và James cùng nhau đi tới.

"Chào Mộng Mơ Ngớ Ngẩn, mình VỪA MỚI TỚI." Sirius ho khan một tiếng nhấn mạnh.

"Không phải cậu..."

"Câm miệng, Gạc Nai." Sirius trừng thằng bạn mình.

"Được thôi." James khó hiểu nhún vai.

Sirius nhìn vẻ mặt nín cười của Remus mà đỏ lỗ tai, y liền chạy lại chỗ con đỡ đầu tránh đi.

"Nhìn xem cha tặng gì cho con này." Sirius đưa cho Harry một hộp quà.

"Wow, 9 trái snitch. Cám ơn cha đỡ đầu." Nó mừng rỡ reo lên.

"Này Gạc Nai, hay là chúng ta chơi một trò chơi mới đi." Sirius đảo mắt nhìn về Harry đứng ở xa. "Nghe nói ở đây có một tầm thủ Quidditch thiên tài, thế này tôi sẽ thả 9 trái snitch này lên trời xem cậu hay tầm thủ trẻ tuổi của chúng ta ai bắt được nhiều hơn. Thế nào?"

"Ồ, nghe có vẻ hay đấy." James hầm hè xoa tay muốn thử sức.

"Tôi không nghĩ đây là ý hay đâu." Harry xua tay.

"Đừng có nhát chết như vậy chứ. Hay là mấy câu tâng bốc nói về nhóc kia đã làm quá lên rồi?" Sirius nhướng mày nhắm vào Harry.

"Chân Nhồi Bông, đủ rồi đấy!" Remus tiến lên cản y.

"Đủ gì chứ. Mình đang nói sự thật mà." Sirius bĩu môi.

"Được rồi, tôi tham gia." Harry ngăn Remus tiếp tục tranh cãi.

Chọn cho mình một cây chổi, cậu bay lên không trung mặt đối mặt với James.

"Chuẩn bị nhé! Một, hai... ba" Sirius mở hộp hất tung 9 trái snitch lên trời.

...

"Severus? Sao cậu lại đứng ở đây?" Lily bưng đồ ăn ra bàn liền giật mình khi thấy một bức tượng trong bóng tối.

"Đừng quan tâm đến tôi, bà Potter. Tôi đang tận hưởng khoảng thời gian tuyệt vời... một mình." Snape không nhìn Lily vô cảm nói.

"Thôi nào, thời tiết hôm nay đẹp thế này cậu nên hoạt động ngoài trời nhiều hơn. Nó tốt cho sức khỏe của cậu." cô nhẹ nhàng khuyên nhủ.

"Ra ngoài? Rồi làm gì?" Snape nhướng mày nhìn Lily.

"Ưm..." Cô nhìn ra ngoài, Dumbledore và Arthur thì đang ngủ gà ngủ gật trên chiếc ghế bành ngoài hiên, bọn nhỏ và mấy người lớn đang chơi Quidditch. Đúng là không có nhóm nào hợp với Snape cả. "Hay là... chúng ta đi dạo đi?"

"Sao cơ?" Snape tưởng mình nghe nhầm.

"Phải đấy. Mình đã làm xong đồ ăn cho bữa tiệc rồi, chúng ta cùng đi dạo nào." Lily vỗ tay tán thưởng ý tưởng của mình, cô cởi tạp dề ra và dẫn đầu đi ra ngoài, "Đi thôi, Severus đã rất lâu rồi mình không nói chuyện với cậu."

"..." Snape mím môi miễn cưỡng nhấc chân đi theo cô.

"Dạo này cậu thế nào?" Lily hỏi.

"Như bình thường." hắn trả lời cụt lủn.

"Mình đã nghe thầy Dumbledore nói. Severus mình không trách..."

"Đừng..." Snape nâng cao giọng cắt ngang, "Đừng nhắc tới chuyện đó nữa."

Lily mím môi quay đầu đi, sự yên lặng bao trùm lấy hai người. Cuối cùng, cô chính là người chịu không nổi nữa lên tiếng đổi đề tài. "Mình ngạc nhiên khi cậu lại đến tham gia bữa tiệc ngày hôm nay đấy."

"Yên tâm đi, bà Potter. Bà không phải người duy nhất đâu." Snape lèm bèm.

"Mình biết. Nếu không phải vì Harry cậu cũng không định đến đây. Mình mừng là cậu lại có thêm một người bạn thân thiết như vậy."

"Bạn?" Hắn cười nhạt. Lily vẫn cứ ngây thơ như vậy. Không, hắn không muốn làm bạn vơi Harry, chưa bao giờ.

"Merlin!!!" Lily thảng thốt kêu lên.

Snape trông về phía Lily đang nhìn trái tim cũng vọt tới cổ họng...

...

James thở hổn hển nhìn về phía đối diện, đã lâu rồi anh mới được bay sảng khoái như vậy, thằng nhỏ này đúng là một đối thủ đáng gờm. Harry nheo mắt nhìn James nhếch môi, dường như tính háo thắng của cậu lại trỗi dậy. Bọn họ mỗi người đều đã bắt được 4 trái snitch chỉ còn một trái chủ chốt để phân thắng bại. Đám người ở dưới đều hồi hộp nín thở quan sát trận so chổi đầy kịch tính vừa rồi.

"Thằng nhóc này khá." Đến cả Sirius cũng phải gật đầu khen ngợi.

Một tia sáng vàng vụt qua đánh tan giây phút nghỉ ngơi ngắn ngủi, Harry và James cùng lao về một hướng. Đây cũng không phải là loại chổi xịn xò gì nên muốn thắng hoàn toàn phụ thuộc vào kỹ năng. James lượn lên cao, Harry theo sát cùng xoay tròn theo một quỹ đạo điên rồ không ai nghĩ có thể thực hiện. Harry tính toán đường đi của trái snitch, có vẻ nó sẽ lọt vào tay của James trong 5 giây nữa mà cậu đã bay với tốc độ cực hạn của cây chổi. Cậu híp mắt nhếch môi co chân đứng lên thân chổi lấy đà nhảy lộn mèo lên vươn tay chộp lấy quả bóng vàng nghịch ngợm rồi rơi thẳng xuống.

"Á á á...." Đám trẻ con hét ầm lên.

James hoảng hồn bay vọt xuống muốn chụp lấy Harry nhưng lại ngỡ ngàng khi thấy cậu dừng chân đáp xuống đứng thẳng người trong không trung.

"Sao cháu lại bay được?" James bay đến gần hỏi.

Harry mỉm cười không đáp, từ dưới chân cậu một chiếc thảm bay từ từ hiện ra.

"Là thảm bay tàng hình." Đám trẻ con há hốc miệng ồ lên ngạc nhiên khi thấy chiếc thảm hiện ra.

Harry và James đáp xuống đất trong tiếng vỗ tay vang trời.

"Cháu giỏi lắm" James cười to đấm nhẹ vào vai Harry.

"Chú cũng vậy."

"È hem"

Tiếng ho nhẹ vang lên như tiếng sét giữa trời, đám nhỏ vội nhường đường, James và Harry rụt cổ khi thấy hai người với gương mặt đen sì lộ ra.

"Anh nghĩ sao lại cho đứa nhỏ chơi trò nguy hiểm vậy hả?" Lily khoanh tay trừng James.

"Giỏi nhỉ. Cảm thấy thứ trên cổ nặng quá nên muốn hái xuống đá chơi phải không?" Snape nghiến răng nghiến lợi với Harry.

James và Harry nhìn nhau bất đắc dĩ cùng cúi đầu nhận mệnh nghe mắng chẳng dám ho he câu nào.

"Nói ra thì nếu không biết trước mình thực sự cho là Gạc Nai có hai đứa con trai đấy. Giống nhau đến vậy mà." Remus thì thầm vào tai Sirius rồi tiến lên khuyên giải.

"Được rồi, hai người ấy biết lỗi rồi đừng mắng nữa. Gạc Nai, không phải cậu nói muốn cho Harry xem bức tường gia phả sao?" Remus nháy mắt với James.

"Đúng rồi, đúng rồi. Phải xem chứ chúng ta đi thôi." James vội lùa mọi người cùng đi vào nhà.

"hừ" Lily và Snape cùng nhau hừ lạnh.

Trên đường đi Ron, Harry, George và Fred ồn ào đòi ngồi thảm bay. Harry cũng không từ chối gọi nó đến cho bọn chúng ngồi lên bay vòng vèo khắp nơi còn cậu thì chậm rãi mỉm cười đi bộ chung với đám người lớn.

"Sao vậy? Em cũng muốn ngồi thảm bay sao?" Harry để ý thấy Ginny cứ thi thoảng lại nhìn lén mình.

Cô bé mím môi lắc đầu rồi trốn ra sau lưng Hermione. Harry cũng không để ý nữa mà chuyên tâm trông chừng mấy đứa nhỏ ngồi trên thảm bay.

James dẫn mọi người vào nhà lên tầng đến một căn phòng đặc biệt, bên trong có một bức tường lớn được che lại bằng rèm nhung đỏ. James kéo rèm sang hai bên để lộ ra mặt tường chứa một cây gia phả khổng lồ với mỗi cái tên đều được minh họa bằng một gương mặt sống động như thật.

"Chắc Harry đã nói với cháu rồi, chú đã nghiên cứu lại gia phả và phát hiện hơn 300 năm trước nhà Potter có một cặp song sinh, người em trong đó Felix Potter đã mất tích và được cho là đã qua đời. Nhưng biết đâu ông ấy không chết thì sao?" James hưng phấn suy đoán.

Harry bước lên trước chậm rãi quan khán gia phả dòng họ mà cậu chưa một lần được biết. Dinh thự Potter này không phải căn nhà nhỏ nơi cha mẹ cậu ngã xuống đời trước. Đây chân chính là căn nhà tổ của họ Potter truyền từ đời này qua đời khác. Từ gương mặt xuất hiện trên tường đều là tổ tiên của cậu là những người có quan hệ máu mủ ruột rà với cậu. Harry có chút xúc động lần theo từng nhánh của gia tộc cho tới tận cùng James Potter, Lily Potter và cả... Harry Potter. Gương mặt quen thuộc, đôi mắt xanh cùng cặp kính tròn quen thuộc càng không có vết sẹo hình tia chớp nghiệt ngã đó. Rất tốt, thực sự quá tốt...

"Anh Harry, dựa theo gia phả này anh có rất nhiều đặc điểm di truyền của dòng họ Potter qua nhiều thế hệ. Khả năng anh có quan hệ với họ là rất lớn đấy." Hermione phân tích.

"Không thể nói như thế, khi xác định kiểu gen của những người trong phả hệ thì trước hết phải xác định kiểu gen của những kiểu hình mang tính trạng lặn trước, sau đó suy ra kiểu gen của những người còn lại. Tiêu biểu là tính trạng màu mắt xanh lá biểu hiện gián đoạn qua các thế hệ. Mắt anh không màu xanh." Harry gạt đi.

"Nhưng vì anh không biểu hiện ra tính trạng lặn đâu có nghĩa là anh không có quan hệ với người của gia tộc Potter." Hermione phản bác.

"Hai đứa... hai đứa" James nắm lấy vai Harry và Hermione, "Nói điều gì mà mọi người cùng hiểu được không?"

"Cháu đang tính toán tỉ lệ anh Harry và người nhà Potter có quan hệ họ hàng là bao nhiêu." Cô bé giải thích với James.

James kéo con trai mình đứng hai bên Harry, "Không cần tính, cái mặt này là bằng chứng rõ nhất rồi."

"Đúng là quá giống", Dumbledore ở bên cạnh gật gù.

"Đúng vậy" Remus và Sirius đều đồng tình.

Trông mọi người cùng gật đầu Harry nhíu mày có chút không tiện nói thêm gì. Cậu muốn ra khỏi căn phòng này, khi vừa bước lên James vô tình quay người lại đụng mạnh vào Harry khiến cậu ngã ra sau phải vịn vào tường mới đứng vững được.

"Harry" Snape tiến lên phía trước hỏi, "Không sao chứ?"

"Em không sao." Cậu mỉm cười lắc đầu rồi nói, "Chúng ta xuống dưới đi, buổi sáng nay không ăn gì cháu có chút đói rồi."

"Ôi trời sao cháu không nói sớm, đi xuống nào chúng ta ăn trưa thôi." Molly sốt sắng vỗ vai Harry.

Cậu dẫn đầu bước ra, Snape khẽ liếc về tấm màn nhung trong góc phòng rồi cũng theo sau. Khi tất cả đã đi xuống Lily đến bên cạnh chồng mình huých nhẹ.

"Anh lại bày trò gì rồi?"

James hí hửng vén tấm màn nhung lên, bên trong góc phòng có một quả cầu pha lê nhỏ đang phát ra ánh sáng màu đỏ vàng xen lẫn. "Hí hí hí, anh đã khởi động quả cầu kiểm tra huyết mạch một khi nhóc con Harry chạm vào bức gia phả nó sẽ cho chúng ta biết nhóc ấy có quan hệ họ hàng với chúng ta hay không."

"Không phải gia quy đã viết muốn sử dụng cần phải có được sự đồng thuận của người kiểm tra sao?" Lily không đồng tình lắm.

"Ai bảo nhóc ấy cứ phủ nhận. Lần này thì xem nhóc còn từ chối kiểu gì." James cười hì hì xem xét quả cầu rồi ngạc nhiên bật thốt lên, "A?"

"Sao vậy?" Lily cũng tò mò ghé vào xem.

"Trên này biểu thị Harry là con trai anh? Sao có thể thế được?" James cau mày.

"Có khi để lâu quá nó bị hư rồi." Cô rất tin tưởng chồng mình.

"Chắc vậy. Quần đùi Merlin, thế này thì không thể đưa ra cho nhóc ấy coi rồi." James gãi đầu nói.

"Kệ đi, chúng ta cũng đi xuống thôi." Lily kéo chồng mình.

"Ừ" James tiếc nuối để quả cầu lại trên giá rồi cùng vợ mình ra khỏi phòng gia phả, quả cầu lóe lên vài lần rồi không sáng lên nữa nằm yên lặng giấu đằng sau tấm rèm nhung nặng nề đầy bụi.